Nặc Nhất Nhất rất hiểu Lưu Bạch Ngọc, cô có thể nhìn ra Lưu cảnh quan thứ nhất là rất không thoải mái, hơn nữa đối với Cơ Tâm Ngạn rõ ràng tràn ngập địch ý, tuy rằng trêи mặt đang cười, nhưng trong lòng đã sớm đem người ta nuốt sống. Nàng là người thuộc trường phái hành động, Nặc Nhất Nhất đã biết, tiếu lí tàng đao, Lưu Bạch Ngọc am hiểu nhất.

Cơ Tâm Ngạn bị “nhiệt tình ” của Lưu Bạch Ngọc làm cho có chút luống cuống, nàng nhờ giúp đỡ nhìn về phía Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất hướng nàng rũ mi, nữ hán tử này cô không thể trêu vào.

“Tương phùng tức là duyên phận a, chúng ta rất có duyên.”

Lưu Bạch Ngọc vừa nói vừa nhìn Nặc Nhất Nhất: “Nhất Nhất, em tránh ra một chút, chúng ta đổi chỗ, tôi cùng Cơ Tâm Ngạn tâm sự, cô gái xinh đẹp như vậy, đã lâu tôi không phát hiện ra.”

“…. Chị có cần lưu manh như vậy không?”

Nặc cảnh quan lần nữa bị đẩy ra im lặng nhìn Lưu Bạch Ngọc, người này đã ăn hỏa dược sao, tính tình thế nào quyết liệt như vậy.

Lưu Bạch Ngọc cùng Cơ Tâm Ngạn rất có duyên phận được như nguyện ngồi xuống giữa nàng và Nặc Nhất Nhất, vị trí tốt, Cơ Tâm Ngạn có chút lo nghĩ, không biết nên cùng Lưu Bạch Ngọc “Tương phùng hận vãn” này nói cái gì.

Lưu Bạch Ngọc ngồi xuống, cứng rắn chen vào giữa hai người, nàng nhìn bảng đen: “Tỷ tỷ sợ nhất là đi học, không được, ai ai ai, vừa nhìn bảng đen tôi liền choáng váng, tôi trước ngủ một hồi, tan học Nhất Nhất em gọi tôi.”

Cơ Tâm Ngạn đang chờ nói chuyện: “……”

Nặc Nhất Nhất: “…….”

Nhìn Lưu Bạch Ngọc đã nằm gục xuống bàn, Nặc Nhất Nhất chỉ có thể xin lỗi nhìn Cơ Tâm Ngạn chỉ chỉ đầu của mình, dùng môi khẩu ngữ nói: “Có chút vấn đề.”

Khẩu ngữ vừa nói xong, chân bị người nặng nề đạp một cước, Nặc cảnh quan nhe răng, hung tợn nhìn Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc cũng không thèm để ý đến cô, gối lên cánh tay ngủ say sưa.

….

Vốn chỉ muốn hảo hảo nói chuyện trời đất Nặc cảnh quan cùng Cơ Tâm Ngạn bị Lưu Bạch Ngọc làm như vậy, tách xa cũng không tiện nói chuyện phiếm, mà Lưu Bạch Ngọc quả thực mệt nhọc giống như nàng đã nói, vừa nằm xuống liền ngủ trong hai tiết.

“Thức dậy, ăn cơm!”

Nặc cảnh quan ghét bỏ nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc còn buồn ngủ ngẩng đầu lên: “Ôn nhu một chút không được sao?”

Nặc cảnh quan: “……”

Vốn dĩ hai người rất hài hòa biến thành ba người, Nặc cảnh quan thì không có gì, thậm chí bởi vì Lưu Bạch Ngọc đến còn thật vui vẻ, mà Cơ Tâm Ngạn thì không phải vậy, nàng thỉnh thoảng nhìn Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc Nhất Nhất, trong mắt có chút suy nghĩ. Nếu như nói vừa mới bắt đầu Lưu Bạch Ngọc còn giả vờ, khí tức không lộ ra ngoài, thì hiện tại hoàn toàn biến trở về nguyên hình rồi.

Lúc ăn cơm cần xếp hàng, Lưu Bạch Ngọc đi sau lưng Nặc Nhất Nhất, lấy việc giẫm lên gót giày của cô làm trò vui, Nặc cảnh quan bị giẫm đến nổi giận trong lòng nhưng lại không tiện phát tiết, Cơ Tâm Ngạn nhìn cũng có chút đau lòng, mà Lưu Bạch Ngọc là một bộ tập mãi thành thói quen đắc ý dào dạt, nữ cảnh sát phía sau nàng khϊế͙p͙ đảm cùng nàng giữ một khoảng cách.

Có một loại giang hồ nữ đại tỷ không cần bất luận ngôn ngữ gì, cũng có thể giành lý vị trí số 1.

Các khu cử đi đều là thanh niên, Bắc Kinh liền trùng trùng điệp điệp đến một đống, lúc ăn cơm, bởi vì ba người tinh lệ tổ hợp, có không ít người đều hướng bên này mà nhìn.

Nặc cảnh quan sợ Cơ Tâm Ngạn không được tự nhiên, cố ý chiếu cố nàng, gắp thức ăn cho nàng và vân vân, Lưu Bạch Ngọc mắt lạnh nhìn, không nói chuyện, sắc mặt cũng không tốt.

“Ai, tròng mắt của đám nam nhân kia cũng sắp rơi xuống.”

Nặc cảnh quan hướng Lưu Bạch Ngọc nhìn có chút hả hê nói, rất rõ ràng, từ lúc Lưu Bạch Ngọc vừa vào căn tin thì có người chú ý, Cơ Tâm Ngạn cũng cảm thấy, mặc dù có một phần là do nàng và Nặc Nhất Nhất hấp dẫn đến, nhưng vẫn là Lưu Bạch Ngọc chiếm đa số.

“Hai người tốt hơn chỗ nào, cũng có nhìn hai người.”

Lưu Bạch Ngọc ăn khoai lang, Nặc Nhất Nhất nhìn xung quanh một lần: “Chị là thế nào phân biệt được? Không phải đều đang nhìn chị sao.”

Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất nũng nịu cười: “Này còn không dễ dàng, nhìn hai người thì ánh mắt ngây ngô, nhìn tôi thì chính là ánh mắt trắng trợn cởi sạch quần áo, trực tiếp động ɖu͙ƈ.”

Nặc Nhất Nhất: “……”

Cơ Tâm Ngạn: “…..”

Ăn cơm xong, Lưu Bạch Ngọc vươn tay vào trong túi theo thói quen tìm thuốc lá, Nặc Nhất Nhất nhíu mày nhìn nàng: “Không phải chị cai thuốc rồi sao?”

Lưu Bạch Ngọc nhíu mày: “Tôi sờ ngực mình em cũng quản?”

…..

Cơ Tâm Ngạn ở một bên có chút kinh sợ, nàng sợ hãi nhìn Nặc Nhất Nhất, phi thường muốn biết Lưu Bạch Ngọc rốt cuộc là đang làm gì. Nặc Nhất Nhất cũng có khổ nói không nên lời, nàng biết Lưu Bạch Ngọc gần đây rất đè nén, khó có được ra ngoài một lần, muốn thả lỏng nên cô cũng không tiện quản nhiều, hơn nữa Nặc cảnh quan tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ Lưu Bạch Ngọc, nhưng nội tâm vẫn rất yêu thương cưng chìu nàng, chỉ cần nàng hài lòng, làm gì cũng được.

Trêи đường trở về phòng, Lưu Bạch Ngọc nhìn Cơ Tâm Ngạn mỉm cười: “Tâm Ngạn a, cô lớn lên thật là xinh đẹp, giống như minh tinh.”

Cơ Tâm Ngạn thụ sủng nhược kinh nhìn nàng: “Cô rất hấp dẫn.”

Lưu Bạch Ngọc rụt rè cười: “Là xinh đẹp, nhưng tính tình không tốt, dung không được người, còn cô?”

Cơ Tâm Ngạn có chút xấu hổ: “Tôi…. cũng tạm….”

“Thật sự nha, vậy thì tốt quá.” Lưu Bạch Ngọc đối với Cơ Tâm Ngạn mang ánh mắt tán dương: “Tôi mới vừa rồi còn lo lắng, không phải cô là đội trưởng sao? Tôi nghĩ cùng cô thương lượng một chút, muốn cùng cô và Nhất Nhất ở cùng một chỗ, cô tốt như vậy, nhất định không ngại, đúng không?”

“Uy uy uy, tôi ngại.”

Không đợi Cơ Tâm Ngạn nói, Nặc Nhất Nhất chen vào, một phòng? Chỉ có hai giường, làm sao có thể ngủ.

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn cô: “Em cút sang một bên.”

Nặc Nhất Nhất: “…..”

Lưu Bạch Ngọc như vậy, Cơ Tâm Ngạn cũng không dám nói gì nữa: “Có thể, chỉ là giường…chỉ có hai cái.”

Đem Cơ Tâm Ngạn đã đem lời trong lòng cô nói ra, Nặc cảnh quan nhìn bằng ánh mắt cảm kϊƈɦ, Lưu Bạch Ngọc lơ đễnh mỉm cười: “Không có việc gì, trải đệm dưới đất ngủ là được rồi.”

“A?”

Nặc cảnh quan kinh ngạc nhìn Lưu Bạch Ngọc, ngủ dưới đất? Một người yêu cầu đối với giường ngủ cao như vậy lại vì cùng nàng ở chung một phòng mà ngủ dưới đất?

Chờ vào phòng, Nặc Nhất Nhất mới nói Lưu Bạch Ngọc ngủ dưới đất là có ý gì.

Lưu Bạch Ngọc đỉnh đạc nằm ở trêи giường, nàng dùng một cánh tay chống đầu, tóc dài tản ra, ánh mắt tràn ngập khiêu khích nhìn Nặc Nhất Nhất, giọng nói nũng nịu: “Nhất Nhất ~ ~!”

Nặc Nhất Nhất giống như bị điện giật, run một cái.

“Người ta thân thể khó chịu, làm sao bây giờ?”

Nói xong Lưu Bạch Ngọc nhíu mày, giả vờ thống khổ, Nặc Nhất Nhất hít sâu một hơi: “Em đã biết, em ngủ ở dưới đất, chị có thể bình thường một chút hay không, em vừa rồi ăn nhiều, sợ là nôn ra làm ngài ghê tởm.”

“Nào có a.” Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc tê dại lòng người: “Em nôn ra thì em thu dọn, người ta luôn luôn rất hiểu ý người.”

Nặc Nhất Nhất: “……”

Cơ Tâm Ngạn giống như pho tượng đứng bên cạnh chốc lát, nàng lúng túng mỉm cười: “Tôi mới vừa nhìn sơ đồ phòng, vừa lúc có một phòng trống, tôi đi sang đó vậy.”

“Cô —”

Không đợi Nặc Nhất Nhất nói, Cơ Tâm Ngạn hoả tốc thu dọn, hành lý sau đó lấy tốc độ ánh sáng lôi kéo hành lý ra ngoài.

Chờ người đi rồi, Nặc cảnh quan nhíu mày, hai tay chống nạnh chỉ vào Lưu Bạch Ngọc còn ở trêи giường tạo dáng.

“Chị đứng lên cho em, chị hôm nay trúng gió gì vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lưu Bạch Ngọc cũng không giả bộ, nàng ngồi dậy trắng mắt liếc Nặc cảnh quan: “Em nói cái gì, tôi thật xa đến tìm nơi nương tựa, em nhẫn tâm để ta ở phòng khác sao?”

“Chị đứng đắn một chút được không? Đem đầu lưỡi ủi thẳng rồi hãy nói được không? Ăn xuân dược sao?”

Nặc cảnh quan có chút thẹn quá thành giận, Lưu Bạch Ngọc cười lạnh một tiếng, đứng dậy: “Đúng vậy, ăn rồi, em phải giải độc cho tôi?”

Nặc cảnh quan bị dọa lui về sau một bước: “Chị rốt cuộc làm sao vậy a? Có phải Mẫn Văn trị liệu không tốt ?”

“Tốt vô cùng a.”

Lưu Bạch Ngọc thuận miệng đáp, cưu chiếm thước sào lại không chút nào áy náy, nàng lôi kéo rương hành lý của mình bắt đầu thu dọn. Lưu Bạch Ngọc có một sở thích, chính là ra ngoài vô luận đường xa bao nhiêu vô luận đi chỗ nào, trong rương hành lý của nàng ắt không thể thiếu quần áo các loại, còn có các loại giày, số lượng tuyệt đối là có thể dọa người.

“Vậy chị làm gì lại đối với Tâm Ngạn như vậy a?”

Nặc cảnh quan nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc cười nhạo: “Thế nào, luyến tiếc rồi? Đánh một vòng lớn như vậy, không phải là muốn hỏi vấn đề này sao? Tôi là nhìn cô ta không vừa mắt không được sao? Nên muốn khi dễ cô ta.”

Nặc Nhất Nhất nhíu mày, Lưu Bạch Ngọc bắt đầu từng cái từng cái treo quần áo của mình vào tủ: “En còn không biết xấu hổ mà nói sao, chính em nhìn ánh mắt cô ta nhìn em đi, em nhìn không ra là có ý gì sao?”

“Ánh mắt gì? Có ý gì?”

Nặc cảnh quan bị Lưu Bạch Ngọc nhiễu hồ đồ, Lưu Bạch Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Nhìn làm gì? Mau dọn mấy đôi giày xinh đẹp trong rương của tôi ra.”

…..

Nặc cảnh quan hết chỗ nói rồi, cô nhìn một rương giày đủ loại: “Chị mang nhiều giày cao gót như vậy làm gì?”

“Buổi tối mang a, em xem tỷ tỷ một thân trang phục mộc mạc liền hấp dẫn nhiều ánh mắt như vậy, nếu như lại ăn diện một chút, ai u uy, xấu hổ a!”

“Còn khuôn mặt của chị đâu?”

“Đúng vậy, em nhắc nhở tôi mới nhớ, hành lý bên phải là đồ trang điểm, em xem bàn trang điểm này đủ lớn không? Đem tinh dầu Đại Bảo của em ném sang đây cho tôi, đừng chiếm diện tích, người lớn như vậy rồi cũng không biết hảo hảo bảo dưỡng, ai, cũng không sợ Hàn Nại ghét bỏ em.”

Nặc cảnh quan phẫn nộ rồi: “So với trang điểm lòe loẹt như chị cũng tốt hơn.”

Lưu Bạch Ngọc nhìn ra phẫn nộ của cô, đứng dậy, nàng xoa đầu Nặc Nhất Nhất: “Được rồi, đừng phẫn nộ tỷ tỷ nhìn người còn nhiều hơn em ăn cơm, cái gì kê tâm nhãn (Cơ Tâm Ngạn), em cách xa cô ta một chút, cô ta là một người có chút quá khứ, cũng không giống như vẻ ngoài của cô ta, ánh mắt cô ta nhìn em, cũng giống như những nam nhân kia nhìn tôi. Ở trung đoàn tôi có quen vài người bạn, nghe nói qua về cô ta, nếu em muốn yên ổn thì nên giữ một khoảng cách, vừa nhìn cô ta chính là mưu đồ đã lâu, em cũng đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của Hàn Nại.”

Kê Tâm Nhãn?

Nặc cảnh quan hít một ngụm khí lạnh: “Xin hỏi Lưu cảnh quan, cô ta đã giết heo nhà chị hay là trộm chó của chị?”

Lưu Bạch Ngọc kɧօáϊ trá thu xếp quần áo: “Đây là em không hiểu chuyện, Nhất Nhất, có một số việc không thể nhìn bên ngoài. Lấy một ví dụ thỏa đáng đi, tỷ như chị là loại bề ngoài thanh thuần bên trong bẩn thỉu, mà tôi đây là loại dưới khuôn mặt xinh đẹp có một trái tim thuần khiết, đây là bản chất khác biệt giữa người với người.”

Nặc Nhất Nhất há to miệng, nói không ra lời. Lưu Bạch Ngọc ngại ngùng cười, đi đến bên cạnh Nặc Nhất Nhất nhéo nhéo mặt cô: “Nhất Nhất đồng học, thỉnh nhất định hảo hảo quý trọng tôi, người hiền lành giống như tôi đây đã không nhiều lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play