Lấy phương thức quỷ dị xấu hổ như vậy mà xuất quỹ, Nặc cảnh quan cũng thực sự là cảm thấy mình say rồi.

Lần thứ hai về đến nhà, năm đại biểu nhân dân mắt đối mắt ngồi trêи ghế sô pha, Nặc cảnh quan bị ánh mắt sát nhân của Hàn tổng ép đến ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Trái lại Lưu Bạch Ngọc người ta, phi thường thống kɧօáϊ uống nước trà, giống như xem náo nhiệt mà ngồi ở đó.

Ba Nặc thì không sao, dù sao giai đoạn trước đã có bước đệm cùng chuẩn bị, đối với chuyện con gái xuất quỹ đã sớm nghĩ trước trong lòng, mặc dù đối với Lưu Bạch Ngọc nửa đường nhảy ra có chút mơ hồ nhưng chung quy không giống như Nặc mụ mụ.

….. Một trận kinh hách tiếp một trận kinh hách.

Nặc mụ mụ khϊế͙p͙ sợ cùng kinh ngạc nhìn Hàn Nại, nàng đem nữ nhân khí chất nghiêm nghị, dung mạo thượng cấp, phong tư trác việt trước mắt nhìn rồi lại nhìn, miệng thế nào cũng không khép lại được.

“Bá mẫu mạnh khỏe, nên sớm đến thăm hỏi.”

Giọng nói của Hàn Nại không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại nhu hòa mang theo nho nhã lễ độ của tiểu bối, Nặc mụ mụ nháy mắt thấy Hàn Nại, như cũ không nói gì, nửa ngày ba Nặc vẫn ở một bên không nhịn được kéo tay nàng: “Làm sao vậy? Trợn tròn mắt?”

Ba Nặc ba Nặc nói như vậy, Nặc mụ mụ lúc này mới có chút lấy lại tinh thần, nàng ɭϊếʍ môi nhìn Nặc Nhất Nhất, thế nào đều có một loại cảm giác không thể tin được.

“Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”

Phản ứng đầu tiên của Nặc mụ mụ vĩnh viễn giống như mới tiếp đất, Hàn Nại nhìn dáng vẻ Nặc mụ mụ cùng Nặc Nhất Nhất không khác nhau là mấy, đạm đạm nhất tiếu, ánh mắt kia mang theo phong vận khiến Nặc mụ mụ nhìn không dời mắt. Ba Nặc nhìn không được nữa, dùng khửu tay huých nàng một cái: “Nghĩ gì vậy?”

Nặc mụ mụ cảm thán ánh mắt qua lại giữa Hàn Nại cùng Lưu Bạch Ngọc, nửa ngày nàng mới chậm rãi nói: “Tôi vẫn còn có chút không thể tin được. Xuất quỹ thì xuất quỹ, lão nặc, lẽ nào ông tin tưởng con gái đầu đất của ông có thể mang về hai người như thiên tiên cho ông sao?”

Ba Nặc: “…..”

Nặc Nhất Nhất: “…..”

“Mẹ, không phải, kỳ thực con…..”

Nặc Nhất Nhất nóng nảy muốn giải thích, nhưng năng lực tổ chức ngôn ngữ lại hữu hạn, Hàn Nại cầm chén trà trêи bàn, phủng trong lòng bàn tay, liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, trong mắt bao hàm thâm ý, cũng đủ khiến Nặc cảnh quan mở cửa sổ ra trực tiếp nhảy xuống.

Lưu Bạch Ngọc thì không phải là người tẻ nhạt, nàng cười như hoa hồ ly, nhìn Nặc mụ mụ: “A di, tạm được đi?”

Nặc Nhất Nhất!!!!

Ánh mắt của Nặc mụ mụ theo lời nói mang hàm ý của Lưu Bạch Ngọc lần thứ hai rơi xuống trêи người Hàn Nại, hiển nhiên, bởi vì Hàn Nại tự thân từ trường quá lớn, mị lực cũng vượt xa tưởng tượng của Nặc mụ mụ, Nặc mụ mụ không được nửa giờ trước đồng tình thương hại Lưu Bạch Ngọc cùng phẫn hận đối với hồ ly tinh thoáng cái không có biện pháp phát tiết. Bởi vì phải gặp gia trưởng, Hàn Nại ăn mặt rất nghiêm cẩn, một thân quấn áo màu cà phê, phối với da thịt trắng tuyết, tóc dài vãn lên, đoan trang tự nhiên, quấn áo phối với vóc người này mới có thể mặc ra cảm giác ý nhị thế này.

Nặc mụ mụ nhìn chằm chằm hồi lâu, thế nào đều cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc, nếu nói con gái thật sự thích nữ nhân, dù sao thân làm mẹ trong lòng nàng đã từng mơ hồ dự cảm đến. Đã nhiều năm như vậy, giới thiệu cho cô bao nhiêu thanh niên tài giỏi đẹp trai, nhưng cô chính là nhìn cũng không nhìn nhiều, nhưng đối với bạn cùng giới, tựa hồ từ lúc học ở cảnh viện, bạn bè khuê mật xinh đẹp bên cạnh Nặc Nhất Nhất sẽ không ít. Trước kia là bởi vì Nặc mụ mụ chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia, mà bây giờ bị Nặc Nhất Nhất thẳng thắn mà nói…. Nặc mụ mụ ít nhiều có chút hậu tri hậu giác, nhưng, cho dù nói con gái nàng ưu tú, nhưng sao có thể vô tung vô ảnh câu được một nữ nhân ưu tú như vậy, vấn đề này nàng phải thật sâu nghiên cứu. Còn có, lão nhân nhà nàng làm sao sẽ cùng với Hàn Nại?

Nặc mụ mụ đầy bụng nghi hoặc không biết hỏi từ đâu, chỉ có thể từ bước đơn giản nhất: “Hàn Nại đúng không?”

Hàn Nại gật đầu mỉm cười nhìn Nặc mụ mụ.

Hàn Nại còn chưa thế nào, trái lại Nặc Nhất Nhất ở một bên khẩn trương vạn phần ngồi thẳng người nhìn Nặc mụ mụ, nhớ đến phản ứng đối lập với lúc Lưu Bạch Ngọc đến, Nặc mụ mụ thở dài, đúng rồi, vẫn là thật sự yêu Hàn Nại.

“Cô đang làm công việc gì? Cũng là cảnh sát sao?”

Hàn Nại nghe xong câu hỏi của Nặc mụ mụ, ánh mắt liếc nhìn Nặc Nhất Nhất, như có như không nhướng mày một cái, cũng? Cũng là cảnh sát? Rất lợi hại a, Nặc cảnh quan, lời thề son sắt nói với nàng là muốn xuất quỹ, lại xuất quỹ theo cách đó? Nữ chủ không phải nàng?

“Không phải, bá mẫu, cháu là làm trong công ty gia tộc.”

Hàn Nại cũng không có giấu diếm, dù sao nàng và Nặc Nhất Nhất là muốn cả đời, sự tình trong nhà không cần thiết giấu diếm, hơn nữa thân phận địa vị của ba Nặc còn đó, người Nặc mụ mụ đã gặp cũng không ít, tin tưởng sẽ không bài xích với thương nhân

“Công ty gia tộc?” Nặc mụ mụ nhéo mắt, tựa hồ nhớ đến gì đó: “Ma Huy sao? Khu vực của Nhất Nhất?”

Hàn Nại gật đầu: “Đúng vậy.” Nói xong, nàng lại liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, Nặc cảnh quan không biết làm sao vậy, dưới ʍôиɠ giống như có bàn đinh, nhìn Nặc mụ mụ đứng ngồi không yên.

“A di, dì đã nghe qua?”

Lưu Bạch Ngọc ở một bên chen vào nói, nàng rất kinh ngạc vì Nặc mụ mụ biết tên Ma Huy, chẳng lẽ Nặc cảnh quan ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cô đã có đề phong nên làm chuẩn bị trước?

“Biết.” Nặc mụ mụ liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan, ngữ khí nhàn nhạt: “Lúc Nhất Nhất mới vừa đi làm đã nói với dì, nói trong khu vực có một doanh nghiệp lớn, trong doanh nghiệp lớn có một nữ lão bản xinh đẹp, nữ lão bản kia tính tình phi thường cổ quái khó đối phó, chèn áp gia tăng hệ số độ khó công việc của Nhất Nhất.”

Nặc Nhất Nhất: “…..”

Hàn Nại: “…..”

Lưu Bạch Ngọc: “……”

Ba Nặc có chút lúng túng ho khan một tiếng, nhìn lão bà nhà mình. Được rồi, không biết còn tưởng rằng đang viết lời bài hát?

Nặc mụ mụ trắng mắt liếc ba Nặc: “Nói như vậy, trước đó ông đã quen biết Hàn Nại?”

Tuy rằng vẫn là gọi là Hàn Nại nhưng hiển nhiên Hàn Nại ngồi ở một bên trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từ hình dung của ba Nặc cho nàng hình tượng của Nặc mụ mụ là phi thường khó giải quyết, nàng không có trực tiếp đổi giọng gọi “Hàn tổng”, chứng tỏ nàng cũng không có địch ý trong lòng, đây là điềm báo lạc quan. Trái lại Nặc cảnh quan, Hàn Nại từ chóp mũi hừ lạnh một tiếng, tốt, có người hôm nay cho nàng vô hạn kinh hỉ, món nợ này nhất định phải tính, hơn nữa nhất định phải từng khoảng từng khoảng một chút không sót mà tính.

Ba Nặc tuy rằng không biết thân phận cụ thể của Lưu Bạch Ngọc, nhưng Lưu Bạch Ngọc cũng đã đến, mặc kệ nàng cùng Nhất Nhất quan hệ là thật hay giả, nhưng tóm lại là bạn tốt các loại, coi như là không có người ngoài, ông ta nói thật: “Hàn Nại tôi có thể không nhận ra, Hàn Thiên Đức còn nhớ rõ sao?”

“Hàn Thiên Đức?” Trong mắt Nặc mụ mụ lóe lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt thoáng cái dừng trêи người Hàn Nại: “Lớn như vậy?”

“Các người quen nhau a?”

Nửa ngày không lên tiếng Nặc cảnh quan nhịn không được lên tiếng, đây rốt cuộc là tình huống gì? Rõ ràng là cô xuất quỹ, vì sao hình như tất cả mọi người rõ ràng hết lần này tới lần khác cho cô cảm giác mình rơi vào đáy cốc. Lưu Bạch Ngọc ngồi bên cạnh Nặc Nhất Nhất cũng không căng thẳng nữa, nàng bắt đầu cầm hạt dưa lên cắn, nhìn như vậy Hàn Nại hẳn là đã sớm chuẩn bị, sớm biết như vậy nàng còn làm diễn viên cái gì? Muốn trách thì trách Nặc cảnh quan, trước khi xuất quỹ cũng không trao đổi cho tốt, sau đó lại không cùng nàng thông báo kịch bản trực tiếp trình diễn khổ tình kịch, lần này được rồi, nữ chủ đến thu dọn tàn cục rồi, để xem cô sẽ có kết cục thế nào.

Địa vị cùng thân phận của Ba Nặc ở quan trường Nặc Nhất Nhất không muốn đề cập, hơn nữa từ nhỏ phụ thân đã cô khiêm tốn, tuy rằng không tính đại phú đại quý nhưng coi như sinh trong gia đình trung sản. Chỉ là cô thế nào đều không ngờ, công ty của nữ nhân nhà mình xúc tu vươn dài như vậy, thật sự cùng ba cô có tiếp xúc.

“Cho nên, Hàn ca cũng biết việc này?”

Hiểu rõ tình huống Nặc mụ mụ sắc mặt không phải khó coi như vậy nữa, giọng cũng đổi rồi, xưng hô của nàng khiến Nặc Nhất Nhất kinh ngạc, Hàn ca? Chẳng lẽ hai bên không chỉ quen biết mà còn giao tình không cạn?

Lưu Bạch Ngọc ở bên cạnh cắn hạt dưa như đã hiểu cái gì, nàng uống một ngụm trà, hỏi: “Thúc thúc, thúc trước đây đã từng làm quân nhân?”

“Ân.”

Ba Nặc gật đầu, nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nhìn Hàn Nại mỉm cười: “Khó trách.”

Ba Nặc nhìn về phía Hàn Nại, Hàn Nại khẽ cong khóe môi: “Cô là con gái của Lưu tướng quân.”

“A?”

Cái này không chỉ ba Nặc, ngay cả Nặc mụ mụ cũng mở to hai mắt, Lưu Bạch Ngọc trái lại cười ha hả, mà hiển nhiên nụ cười không phải có lệ, là phát ra từ nội tâm.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?”

Nặc Nhất Nhất ở một bên lo lắng suông, cũng muốn hỏi rõ. Hàn Nại liếc mắt nhìn cô, cô lập tức lùi về không nói.

Nặc mụ mụ ở một bên nhìn vô cùng đau đớn, thế nào đổi thành nữ nhân khác vẫn là thê quản nghiêm!

Tuy rằng bầu không khí có hòa hoãn, nhưng trong lòng hai trưởng bối vẫn có chút không phải tư vị, Nặc mụ mụ nhìn chằm chằm ba người nửa ngày, thở dài: “Loạn rồi, đều loạn rồi.”

“Các người về trước đi, trong nhà cần chút thời gian tiêu hóa.”

Ba Nặc cuối cùng lên tiếng, ba người cùng nhau gật đầu, dù sao chuyện như vậy không gấp được, không có khắc khẩu đã là kết cục tốt nhất, những thứ khác, quả thực cần thời gian để tiếp thu.

Nặc mụ mụ vẫn ngồi trêи ghế sô pha ngây người, đến cuối cùng là ba Nặc đem ba người tiễn ra cửa, vừa ra đến trước cửa, Nặc Nhất Nhất bám lấy khuông cửa nhìn ba mẹ mái tóc hoa râm trong nhà, lòng chua xót: “Ba, mẹ con chị ấy….”

“Từ từ sẽ đến.”

Ba Nặc vỗ vỗ vai Nặc Nhất Nhất, chuyện này của con gái tuy rằng hắn thật không ngờ nhưng Hàn Nại cùng Hàn Thiên Đức tốt xấu gì cũng cho hắn đủ thời gian giảm xóc, đoạn thời gian đó, đối với chuyện con gái mình thích nữ nhân, trong lòng ba Nặc quả thực cũng có cánh cửa không qua được, thậm chí một lần chán chường. Nhưng đến cuối cùng, vẫn là của quả đoán, quyết tuyệt, cùng với lòng tin đối với tương lai khiến hắn dần thỏa hiệp. Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tính tình của con gái hắn hiểu rõ nhất, với tính cách của Nặc Nhất Nhất, trừ khi đánh chết cô nếu không người cô đã nhận định tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Đi xuống lầu, Nặc Nhất Nhất đã bắt đầu có chút sợ hãi, cô len lén liếc Lưu Bạch Ngọc, ý đồ khiến nàng vì mình nói vài câu hữu ích, nhưng Lưu Bạch Ngọc lần này còn ước gì bỏ đá xuống giếng, nàng đê tiện cười, nhìn Nặc Nhất Nhất nói: “Thân ái, người ta hôm nay bận rộn một ngày rồi, phải về nga, chuyện cũ thống khổ tôi đã buông ra, em yên tâm đi, hiện tại, em hãy cùng tiểu mẫu hồ ly tinh nhà em vui sướиɠ mà sống đi, không nên nghĩ đến người ta, chụt~~~.”

Lưu Bạch Ngọc cách không cho Nặc Nhất Nhất một nụ hôn gió, lắc lắc eo thon nhỏ liền đi, khuôn mặt Nặc cảnh quan trắng như củ cái trắng, trái lại là Hàn tổng, nàng song chưởng ôm ở trước ngực cười lạnh nhìn Nặc Nhất Nhất

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play