Sáng sớm hôm sau.

Khương Ninh quyết định xong, lập tức cử cung nữ đến Thái Hòa cung truyền lời, nói mình hối lỗi một đêm, nguyện giao binh quyền, chỉ mong bệ hạ có thể bỏ qua, tha thứ cho sai lầm trước đây của nàng.

Lời truyền đến nửa ngày không được đáp lại, lòng nàng như kiến bò, qua cả ngày vẫn chưa được đáp lại, nàng hiểu Tống Cẩn giận thật rồi.

Khương Ninh nhìn ánh trăng thất thần, bộ dáng bây giờ của Tống Cẩn vẫn làm nàng đau đầu, nhưng cũng không thể trách hắn, trách thì trách nàng hôm qua phản ứng thái quá, sợ là đã làm hắn tổn thương.

Hôm qua đang cùng nhau diễn trò, ngôn từ phải tàn nhẫn hơn, đặc biệt là câu đòi phế hậu kia, Tống Cẩn vốn không bằng lòng nói, nàng đưa tay lên mặt nạ dọa nếu hắn không nói sẽ lập tức tháo xuống, Tống Cẩn dường như rất sợ sệt, nói xong cũng kịch liệt giằng co, giãy dụa khiến mặt nạ rơi mất.

Lúc đó hai người không ngờ tới, chỉ thấy khuôn mặt Tống Cẩn trong thời khắc đó, Khương Ninh khiếp sợ không gì sánh nổi, kinh hoàng đụng ngã bàn, tiếng vang thật lớn.

Âm thanh nghẹn ngào vô tội của Tống Cẩn vang lên bên tai, hắn thấp giọng, nói từng chữ: “A Ninh, nàng không tuân thủ hẹn ước.”

Đầu óc Khương Ninh một mảnh trống không, chỉ mải lắc đầu, cuối cùng không nói gì phản bác được. Mà nàng càng không nói, Tống Cẩn càng kinh hoảng.

Bây giờ nghĩ lại, nàng hận không thể tát mình một cái, sao bản thân lại kích động hắn như vậy? Dáng dấp có thay đổi, thì vẫn là Tống Cẩn!

Suy nghĩ này hành hạ khiến nàng ngủ không yên, nàng không thể không cầm bút viết thư cho Tống Cẩn. Tống Cẩn rất thích thư tình nàng viết, không những giữ gìn cẩn thận, còn viết thêm thật nhiều.

Lúc gặp mặt lại, nàng nhất định sẽ lấy chuyện này ra trêu ghẹo hắn, ngẫm lại hắn cũng biết viết những lời tâm tình kia cho nàng. Khương Ninh nghĩ thì hay, thực tế lại rất tàn khốc, thư tình gửi cả một ngày cũng không hề có hồi âm.

Khương Ninh tức giận đứng dậy, dù sao lần này là nàng sai, nàng chuẩn bị tái chiến, nếu một bức không giải quyết được vấn đề vậy thì hai bức, ba bức, bốn bức, năm bức….Nàng có đến một bụng đầy ắp lời sến súa.

*

Tống Hoành như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy mình sắp bị dày vò đến điên rồi, một mực nhìn về chỗ Tống Cẩn, ánh mắt rụt rè vừa phóng ra, chịu rồi, Tống Cẩn vừa cảnh cáo nếu không đàng hoàng thì lập tức ra ngoài!

Khuôn mặt Tống Cẩn lại dùng mặt nạ che lên, hắn ngồi đó gắt gao nắm lấy mấy bức thư tình, khí độ xung quanh hắn khiến Tống Hoành cảm thấy hắn lại trở về bình thường rồi.

“Hoàng huynh?” Tống Hoành thăm dò gọi.

Tống Cẩn không phản ứng.

“Hoàng huynh?”

“Tống bảo bảo?”

“Tống ba tuổi?”

Tống Cẩn chậm rãi nghiêng đầu, trong mắt ngần ngận nước: “Khuôn mặt hiện tại của trẫm rất xấu?”

“Không! Không xấu!” Thấy hắn cuối cùng cũng có phản ứng, Tống Hoành nhảy lên trên, vừa lắc đầu vừa nhào đến trước mặt hắn: “Dù không sánh được với trước đây, nhưng nhìn vẫn rất là đẹp.”

“Vậy sao A Ninh lại ghét bỏ trẫm?”

“Hoàng tẩu không phải ghét bỏ, mà là kinh diễm!” Thực ra là kinh hãi.

« Thật chứ ? »

« Thật đến không thể thật hơn. »

Tống Cẩn lập tức ngưng khóc : « Trẫm vẫn là muốn gặp A Ninh. »

« Vậy gặp thôi, hoàng tẩu nhận sai rồi, xem ra là nàng chịu thua rồi, hoàng huynh tha thứ cho nàng cũng là nên. »

« Có thể…. »

Lời chưa dứt, Thường Nhạc ở ngoài điện gọi : « Bệ hạ, Tiết Thừa tướng dẫn theo những đại thần khác cầu kiến ! »

« Không gặp ! » Tống Cẩn nói.

« Chờ chút ! Hoàng huynh, ta ra xem bọn họ có chuyện gì quan trọng.

Tống Cẩn gật đầu, bỗng nhiên lại từ trong miệng nói lẩm bẩm : ‘Đều không đáng tin , trẫm mới không gặp bọn họ. »

Tống Hoành đã đi ra ngoài, không nghe thấy hắn nói gì, chỉ biết hắn không gặp các đại thần.

Ngoài điện.

Sắc trời âm trầm, mưa mùa hạ nói đến là đến, rất nhanh rơi tí tách trên sân.

« Tiết thừa tướng, chư vị đại nhân. » Tống Hoành đến hành lễ, cười nói : « Bệ hạ hôm qua bận đến khuya, đang còn nghỉ ngơi, chư vị đại nhân nếu có chuyện, bản vương thay các ngài bẩm báo. »

« Điện hạ, chúng thần không có chuyện gì, chỉ là muốn gặp mặt bệ hạ. » Tiết thừa tướng dẫn đầu, quần thần cùng nhau quỳ gối dưới mưa, xem ra lần này còn kiên định hơn lần trước : « Hôm nay xin bệ hạ đi ra gặp chúng thần ! »

Mưa nhanh hơn, lập tức khắp nơi ướt át, quan bào cũng ướt sũng. Tống Hoành cười gằn trong lòng, xem ra hôm đó sưởi nắng không đủ, hôm nay muốn diễn tiết mục dầm mưa này rồi.

Thử hỏi có quan lại nào lại dùng phương thức này bức bách quân chủ ! Bênh huynh đệ mà Tống Hoành lại quên mất, làm gì có quân chủ nào không gặp quần thần chứ.

Tống Hoành rất muốn nói thằng, muốn dầm mưa đúng không, bản vương để các ngươi dầm, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết như vậy không nên, vẫn phải động viên đám quần thần này.

« Người đâu ! Mau mang ô đến ! » Tống Hoành dặn dò thị vệ, không ngờ Tiết thừa tướng lại nói : « Đa tạ điện hạ có ý tốt, chỉ là chúng thần dùng ô không tiện, chỉ cầu bệ hạ cho chúng thần gặp mặt ! »

Hay ! Hay lắm ! Thích thì cứ diễn kịch cho nghiện luôn đi ! Tống Hoành tức giận, nếu thật sự mắng bọn họ, sử sách sau này không biết sẽ mô tả hoàng huynh và hắn thế nào đây !

« Chư vị đại nhân như vậy, hoàng huynh sẽ rất đau lòng, đến che dù cho các đi nhân đi ! » Tống Hoành để từng thị vệ mang ô đi đến.

Một vị đại thần cũng rất biết náo, liên tục đẩy ô ra, một mực thể hiện để gặp được bệ hạ, mưa cũng không cần che dù. Tống Hoành nghiêm mặt : « Tấm lòng của bản vương, Lý đại nhân đây là một phạm thượng ? »

Lý đại nhân khí thí héo xuống, đang muốn thỏa hiệp, Tiết thừa tướng đằng trước bỗng lấy ra từ tay áo một cây dao, giơ ngang trước cổ, mạnh mẽ nói : « Bệ hạ, Đại Chiêu ngày trước có Hạp thừa tướng, nay thần vô năng, đành học theo Hạp thừa tướng, dù chết cũng muốn gặp bệ hạ một lần ! »

Xung quanh bỗng tĩnh lại, chỉ có tiếng mưa rơi vang bên tai, sắc mặt Tống Hoành tối sầm, nhanh bước qua : « Tiết thừa tướng, tuyệt đối không thể ! » Đang muốn đoạt dao găm đi, Tiết thừa tướng vẫn thản nhiên : « Điện hạ lại gần một bước, thần sẽ đâm sâu hơn một chút ! » Dao găm cứa vào cổ, máu tươi nhỏ xuống, lại bị mưa rửa trôi.

Mưa to không ngớt.

Trong điện Tống Cẩn không hề đáp lại.

*

Chiêu Nhân cung.

Vân Huyên biết tin vẫn cảm thấy không hiểu : « Bọn họ cứ ép bệ hạ xuất cung là vì cái gì ! »

« Sợ là có người ở trong quấy phá, các đại thần cũng bị lợi dụng chưa biết chừng. » Khương Ninh vẻ mặt khó lường « Tiết Chi Vấn thường ngày hay lui tới nhiều nhất với ai ? »

« Cha muội ! Cha muội và Tiết thừa tướng là bằng hữu nhiều năm rồi ! » Vân Huyên vội đứng lên : «Muội đi viết thư cho nhà, để cha muội khuyên thừa tướng. »

« Còn viết thư gì a ! » Huệ phi cũng đứng lên: “Việc này quan trọng, xin nương nương cho phép thần thiếp về nhà một chuyến, nói rõ cùng người nhà.

Chúng phi cũng là tự cứu, nếu thật sự có kẻ rắp tâm hại người, nhà các nàng bị liên lụy khó tránh khỏi tội chết.

“Cũng được. Nhớ kỹ không được để lộ, nhớ nói rõ ràng.” Không nên nói thì im lặng. Lời nhắc nhở rất rõ ràng.

Chúng phi gật đầu cáo lui.

Khương Ninh ngồi trong điện không đãng, Tống Cẩn không ra khỏi Thái Hòa điện là sự thực, quần thần ngồi không yên cũng có thể lý giải, nhưng người như Tiết Thừa tướng không phải là kiểu hành sự lỗ mãng. Nàng ở Tây Bắc có nghe đến Tiết Chi Vấn, đều là lời khen y, ngay cả cha nàng cũng khen y không dứt, rốt cuộc có nguyên nhân gì mà có thể để người như vậy phạm sai lầm bức ép hoàng đế?

“Nương nương, ngoài cung có một cô nương cầu kiến.”

Nghe cung nữ canh cửa bẩm báo, nàng tỉnh táo lại: “Cô nương? Ai?”

“Nô tỳ cũng không quen, cô nương đó để nô tỳ hỏi nương nương một câu, hoa dược lư nở rồi, nương nương có muốn đi xem chăng?

Khương Ninh mơ hồ một khắc cả kinh: “Nhanh để nàng ấy vào!” Tâm tư lập tức bị kéo đến núi Thương Nam.

Lúc đó, sau đêm ấy, trời đất sáng rực, Tống Cẩn bên cạnh nàng lúc tỉnh lại, mỉm cười nói; “A Ninh, hoa ở ngoài dược lư nở rồi, nàng có muốn đi xem không?”

Tống Cẩn của ngày đó…..

Tống Cẩn của ngày đó a….

Khương Ninh cay đắng nở nụ cười, mặc kệ Tống Cẩn biến thành dạng gì, vẫn là phu quân của nàng!

“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Một mảnh xanh nhạt xuất hiện trong điện.

Khương Ninh thu hồi tâm tình, ngước mắt, thấy rõ khuôn mặt cô gái, một vệt sáng tỏ lóe lên đáy mắt: “Đêm đó ở điện Thái Hòa bổn cung không nghe ra giọng ngươi.”

“Đã lâu không gặp, sợ là nương nương đã quên ta.” Nữ tử khẽ mỉm cười đứng lên: “Nương nương đã khỏe chưa?”

Khương Ninh gật đầu: “Đa tạ Hứa cô nương quan tâm.

“Nương nương nói quá rồi.” Nữ tử xinh đẹp cười cười: “Bất quá ta lại rất thương vị sư huynh kia của ta. Sau khi hắn biết nương nương tiến cung hẳn rất đau lòng, thật muốn xem xem.”

“Hứa cô nương không nên đùa nữa, ngươi sao lại biết lời bệ hạ từng nói với ta?”

“Ngươi và bệ hạ ở dược lư ta có đến qua mấy lần, có hôm ta ở bên ngoài nghe lén đó mà.”

Khương Ninh cũng không có tâm trạng tính toán chuyện này, lại hỏi: “Mặt bệ hạ là ngươi sửa?” Nàng biết rõ bản lĩnh của Hứa Vô Diểu, có thể đổi đầu hoán mặt cũng không có gì là không thể.

