Trong phòng chỉ có một cái ghế duy nhất, Phi Vũ đi đến ngồi xuống, không ai dám lên tiếng ngăn cản anh. Anh đưa tay ngoắc người đàn ông kia lại gần, động tác hết sức hời hợt lại làm ông sợ run. Ở trong giới này mấy chục năm rồi nhưng ông chỉ thấy qua ba người có thân thủ tốt như người này, một là ông chủ của ông, hai là bạn tốt của ông chủ.
Phi Vũ không muốn phí thời gian, trực tiếp ra lệnh:
“Cho các người một tiếng, mang Tô Dương đến đây.”
Thái độ của anh thật sự không tốt lắm, sắc mặt cả ba người đều tối sầm lại. Phi Vũ chỉ vào từng người một, nói:
“Số một, số hai và số ba, các người không muốn giống số bốn, số năm nhập viện thì nghe lời đi.”
Anh không có hứng thú nhớ tên từng người, sau khi nói xong thì rút từ trong người ra một con dao găm nhỏ, đặt nó trên tay xoay một vòng.
Số một là tên cầm đầu, thấy động tác thuần thục của Phi Vũ thì mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng, vội vã nói:
“Tôi biết rồi, cậu chờ ở đây, tôi đi ngay.”
Phi Vũ bật cười nhìn bọn họ, ngoắc ông ta:
“À? Quên nói, số một ở lại đây.
Trong tay không có con tin thì không được, Phi Vũ đâu dễ dàng để họ rời khỏi đây và chạy trốn. Anh hiện tại chỉ đến một mình, rất có thể sẽ bị đánh úp, nhưng nếu nắm cái mạng của tên cầm đầu thì an toàn hơn nhiều.
Số một hiểu dường như bọn họ đã đụng người không nên đụng, ra hiệu cho đàn em đi nhanh. Hai người kia cắn chặt răng liếc mắt nhìn nhau, sau khi bàn bạc một chút thì chạy vội ra ngoài.
Số một ngồi bên cạnh Phi Vũ, không ngừng quan sát anh. Không có hình xăm tượng trưng cho thân phận, cũng chẳng biết là người của nhà nào.
Phi Vũ cười khẽ: “Ông có vẻ rất cẩn thận.”
Nụ cười trên khuôn mặt lạnh lùng ấy thật khiến người khác cảm thấy khó chịu, số một nhăn mày nhìn anh, đồng thời khuyên nhủ:
“Tôi không biết chỗ dựa của cậu là gì, cậu là ai, nhưng ở khu vực này, gia đình của Tô Dương rất cố tiếng nói. Cậu đánh chó nên nhìn mặt chủ.”
“À?” Phi Vũ miết ngón tay lên bàn, hỏi: “Các người làm việc cho ai?”
Số một ngồi thẳng lưng lên:
“Tôi là người của Thành ca, nếu cậu cũng biết ông ấy thì chúng ta có thể thử nói chuyện đàng hoàng.”
Phi Vũ cấp tốc suy nghĩ, quanh khu vực này quả thật cũng có một băng đảng có tiếng, lông mày hơi nhếch lên:
“Thành ca mà ông nói là La Thành?”
Số một khá ngạc nhiên vì người này biết tên của ông chủ mình:
“Cậu quen biết Thành ca?”
“Không quen.”
Phi Vũ không quen mấy tên giang hồ chuyên đi thu tiền bảo kê và cho vay nặng lãi này, chẳng qua từng nghe thấy ở đâu đó. Anh nhìn đồng hồ treo tương, nói:
“Gọi cho người của ông, nếu một tiếng qua đi mà không đưa được Tô Dương về đây thì chuẩn bị nhặt xác.”
Hai chữ nhặt xác này thả vô cùng chậm, số một nghe thấy nhưng không tin hắn ta dám ở trên địa bàn của Thành ca thủ tiêu ông. Ông đã bảo hai người kia tranh thủ gọi cho Thành ca để báo cáo vụ việc hôm nay, nhưng vì ông chủ của ông thường đi xa và bận việc nên cần thời gian mới gửi người tới được. Chỉ cần chờ đến lúc đó, ông sẽ cho tên này biết mùi đau khổ.
Qua bốn mươi phút, Phi Vũ vẫn vô cùng kiên nhẫn mà nghịch dao trên tay:
“Bắt một tên công tử trói gà không chặt mà tốn thời gian như thế? Chắc không phải số hai, số ba đi tìm người giúp đâu, nhỉ?”
Anh đột nhiên xoay mũi dao về phía người đàn ông kia, ánh mắt sắc lẹm. Ông ta hơi hoảng:
“Không đâu! Dù sao Tô Dương cũng là thiếu gia ở nơi này, muốn bắt cóc cậu ta rất khó, chỉ có thể dụ dỗ lừa gạt tới!”
Đúng thật số một rất hiểu rõ thế lực xung quanh, cho nên không trực tiếp đắc tội Tô gia mà dùng mưu kế dẫn dụ Tô Dương ra ngoài.
Đồng hồ tích tắc kêu, từng giây trôi qua đối với người đàn ông kia đều giống như tra tấn, Phi Vũ đi qua đi lại trong phòng, nói:
“Tôi không có nhiều thời gian để chơi cùng các người.”
Khi chỉ còn năm phút nữa là đúng một tiếng, số một bắt đầu hoảng loạn gọi cho cấp dưới của mình. Giọng của số hai có chút gấp gáp:
“Tới rồi tới rồi, bọn em đang đưa Tô thiếu gia lên!”
Bên cạnh còn có tiếng Tô Dương càu nhàu:
“Các người phiền quá đi mất, đã nói sau vụ việc kia hãy dừng liên lạc một thời gian rồi mà?”
Số ba giải thích:
“Tô thiếu gia không biết, tại có chuyện ngoài ý muốn.”
“Chuyện gì ngoài ý muốn?” Tô Dương hỏi lại, đã đi đến trước cửa và chủ động bước vào trong phòng.
Hai người ở phía sau đẩy hắn tới trước, sau đó khóa trái cửa lại rồi nói:
“Chúng tôi đưa người tới rồi.”
Phi Vũ ở bên kia đang ngắm bức tranh trên tường nghiêng đầu qua, nụ cười bên môi càng thêm rạng rỡ:
“Còn một phút, các người làm việc có hơi chậm. Nhưng được rồi, các người có thể đứng sang một bên.”
Khi nhìn thấy Phi Vũ, phản ứng đầu tiên của Tô Dương là giật mình, nghe cách nói chuyện này của anh, hắn càng thấy bất thường. Người đàn ông đối diện ánh mắt sáng ngời, nói chuyện rõ ràng rành mạch, không hề giống một kẻ mắc bệnh tâm thần!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT