Nặc Nhất Nhất cảm thấy nhân sinh quan của cô sắp bị thay đổi rồi, nhìn nụ cười hiền lành hữu hảo của Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất nuốt ngụm nước miếng gật đầu: “Thuận tiện.”

Buổi tối lúc ngủ, có lẽ là ngày đầu tiên ở trong sở, Nặc Nhất Nhất lật qua lật lại ngủ không yên, đối diện là Lưu Bạch Ngọc đang đeo tai nghe điện thoại, chắc là đang nghe âm nhạc êm dịu gì đó, trêи mặt có nụ cười nhàn nhạt.

Một lát sau, Nặc Nhất Nhất không chỉ có không ngủ yên giấc, cô che kín chăn, trong mắt tràn đầy kinh khủng.

Lưu Bạch Ngọc tháo tai nghe xuống, vuốt tóc dài, cười hỏi: “Có phải bị đánh thức không?”

“Chó sửa sao?”

Nặc Nhất Nhất bất an uốn éo người, Lưu Bạch Ngọc gật đầu: “Sân sau của chúng ta nuôi rất nhiều chó nghiệp vụ mỗi buổi tối đều sủa, này, cũng bình thường, người ta nói mắt chó có thể thấy rất nhiều thứ chúng ta không thấy được, nơi này vốn dĩ là nghĩa địa, mỗi nửa đêm chúng nó liền sủa không ngừng.”

Nặc Nhất Nhất lại rút sâu vào chắn, cô bắt đầu nhớ nhà.

“Có muốn nghe bình thư* một chút cho dễ ngủ hay không”

* Bình thư: kể một câu chuyện dài, dùng quạt và khăn làm đạo cụ.

Lưu Bạch Ngọc vễnh lỗ tai nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng, kỳ thực Nhất Nhất cũng không muốn nghe Bình thư, cô muốn nói với Lưu Bạch Ngọc, cứ như vậy nói chuyện mới sẽ không quá sợ hãi. Nặc Nhất Nhất mỉm cười gật đầu, hỏi: “Tốt, chị định kể chuyện gì?”

“Quỷ thổi đèn.”

“…..”

* * * * * *

Sáng hôm sau vừa rạng sàng thì đã thức dậy, Nặc Nhất Nhất liền mang theo một vành mắt đen xuất hiện trong phòng làm việc cảnh khu, Triệu Vũ nhìn nàng, thẳng lắc đầu: “Có phải cô gái kia lại kể cho em nghe chuyện ma quỷ gì hù dọa em hay không?”

“Không có, tôi hơi lạ giường thôi.” Nặc Nhất Nhất mỉm cười, Triệu Vũ gật đầu, hướng bàn làm việc chép miệng: “Đi thôi, tôi dẫn em đi đi xem một chút, em vừa tới, làm quen hoàn cảnh ở khu vực một chút cũng tốt.”

“Bây giờ sao?” Nặc Nhất Nhất bật người lên tinh thần, Triệu Vũ nhìn nàng buồn cười nói: “Đương nhiên, mang theo giấy ghi biên bản, mặc cảnh phục mang trang bị.”

“Được.” Nặc Nhất Nhất đi sang một bên trong ngăn kéo cầm trang bị cá nhân vừa quay đầu lại hỏi: “Sư phụ, súng ở nơi nào?”

Triệu Vũ nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, cô cho là cảnh sát địa phương chúng ta ra ngoài sẽ mang súng sao? Sở chúng ta tổng cộng có hai khẩu AK97, đạn thì mỗi viên điều cho ghi chép, súng ống cũng là bảo quản nghiêm ngặt, không phải hoạt động lớn sẽ không mang, mỗi ngày còn phải báo cáo với phân cục. Tôi có cái này!”

Nặc Nhất Nhất trợn mắt hốc mồm nhìn Triệu Vũ giơ lên một cây côn lên, hỏi: “Côn điện sao?”

Triệu Vũ giảo hoạt cười: “Thiết côn!”

* * * * * * * *

Nặc Nhất Nhất cứ như vậy mang theo cảnh côn cùng sư phụ xuống xã khu.

Vừa mới bắt đầu hai người tra xét chứng minh của một số người tạm trú, Triệu Vũ giới thiệu với Nặc Nhất Nhất về thường thức quản lý xã khu, lúc đến trước tòa nhà Ma Huy, Nặc Nhất Nhất dừng bước, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao vót khí vũ hiên ngang, hưng phấn: “Oa, sư phụ, đây cũng là phạm vi quản lý của chúng ta sao?”

Triệu Vũ cười: “Đúng vậy, đây là tòa nhà khí khái nhất khu vực của chúng ta, công ty gia tộc.” Nhìn ra Nặc Nhất Nhất cảm thấy hứng thú, Triệu Vũ cười nói: “Đi xem sao? Tôi nghe nói Hàn tổng gần đây đi công tác rồi, cô sẽ không gặp được cô ta, tôi dẫn cô vào kiểm tra việc phòng cháy chữa cháy, phòng cháy chữa cháy đối với những tòa nhà như thế này rất quan trọng.”

“Tốt!” Nặc Nhất Nhất trong mắt có chút tia sáng rồi, dù sao cũng là thiên tính nữ hài tử, vẫn thích xem loại kiến trúc mới cùng hơi thở xa hoa hiện đại này.

Vào tòa nhà Ma Huy, bởi vì là buổi xế chiều, người không phải phải rất nhiều, Nặc Nhất Nhất nhìn xung quanh, phần lớn là các quần chuyên doanh xa xỉ phẩm, còn có một phần là các dịch vụ hưu nhàn giả trí, cô tấm tắc nói: “Ăn uống vui chơi đều có a.”

Hai người rất nhanh đã dẫn đến sự chú ý của quản lý tiếp tân, ông ta đi lên trước hỏi Triệu Vũ đến làm gì, Nặc Nhất Nhất vẫn dạo xung quanh nhìn đến hoa cả mắt.

Quầy bar này sắp vượt qua một con đường cái rồi…. Quả nhiên khí phái…..

Nhìn thức ăn trưng bày, Nặc Nhất Nhất nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, cô thích nhất là Pizza phô mai, phô mai thơm nồng, cắn một cái, còn có gà chiên, hợp với bia, cô quả thực có thể hóa thân làm nhân vật trong phim Hàn, cô lại cắn một cái —

“Các người muốn làm gì?!”

Nặc Nhất Nhất mơ màng bị tiếng kinh hô của sư phụ quấy rầy, cô mạnh mẽ quay đầu nhìn, chỉ thấy sư phụ vừa rồi còn khí định thần nhàn không biết nguyên nhân gì lại bị một đám người mặc đồ đen của tòa nhà vây lại, bọn họ hiển nhiên biết đánh cảnh sát là phạm pháp, nên mấy người chỉ dùng thân thể đem Triệu Vũ vây lại, đơn giản là thân thể chống đối cũng đã làm cho lòng người sinh áp lực. Tâm thoáng cái nhảy tới ngực, Nặc Nhất Nhất theo bản năng tìm trang bị trêи thắt lưng, sờ soạng nửa ngày từ trong túi cảnh trang lấy ra một bình xịt hơi cay, cô khẩn trương xông lên trước, hướng đám người xịt một cái, khí lực bυ" sữa mẹ đều sử xuất ra hết. Mọi người kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cũng giật mình, cô nuốt ngụm nước miếng, nhìn bình xịt hơi cay trong tay.

……..

Ách, bình rỗng.

Mắt thấy sư phụ bị mấy nam nhân áo đen vây lấy cô càng ngày càng chặt, cổ họng Nặc Nhất Nhất cũng khô rồi, rất sợ hắn xảy ra chuyện gì, cô lấy bộ đàm ra liên lạc về sở, sau khi gọi viện binh xong, cô cắn răng một cái, nhiệt huyết trong nội tâm bị kϊƈɦ phát, rút ra cảnh côn vẫn mang bên người, vung mạnh lên, Nặc Nhất Nhất giương cao cảnh côn, hướng về phía đám người hét lớn một tiếng: “Ôm đầu, ngồi xuống, tất cả ngồi xuống!”

Giọng nói của Nặc Nhất Nhất kinh sợ người chung quanh, mà cách đó không xa, một nữ nhân khí chất nghiêm cẩn đang vội vàng đến cũng ngây ngẩn cả người, nàng nhìn Nặc Nhất Nhất dáng vẻ khẩn trương, lại nhìn cảnh côn giương lên trong tay cô còn hơi phát run, khẽ cong khóe miệng. Mà phía sau của nàng, bảy tám nam nhân mặc tây trang đen đi theo, mấy nam nhân còn đang vây bắt Triệu Vũ thấy nàng tất cả đều cúi đầu, cung kính đến cực điểm.

“Tôi bảo các người ngồi xuống, không nghe thấy sao?! Muốn bạo loạn sao? Tôi sẽ không khách khí!”

Nặc Nhất Nhất nỗ lực khiến giọng nói trấn định, nam nhân áo đen cầm đầu đột nhiên cúi thấp đầu xuống, vài người vây quanh Triệu Vũ đều phân tán ra. Nặc Nhất Nhất thở dài nhẹ nhõm, xem ra cảnh côn có hiệu quả rồi.

Mà động tác kế tiếp của nam nhân kia khiến Nặc Nhất Nhất kinh ngạc không ngớt, hắn ngẩng đầu đi lướt qua Nặc Nhất Nhất, hướng nữ nhân phía sau khom người xuống, một mực cung kính nói: “Tiểu thư.”

Thân thể Nặc Nhất Nhất cứng đờ, cô như là vòi nước rỉ sét, chậm rãi xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy ở sau lưng cô cách một mét, một nữ nhân cao gầy khí chất trác việt đang tự tiếu phi tiếu nhìn cô, chính xác là nhìn cảnh côn trong tay cô.

Phải thế nào để hình dung dáng vẻ của nữ nhân này?

Trang điểm tinh tế, khí chất trời sinh, mi tâm cũng mang một cổ khí chất vương giả trời sinh, nàng cứ như vậy nhàn nhã đứng ở đó, vài người đi theo phía sau, không cần lời nói, chỉ một ánh mắt chính là trác việt tao nhã ngôn ngữ không cách nào miêu tả.

Nặc Nhất Nhất ngơ ngác nhìn cô ta, ánh mắt của cô ta tựa hồ có một loại sức mạnh vô hình, bất tri bất giác, cảnh côn trong tay Nặc Nhất Nhất chậm rãi hạ xuống.

Mà lúc này, Triệu Vũ cũng từ trong đám người thoát ra, hắn đen mặt bước lên phía trước. Nữ nhân kia cong môi nhướng mày cười, rất là khách sáo chào hỏi: “Triệu cảnh quan, xin lỗi, người mới đến không biết quy tắc.” Giọng nói dễ nghe, không khỏi làm Nặc Nhất Nhất nhớ đến giọng nói đầy truyền cảm của nữ chủ trì chương trình radio canh gà đêm qua.

Sắc mặt của Triệu Vũ không tốt, đối với danh khí của tiểu thư Hàn gia hắn đã sớm có nghe thấy, gia thế hiển hách bối cảnh không phải một cảnh sát nhỏ như hắn có thể đắc tội nổi Tuy nói Triệu Vũ bình thường là người hiền lành, dễ nói chuyện, nhưng hắn đây là đang dạy đồ đệ, nếu như lần đầu tiên để Nặc Nhất Nhất thấy một mặt mềm yếu cúi đầu của người chấp pháp, sợ là đối với sự nghiệp cảnh sát sau này của cô sẽ có ảnh hưởng.

“Hàn tổng, thiết bị phòng cháy chữa cháy ở lối thoát hiểm lầu ba bị hỏng, bảo an mới đến của cô cũng không lập tức khắc phục, theo tôi quay về sở một chuyến đi.”

Thái độ của Triệu Vũ coi như bình thường, trái lại vài tên nam nhân áo đen cầm đầu nhíu mày, rõ ràng đè nặng lửa giận nhìn Triệu Vũ. Mà nữ nhân được giọng tiểu thư kia lại không biểu tình gì, nhàn nhạt nhìn Triệu Vũ. Nặc Nhất Nhất cũng không dám manh động, tiến lên một bước, trừng mắt nhìn nàng: “Sư phụ tôi đang nói chuyện với cô.”

Một câu của Nặc Nhất Nhất khiến mồ hôi của Triệu Vũ cũng sắp chảy xuống, thật đúng là nghé con không sợ cọp, nhớ đến vừa rồi Nặc Nhất Nhất giương cảnh côn giống như giương trảm đao thấy chết không sờn, Triệu Vũ rốt cuộc đã hiểu vì sao Nặc Nhất Nhất nhất định phải làm ngoại cần rồi.

Nữ nhân kia cũng không nói, nhướng mày thoàn chút kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất. Cô gái trước mặt thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tóc đuôi ngựa gọn gàng thoải mái, trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt rất đẹp, là loại hình rạng rỡ, mà trêи mặt cô ngũ quan để cho người khác khắc sâu ấn tượng nhất là miệng. Môi rất mỏng, gợi cảm lại có chút bướng bỉnh vểnh về trước, có người nói qua, người có môi loại này trời sinh chính là để hôn môi. Trong mắt cô có một chút hoảng sợ cùng bối rối, nhưng càng nhiều hơn chính là quật cường cùng bất khuất, cảnh hàm trêи vai là hai gạch, xem ra là đang thực tập.

Nặc Nhất Nhất vỗn dĩ còn nổi giận đùng đùng đã bị ánh mắt quan sát không chút nào che lấp của nữ nhân trước mắt nhìn đến mặt chậm rãi đỏ lên, nhưng Nặc Nhất Nhất cũng không lui lại, kiên trì đối diện cùng cô ta.

Ánh mắt hai người giao nhau, cảnh lực viện trợ trong sở cũng đã đến rồi, một xe người đổ đến, khí thế ngược lại cũng khả quan, cảnh sát, phụ cảnh thoáng cái xông đến. Bảo an bên kia nhìn thấy vậy cũng xông tới, trong nháy mắt, hai lực lượng cùng mặc màu đen giao hòa cùng một chỗ, mà giờ này khắc này, bị vây ở giữa đám người nhất chính là Nặc Nhất Nhất cùng nữ nhân được gọi là Hàn tổng.

Một bên là cảnh sát, một bên là bảo an áo đen, khí thế đối lập, tràng cảnh hoành tráng.

Có một số tràng cảnh, một số kết cục, tựa hồ từ lúc ban đầu gặp nhau thì đã được định trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play