Hứa Vô Diểu gật đầu: “Nương nương là chưa thấy, từ ngày đại hỏa, khuôn mặt bệ hạ đã bị hủy gần hết, còn nữa bệ hạ nói nương nương yêu thích mỹ nhân, chỉ cảm thấy mình có khuôn mặt xấu thì không có dám gặp nương nương, ta đành đồng ý sửa lại cho hắn, bất quá y thuật của ta có hạn, cũng chỉ có thể khôi phục lại hai ba phần diện mạo trước kia.”

Mỗi câu mỗi chữ nàng nói đều khiến mặt Khương Ninh trắng đi mấy phần, lời cuối thốt ra, Khương Ninh cầm chặt tay vịn mới có thể giữ không ngã xuống. “Bổn cung cũng không hẳn cần đẹp.” Huống hồ cái tật thích đẹp này là do Tống Cẩn dưỡng thành.

“Gương mặt hiện giờ của bệ hạ, nương nương mãn ý chăng?” Lời này của Hứa Vô Diểu lại đâm nàng một đao: “Không vừa ý cũng hết cách rồi, bệ hạ vì khuôn mặt này mà chịu không ít khổ sở, nương nương không hiểu chỉnh dung có bao nhiêu là đau đớn….”

“Đủ rồi!” Khương Ninh gầm lên, tự định thần lại, tiến về phía cửa.

Hứa Vô Diểu đuổi tới: “Được rồi, không nói nữa. Đúng rồi, mới nãy ta đi Từ An cung đã náo lên rồi, xem ra Triệu Thái hậu cũng muốn tham gia trò vui, ta thấy hôm nay bất kể thế nào bệ hạ cũng phải ra khỏi điện Thái Hòa rồi.”

Tống Cẩn không thể ra, có một sẽ có hai, nếu quần thần thực sự có người mang ác ý vậy nhất định sẽ ép hắn lộ mặt thật, vậy sẽ phiền to!

“Ngươi cùng bổn cung đến Thái Hòa cung!”

“Nương nương, người còn xuất cung nữa bệ hạ sẽ phế hậu….”

“Lời đó mà ngươi cũng tin?”

‘……”

Hai người đến cửa Chiêu Nhân cung, thị vệ ngăn lại liền bị Hứa Vô Diểu giải quyết.

Hai người dầm mưa chạy vội đến Thái Hòa cung. Cách màn mưa, Khương Ninh thấy đám quần thần bị mưa xối ướt sũng, ngày càng thấy lạ, rốt cục ai có bản lĩnh đến nỗi kích động được đám đại thần làm càn?

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Quần thần ngạc nhiên, kỳ thực bọn họ cũng nghe tin hoàng hậu nhận thua, đang suy đoán xem lần này hoàng hậu sẽ đứng phía nào.

Đứng phía nào? Lúc này nàng một bụng hỏa khí, hận không thể hướng đám quần thần chửi ầm lên, đặc biệt là tên cầm đầu Tiết Chi Vấn đang cầm dao hô lớn: “Bệ hạ, thần chết không hết tội, nhưng cầu xin bệ hạ ra gặp một lần!”

Ra gặp một lần!

Ra gặp một lần!

Gặp cái tổ tông nhà ngươi ấy!

Khương Ninh ở Tây Bắc chưa bao giờ là khuê nữa đoan trang nhã nhặn, nàng từ nhỏ đã lăn lộn quân doanh, sống cùng đám lưu manh, trò mắng người này nàng giỏi nhất!

Dám ép Tống Cẩn như thế, nàng sớm đã nhịn hết nổi, nàng bước tới, một cước đạp lăn một đại thần, không chút tình cảm: “Kiên nhẫn lắm! Lúc tiên đế còn sao không thấy các ngươi dở chiêu này ra nhỉ!”

“Tiết Chi Vấn đúng không? Giỏi lắm!” Tới trước mặt Tiết thừa tướng, nước mưa chảy xuống từ khóe mắt nàng, nàng cười kinh diễm: “Muốn chơi chết trước mặt bệ hạ phải không? Người đâu, cũng mang một con dao lại đây cho bổn cung!”

Thị vệ xung quanh không dám bước lên trước đưa dao, Khương Ninh tức giận đến gần một thị vệ, rút trường đao bên hông hắn ra đặt lên cổ mình, đi tới trước quần thần cười lạnh một tiếng, lại quay đầu hướng vào điện Thái Hòa nói lớn: “Bệ hạ! Nếu hôm nay người đi ra, Khương Ninh ta sẽ chết cho người xem!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play