Đặng Thiên Tường không hiểu được cái nhìn kỳ quái của em gái, xuất phát từ lòng biết ơn vì Mộc Thuần đã giúp đỡ em ấy, hắn mới đưa thẻ ra tính tiền. Nhưng Đặng Tiểu Vy lại hiểu thành anh trai có hứng thú với mỹ nữ này, vì vậy vô cùng nhiệt tình nói muốn mời cơm.
“Em biết có nhiều chỗ ngon lắm, chị đi cùng cho vui nhé?”
Mộc Thuần muốn nói không cần, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt lấp lánh đầy mong chờ của Đặng Tiểu Vy, cô đành cười:
“Được rồi, cảm ơn em nhiều.”
Thông qua sự nỗ lực của Đặng Tiểu Vy, Đặng Thiên Tường và Mộc Thuần có một bữa ăn tối ở nhà hàng sang trọng. Vị quả thật rất ngon, nhưng bởi vì Mộc Thuần chưa từng ăn những thứ đắt đỏ trên bàn bao giờ nên có chút lóng ngóng tay chân, cũng ăn ít hơn bình thường một chút.
Cuộc gặp gỡ vô tình ấy mang đến cho Mộc Thuần một người bạn ở thành phố xa lạ. Khi chia tay nhau, Đặng Tiểu Vy còn nói sẽ liên lạc cho cô thường xuyên.
…
Hai ngày sau đó, Mộc Thuần rốt cuộc tìm được vị trí của Nam Cung gia, nhưng mà bởi vì đó là khu vực riêng tư nên không phải ai cũng có thể vào.
Cô nhớ Phi Vũ rất nhiều, muốn gặp anh, muốn được nấu cơm cho anh ăn, được ôm anh ngủ như trước kia, vui vẻ tự tại. Chỉ là mong ước đó không thể trở thành sự thật, cô chẳng có cách nào để tiến lại gần căn biệt thự to lớn kia.
Lúc này, Mộc Thuần đổi sang kế sách khác, cô chạy thẳng đến công ty để tìm gặp chồng ngốc của mình.
Đứng trước tòa nhà đôi cao lớn trước mắt, cô có cảm giác hơi thấp thỏm. Cô vào được sảnh chính, nhưng khi định đến chỗ thang máy thì máy quét kêu lên, bảo vệ đến và hỏi cô:
“Xin chào, không biết cô có thẻ nhân viên hay hẹn trước không? Tầng trên là nội bộ của công ty, người ngoài không có phận sự không được vào.”
Bình thường có khách quý đến công ty thì họ sẽ được dặn dò trước để ra ngoài tiếp đón, nhưng người phụ nữ này có vẻ không phải khách, cũng không hẳn là nhân viên.
Quả nhiên...
“Xin lỗi, tôi không phải nhân viên, tôi đến tìm người.” Mộc Thuần nói. “Không biết phải làm sao mới gặp được người cần tìm?”
Bảo vệ khá lịch sự, ông kiên nhẫn hỏi Mộc Thuần:
“Cô có hẹn trước thì sẽ được vào, hoặc là giờ cô gọi người cần tìm xuống gặp mặt trực tiếp, cô thấy sao?”
“Tôi không có số điện thoại của người đó, anh ấy…”
Cô còn chưa nói xong, bảo vệ đã thở dài cắt ngang:
“Xin lỗi nhưng tôi không thể để cô đi lên tầng trên được.”
“Không có cách khác?”
“Có, nếu có nhân viên trong công ty ký giấy bảo đảm thì sẽ được vào. Cô nói tên nhân viên đi, tôi sẽ hỏi giúp.”
Mộc Thuần cũng hiểu cho người ta:
“Cảm ơn chú, tôi tìm Phi Vũ. Nam Cung Phi Vũ.”
Nghe đến cái tên này, bảo vệ nhíu mày, thái độ cũng thay đổi:
“Thưa cô, nơi này không phải chỗ để cô vui đùa, mời cô ra ngoài.”
Tổng giám đốc làm gì có người quen nào trông quê mùa như vậy, hơn nữa cô nàng còn không có số điện thoại của ngài ấy, không hẹn trước, ông cho rằng cô nàng này đến phá rối. Ông đưa tay làm động tác mời, Mộc Thuần sợ mình làm ảnh hưởng đến công việc của ông nên cũng đành thôi.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, Mộc Thuần không biết phải làm sao. Cô ở lại sảnh chính, tìm một chỗ ngồi xuống và chờ đợi.
“Chỉ cần chờ anh ấy tan làm, nhất định có thể gặp được anh ấy!”
Cô không tin mình ở nơi này cả ngày mà không tìm được người.
Mộc Thuần ngồi thu mình một góc, rất nhanh, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu chuyển màu. Chiều muộn, mọi người lục đục tan tầm. Ánh mắt của cô không ngừng liếc về phía hai cánh cửa, cửa chính và một cửa khác bên hông của sảnh. Nhưng mãi vẫn không có người cần tim, không ai cao nổi bật như Phi Vũ cả.
Lễ tân thấy Mộc Thuần đã ngồi cả nửa ngày ở đó, tốt bụng đến nói với cô:
“Thưa cô, công ty đã sắp đến giờ đóng cửa, không tiếp đón khách nữa.”
“Tôi không thể chờ thêm một lát sao?” Mộc Thuần hơi khó xử.
“Không được.” Lễ tân cười nói, đưa cho cô một số điện thoại: “Rất xin lỗi nhưng cô phải rời khỏi đây rồi, có vấn đề gì hãy liên hệ trước cho bộ phận tiếp đón của chúng tôi.”
Mộc Thuần nhận lấy, nói cảm ơn rồi ra ngoài. Lúc này cô mới phát hiện trời đang mưa, mưa mỗi lúc một lớn và có chút lạnh.
Bây giờ không tiếp đón khách nữa, chỉ có nhân viên ở lại tăng ca, vậy nếu cô tiếp tục chờ thì có chờ được không đây? Mộc Thuần hoang mang, cầm chặt số điện thoại trên tay. Trong mắt của những người ở sảnh, cô đã trở thành một cô gái kỳ lạ muốn gây phiền phức cho công ty. Đến ngồi cả ngày như vậy, khiến người khác bực bội là điều hiển nhiên.
Mộc Thuần có chút tức giận, nhìn làn mưa dày đặc trước mắt mà lẩm bẩm:
“Tìm được người rồi sẽ cho anh một đấm, dám để em vất vả thế này à?”
Cùng lúc đó, bên trong, lễ tân cúi đầu chào người đàn ông và cô gái vừa bước ra khỏi thang máy:
“Giám đốc, Vương tiểu thư.”
“Ừ.”
Phi Vũ lướt mắt qua cửa chính, nhìn thấy một người ngồi chồm hổm sau lớp kính dày thì dừng lại một chút. Bóng dáng ấy có chút quen thuộc, anh nhíu mày hỏi lễ tân đang đứng trong quầy:
“Đó là ai?”
“Giám đốc, cô gái đó nói đến công ty tìm người...” Lễ tân toát mồ hôi, tự hỏi sao người kia vẫn chưa chịu đi, báo hại giám đốc hỏi đến cô nàng.
“Lần sau loại người không có hẹn với giám đốc mà tự tiện chạy đến đây làm phiền công ty chúng ta như vậy nên đuổi đi xa chút.” Vương Cẩm không vui liếc nhìn lễ tân. “Bảo vệ làm việc kiểu gì thế kia?”
“Vâng…” Lễ tân cúi đầu càng thấp, không dám nói thêm lời nào.
Mặc dù Vương Cẩm này chỉ vừa đến công ty một thời gian ngắn nhưng ai cũng sợ cô nàng, chỉ cần hơi xinh đẹp một chút mà lượn lờ trước mắt tổng giám đốc cũng sẽ bị chì chiết nặng nề. Giám đốc thì luôn mở một mắt nhắm một mắt cho qua, rốt cuộc cô ta là ai mà hống hách vậy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT