Cô xông về phía cửa, vừa bước ra liền đụng trúng lưng của Phi Vũ. Anh dừng lại một cách bất ngờ khiến cô không kịp né tránh, chỉ nghe thấy một giọng nữ dịu dàng vang lên:
“Anh định ra ngoài sao?”
Mộc Thuần lui về sau một bước rồi ngẩng đầu nhìn, đó là một người phụ nữ trẻ thấp bé trông có chút đáng yêu, là dạng loli đang thịnh hành dạo gần đây. Không phải tình nhân của Phi Vũ thì còn ai vào đây nữa? Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện cảm giác khó chịu, địch ý tự động nổi lên. Chỉ là cảm giác này kéo dài không lâu, bởi vì người kia lại gọi cô…
“Chào chị dâu!”
“Chị dâu?” Mộc Thuần không nghe nhầm chứ?
“Vâng, chào chị dâu, em là Diệp Liên, em gái của anh Phi Vũ.”
Diệp Liên mỉm cười nhìn hai người họ, bởi vì nụ cười ngây ngô đó mà khiến Mộc Thuần chột dạ. Cô từng nghe nói Phi Vũ có em gái cùng cha khác mẹ, nhưng mà bằng một cách kỳ cục nào đó, khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau, não cô tự động bật ra suy nghĩ họ là một cặp…
Cô ấp úng không biết đáp thế nào, Phi Vũ nhìn dáng vẻ của cô thì cười:
“Em nghĩ cô ấy là tình nhân của anh?”
“Không phải.” Mộc Thuần lập tức chối, nhưng gò má và hai tai cô dần đổi màu đã bán đứng chính cô.
Diệp Liên thấy chị dâu có vẻ cũng không quá ghét bỏ anh mình nên tủm tỉm chào:
“Vậy hai người cứ tự nhiên, em đi trước.”
Cô nàng vui vẻ rời khỏi hiện trường, bỏ lại Phi Vũ đang vác Tử Thiêm trên vai và Mộc Thuần bốn mắt nhìn nhau.
Lúc chạm vào ánh mắt mang theo ý cười của Phi Vũ, Mộc Thuần hơi né tránh rồi nói:
“Anh thả con trai của tôi xuống trước đi.”
“Anh nói phải dạy dỗ thằng bé.”
“Vậy cũng không cần vác thằng bé lên vai như thế!” Mộc Thuần phản đối.
Tử Thiêm bấy giờ chống cằm nhìn hai người bọn họ, cậu rốt cuộc hiểu được mối quan hệ của ông chú này và mẹ mình là gì. Thảo nào trước kia mẹ luôn nói rằng cậu phải gọi ba Tường là “chú Tường”, có khi đây mới là ba ruột của cậu? Vậy lý do cậu bị vác ra đây là... Tử Thiêm nghĩ thông rồi, đột nhiên ôm ông chú bên cạnh rồi nói:
“Ba thả con xuống đi ạ!”
“Ba?” Phi Vũ và Mộc Thuần đồng thời giật mình.
Người đàn ông vô sỉ nào đó phấn khích thả con trai xuống rồi xoa xoa tóc thằng bé:
“Ngoan lắm, đúng là thông minh, không cần phải dạy.”
Trái ngược với anh, Mộc Thuần không kiềm được vẻ bất lực:
“Tử Thiêm! Sao con có thể gọi tùy tiện như thế?”
Tử Thiêm chu môi không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương như một chú cún con, mỗi lần thằng bé làm vậy cô lại mất hết sức chiến đấu, cơn giận vừa xông lên não cũng biến mất.
Phi Vũ hào hứng ở bên cạnh liên tục khen ngợi Tử Thiêm, nào là con trai của ba thật tài giỏi, thật hiểu chuyện, thật thông minh…
Anh đưa thằng bé trở vào phòng, ngồi bên cạnh xem Mộc Thuần thay quần áo cho con mà trong lòng có cảm giác rất mãn nguyện. Anh cũng chỉ mong một cuộc sống hạnh phúc giản đơn như vậy, nhưng thái độ của Mộc Thuần với anh vẫn tương đối xa cách.
Chờ hai mẹ con bọn họ thay quần áo xong, anh mới rút trong túi ra một cái hộp, cẩn thận mở nắp rồi nói với Mộc Thuần:
“Mộc Thuần, đây là dây chuyền của em.”
Viên kim cương xanh xinh đẹp và huyền bí nằm bên trong hộp là tín vật gia truyền của gia đình Phi Vũ, anh đã giữ lại nó năm năm chỉ để chờ chủ nhân thật sự quay về.
“Anh biết em hận anh vì chuyện trước kia, nhưng đó là ngoài ý muốn.”
Anh quỳ một chân xuống bên cạnh cô, chân thành tha thiết nâng Nước Mắt Hải Thần lên, nó là minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu. Truyền thuyết nói Hải Thần chưa từng biết yêu lại vì tình mà rơi lệ, nước mắt tạo nên viên kim cương xanh mang màu sắc của biển sâu huyền bí này.
Không khí xung quanh như bị nén lại khiến Mộc Thuần không thở nổi, cô chỉ vừa mới ký giấy ly hôn với Thiên Tường, sao có thể chấp nhận Phi Vũ được? Cô mấp máy môi, rốt cuộc vẫn từ chối:
“Nó không thuộc về tôi.”
“Trước đây anh đã đưa nó cho em, nghĩa là nó thuộc về em. Đây không phải lời cầu hôn, em đừng lo.”
Phi Vũ vẫn như trước bình tĩnh cầm lấy sợi dây chuyền và tiến về phía cô, Tử Thiêm ở bên cạnh nhe răng cười nhìn cảnh này.
Bàn tay mang theo những vết sẹo mờ vòng qua cổ Mộc Thuần, cả quá trình này cô không hề có phản ứng gì, lẳng lặng ngắm nhìn nửa bên mặt nghiêng nghiêng của anh. Mùi hương của anh vẫn không khác trước đây, nó khiến trái tim cô vô thức run rẩy.
Bàn tay Phi Vũ sờ vào mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng nâng một lọn tóc lên. Anh hôn khẽ lên mái tóc mềm:
“Em nói chuyện trước đây khiến em không còn tình cảm với anh nữa? Vậy chúng ta bắt đầu lại, anh sẽ theo đuổi em đến khi em đồng ý mới thôi.”
Mộc Thuần không chịu được ánh mắt quá đỗi ôn nhu của anh, đó là sự cưng chiều ấm áp khiến các tế bào của người khác như bị hòa tan, trong lòng cô mềm nhũn nhưng vẫn mạnh miệng:
“Anh đừng nghĩ làm vậy có thể khiến tôi chấp nhận anh.”
Con người Mộc Thuần nói một đằng nghĩ một nẻo, Phi Vũ nhìn thấu được nội tâm yếu ớt của cô nên không đôi co gì, chỉ cười nói:
“Anh sẽ chờ đến khi em chấp nhận.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT