– Cổ nhân nói biết sai có thể sửa là chuyện vô cùng tốt.

Hết lần này tới lần khác Nặc cảnh quan còn là một người không có mắt không biết thay đổi.

Cô khom lưng ôm Lưu Bạch Ngọc khiến cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Bạch Ngọc, một chút cũng không nhìn thấy mặt của nữ nhân nhà cô đã trực tiếp biến thành dáng vẻ băng côn.

Nặc cảnh quan cười híp mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, nũng nịu nói: “Đừng loạn phát tỳ khí a, ngoan, cũng không thể trừng trị người xấu mà đem thân ái nhà em làm bị thương.”

“Thân ái” này hiển nhiên là đang không biết xấu hổ ám chỉ bản thân Nặc cảnh quan, “người xấu” này không cần phải nói cũng biết là ám chỉ ai, động tác của Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc cảnh quan lại không giống nhau, nàng có thể rõ ràng đem biểu tình của Mẫn Văn cùng Hàn Nại thu hết vào đáy mắt. Lưu Bạch Ngọc là ai, nàng cưng chìu mỉm cười, nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Nặc cảnh quan, ôn nhu nói: “Ai nha, thật chịu không nổi em, thật là đáng yêu.”

Nặc cảnh quan giống như tiểu cẩu xấu hổ đem đầu vùi vào bên hông Lưu Bạch Ngọc, nhỏ giọng nói: “Em ngày đầu tiên thì đã biết rồi, đáng ghét.”

Mẫn Văn: “…..”

Hàn Nại: “…..”

Nhìn Nặc Nhất Nhất giống như thiếu nữ dán lấy Lưu Bạch Ngọc, Mẫn Văn ngoại trừ tức giận cùng đố kị trong lòng còn có một chút hả hê. Lửa giận của Hàn Nại hiển nhiên đã bùng cháy, ngay cả nàng cách xa một khoảng cũng cảm thấy xung quanh ngưng kết, nàng ngược lại muốn nhìn Nặc cảnh quan lần này đến cuối cùng phải thu xếp như thế nào.

“Vậy chị đáp ứng người ta đừng nháo loạn nga.”

Nặc cảnh quan còn đang thẹn thùng đàm điều kiện, Lưu Bạch Ngọc sớm đã bị dáng vẻ thiếu nữ này của cô manh hóa, gật đầu, nâng khuôn mặt Nặc Nhất Nhất nói: “Được, đều theo ý em.”

“…. Làm cái gì?”

Nặc cảnh quan bị nụ cười của Lưu Bạch Ngọc làm cho sợ nổi da gà, bình thường Lưu Bạch Ngọc chỉ cần chỉnh người thì sẽ cười như vậy, thoạt nhìn xinh đẹp thu hút, nhưng kì thực một đống ý xấu đều phát ra bên ngoài.

Lần này, Nặc cảnh quan rốt cuộc nghĩ tới chút gì, cô vội vàng buông Lưu Bạch Ngọc, hướng Hàn Nại nhìn đến, Hàn Nại như trước vẫn duy trì tư thế khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn cô.

Mặc dù là cười, nhưng ánh mắt kia ẩn chứa ý tứ tuyệt đối đã không phải là cười nữa…

Không hiểu sao Nặc cảnh quan run lên một cái, cô vội vàng vào nhà muốn kéo tay của Hàn Nại, Hàn Nại lại nhanh hơn cô xoay người đi vào nhà, ngoài miệng lại như cũ khách sáo: “Không gọi chủ nhân của em vào phòng ăn điểm tâm?”

“Chủ nhân?”

Nặc cảnh quan triệt để sửng sốt., chủ nhân gì? Làm sao làm lại có chuyện như vậy. Hàn Nại rốt cuộc đang suy nghĩ gì, không phải là cô chỉ ôm Lưu Bạch Ngọc một cái thôi sao….bạn tốt không phải đều như vậy sao?

Hàn Nại xoay người, bễ nghễ nhìn Nặc Nhất Nhất: “Thân là thỏ, thế nào không có chút tự giác?”

Nặc Nhất Nhất: “…..”

Cái này không chỉ Lưu Bạch Ngọc, ngay cả Mẫn Văn cũng cười đến cong lưng, quả nhiên là Hàn Nại, khả năng châm chọc không cùng một cấp bậc với người thường, người ta cũng không nói cái gì, trực tiếp cho ngươi từ người rơi thẳng xuống làm động vật.

Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc ôm bụng cười vui vẻ, sắc mặt âm trầm: “Bạch Bạch, chị rốt cuộc tới làm gì?”

“Xem em a.”

Lưu Bạch Ngọc cười đến nước mắt chảy ra, không thể không nói, nét mặt bây giờ của Nặc Nhất Nhất quả thực giống như con thỏ ăn hành, dáng vẻ ủy khuất cực kỳ.

Nặc Nhất Nhất trừng nàng: “Em thế nào cảm thấy chị là đến đây đào hầm cho em?”

“Đuổi người sao?”

Mẫn Văn nhướng mày nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất con mắt trừng lớn: “Chị đã khỏe liền biết châm chọc người? Đừng quên quan hệ giữa em cùng Bạch Bạch.”

Thu được uy hϊế͙p͙ Mẫn Văn buông lỏng nhún vai, đáp lễ Nặc Nhất Nhất: “Đừng quên quan hệ giữa tôi cùng Hàn Nại.”

…..

Đừng khi dễ Nặc Nhất Nhất nữa, cô đã vào nhà tìm nữ nhân nhà mình, Mẫn Văn nhìn bóng lưng nhu nhược kia của cô, cười híp mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc liếc nàng một cái, không vui nói: “Cô khi dễ em ấy làm gì?”

Lời này cực kỳ bao che cho con, rất giống cưng chìu của một trưởng bối đối với tiểu bối , chịu không nổi cô bị người khi dễ. Mẫn Văn suy nghĩ một hồi, nàng nhìn Lưu Bạch Ngọc đặc biệt nghiêm trang hỏi: “Xin hỏi Lưu cảnh quan, Nặc cảnh quan là con gái cô mang thai mười tháng sao?”

Lưu Bạch Ngọc: “…..”

Sáng sớm bốn người liền tứ bề báo hiệu bất ổn đại chiến một trận, mãi cho đến Nặc cảnh quan giống như kẻ trộm mang tất cả đều bữa sáng dọn lên bàn, Hàn tổng cũng không mấy hài lòng, xem báo, cũng không để ý Nặc Nhất Nhất.

Nặc cảnh quan làm bộ đáng thương nhìn nàng, phe phẩy cánh tay của nàng nói: “Ai nha, thân ái, chị đây là làm sao a, Bạch Bạch cùng Mẫn Văn còn đang chờ, đừng nóng giận a.”

Lưu Bạch Ngọc đang phết sốt lên bánh mì ăn bất diệc nhạc hồ, nàng vung tay lên, sảng kɧօáϊ nói: “Không có việc gì, tôi đã quen như vậy rồi, thanh quan khó xử việc nhà, Hàn Nại, cô nghìn vạn lần đừng khách khí, nên tức giận liền tức giận, nữ nhân này là không thể nuông chiều.”

“Chị đừng ăn bánh mì của em làm nữa!”

Nặc cảnh quan phẫn nộ rồi, nào có người như vậy, ăn của cô uống của cô lại còn không nói tốt cho cô?

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn cô, một tay lấy bánh mì nhét vào trong miệng: “Em đắc ý cái gì a? Khó có được tới thăm em một hồi, em cứ như vậy đối đãi tôi?”

“Chị là đến thăm em sao? Chị rõ ràng là ăn chùa bữa sáng!”

“Ai u, xấu hổ, để em nói trúng rồi!”

“Chị !!!!”

Mắt thấy chiến tranh lại muốn bùng nổ, Hàn Nại thở dài buông tờ báo, sờ đầu Nặc Nhất Nhất: “Mau ăn đi, em không mệt sao?”

Rốt cuộc Nặc cảnh quan được sủng hạnh vô cùng hài lòng, cô lắc đầu, cười nói: “Không mệt.”

Mẫn Văn ở một bên vừa nhìn như vậy trong nháy mắt đã hiểu là chuyện gì xảy ra, nàng nhìn vết hôn trêи cổ Hàn Nại, hướng Lưu Bạch Ngọc nhướng mày một cái: “Việc này tôi có kinh nghiệm, Nặc cảnh quan khẳng định là không mệt, chắc là Hàn Nại mệt mỏi.”

Nặc Nhất Nhất: “……”

Hàn Nại: “…..”

Lưu Bạch Ngọc nhai bánh mì khinh bỉ nhìn Mẫn Văn: “Chỉ bằng chút kinh nghiệm phân chó kia của cô cũng gọi là kinh nghiệm?”

Mẫn Văn bị khinh bỉ hết sức khó chịu: “Cô muốn thử một chút không?”

“A, cô muốn chết sao?”

Lưu Bạch Ngọc nheo mắt lại nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn run lên, nhìn về phía Nặc Nhất Nhất: “Nặc cảnh quan, gần đây bận rộn công việc sao?”

Nặc Nhất Nhất nhíu mày nhìn nàng: “Mẫn Văn, nếu dựa theo tuổi tác mà nói, em phải gọi chị một tiếng Mẫn tỷ tỷ, chị nói chị một xấy dày tuổi tác thế nào lăn lộn thành như vậy? Dáng vẻ nhu nhược, thê quản nghiêm như vậy.”

Mẫn Văn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, nàng không xác định nhìn Nặc Nhất Nhất: “Em xác định tôi và em là nói cùng một chuyện?”

Nặc cảnh quan nở nụ cười, cười gọi là quỷ dị: “Đương nhiên, đều là người từng trải, lúc ở túc xá, Bạch Bạch cũng không giáo ɖu͙ƈ những kiến thức có liên quan, chính là vì hôm nay chấn hưng uy phong.”

“Chấn hưng uy phong?”

Hàn Nại cười nhạt nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng còn thắc mắc ngày hôm qua cô thế nào lại nhiều kinh nghiệm như vậy, biến đổi đa dạng dây dưa cả đêm, thì ra đầu sỏ gây nên chính là đây. Mắt thấy ánh mắt của Hàn Nại rơi vào trêи người mình, Lưu Bạch Ngọc hận thiết bất thành cương nhìn Nặc Nhất Nhất: “Nhìn em đi, ngay cả cái rắm cũng không nín được, ai cho em ầm ĩ, cơ mật, cái này gọi là cơ mật hiểu không?”

Nặc cảnh quan khuôn mặt có chút hồng, cô len lén liếc mắt nhìn Hàn Nại, ăn ngay nói thật: “Có cái gì a, hiện tại đều là thời đại nào rồi, trao đổi tự do, em trái lại cảm thấy trao đổi một chút tương đối khá. Bất quá cũng là -“

Nặc cảnh quan chuyển đề tài, cô cười nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn cảnh giác nhìn Nặc Nhất Nhất: “Làm gì?”

Nặc Nhất Nhất ý vị thâm trường nhìn nàng: “Em cảm thấy hiện tại trao đổi với chị cũng không có gì tốt, hồi ức quá xa xôi, có phải chị cũng đã quên rồi không?”

Cổ của Mẫn Văn thoáng cái đỏ ửng, Hàn Nại nắm muỗng tay run một cái.

Phản ứng bất đồng với hai người là Lưu Bạch Ngọc, nàng cười ngã trước ngã sau, chỉ còn kém phun cơm: “Ai nha, Nhất Nhất ngộ tính thật cao nga.”

Nhìn Nặc Nhất Nhất cũng là hèn mọn cười thành một đoàn, không thể không nói, bạn thân chính là bạn thân, nụ cười của hai người đều giống như một cái khuôn đúc ra.

Đến cuối cùng, vẫn là Hàn Nại nhìn không được, nàng đặt muỗng xuống, nhìn hai người: “Các người ở trong sở chính là bồi dưỡng những cảnh sát nhân dân như các người vậy sao?”

Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc cảnh quan rồi lại chỉ vào Hàn Nại, cười nói: “Nhìn đi, người thuần khiết bắt đầu phản kháng, phản kháng cũng đoan chính như vậy.”

Nặc cảnh quan vỗ bàn một cái, cười càng vui vẻ hơn: “Đúng vậy, đúng vậy, không biết nàng là một tiểu khả ái đi? Khả ái không?”

“Khả ái!”

Vì vậy, hai người vừa cười thành một đoàn, Mẫn Văn ở một bên cười gượng, nàng nhìn Hàn Nại sắc mặt âm trầm, âm thầm thở dài. Thật sự là hạng người gì cũng có người thu thập a, Nặc cảnh quan, em thật không sợ buổi tối lão bà em ăn em sao?

Một bữa cơm, Hàn Nại cùng Mẫn Văn trêи cơ bản không nói chuyện, Nặc Nhất Nhất trái lại cùng Lưu Bạch Ngọc hai người cười nghiêng ngã, trong gió loạn chiến, nội dung nói chuyện phiếm cũng là từ thiên nam đến hải bắc, đến cuối cùng nói đến trêи người Mẫn Văn mới nghiêm túc một chút.

“Mẫn Văn, chị xác định chị đã khỏe?”

Mẫn Văn liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: “Em cảm thấy thế nào?”

Nặc cảnh quan chép miệng: “Em xem chị hôm nay nhãn thần tinh thấu, môi đỏ, ấn đường cũng không có hắc ấn, chắc là được rồi.”

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn Mẫn Văn: “Em quan tâm cô ta như vậy làm gì, sau này cô ta và tôi không có quan hệ gì.”

“Nga.”

Nặc Nhất Nhất gật đầu, bật người trở mặt nhìn Mẫn Văn : “Chị là ai a? Ai cho chị vào nhà em, buông mì của em ra.”

Mẫn Văn: “…..”

Không thể nhịn được nữa Hàn tổng không muốn nhịn nữa, tay nàng không phụ sự mong đợi của mọi người nắm má Nặc Nhất Nhất, kéo đi về phòng ngủ: “Hai người các cô ăn trước, tôi có một số việc phải nói cùng Nặc cảnh quan.”

Nặc Nhất Nhất bị túm má nghiêng đầu, cô hàm chứa nước mắt nhờ giúp đỡ nhìn Lưu Bạch Ngọc, kết quả phát hiện Lưu cảnh quan người ta thản nhiên chồm qua bàn, đem bữa sáng bỏ vào trong đĩa của mình.

Nói cái gì tình bạn lâu dài, đồng cam cộng khổ, lời này trêи người Lưu Bạch Ngọc căn bản không thể tính!

Mãi cho đến cửa phòng ngủ “phanh” một tiếng rồi đóng lại, Nặc cảnh quan mới run lên, hồi phục tinh thần, cô khẩn trương nhìn Hàn Nại, Hàn Nại liếc mắt nhìn cô, đầu tiên là đi đến cửa sổ kéo rèm lại, sau đó khóa trái cửa, ngay sau đó lại vào toilet rửa sạch hai bàn tay tinh xảo.

Một loạt động tác, Hàn Nại đứng cách đó không xa mà nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, hai tay che ở trước ngực, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài còn có khách…. Như vậy, như vậy không tốt đâu…..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play