ứa Du tức giận lên đến cực điểm, nhưng rồi vẫn phải chấp nhận hiện thực tàn khốc đó. Thật sự thì từ lúc rời khỏi hoàng cung, nàng chưa bao giờ hết yên tâm. Bây giờ rốt cuộc thì cũng đã hiểu vì sao.
Nàng bắt đầu xây dựng thời gian biểu cho mình, buổi sáng tiến cung với Triệu Thành Cẩn để tra án, buổi chiều tra án ở Thụy Vương phủ. Đặc vụ mèo trắng bận trăm công ngàn việc!
Ngẫm nghĩ một hồi, vẫn không có cách nào có thể vạch trần tang vật chôn dưới chậu hoa Sơn Trà. Người tin tưởng mình nhất ở Thụy Vương phủ chỉ có Triệu Thành Cẩn, nhưng nàng không muốn đứa trẻ này bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu chốn hậu trạch. Lại nói về Thụy Vương phi —— e rằng nàng ta cũng cho rằng Ninh thứ phi bị bệnh chết. Một người kiêu ngạo như thế sẽ không nguyện ý bước chân vào Lí Viên.
Hứa Du lắc đầu, cố gắng rũ bỏ những mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, ngồi chơi với Triệu Thành Cẩn một lúc, sau đó nhân lúc cậu ngủ trưa lại chuồn ra ngoài.
Nàng muốn đi thăm Thẩm Vanh. Hơn một tháng nay không gặp, không biết có còn bị lão Ngũ đánh nữa không.
Đã qua thời gian ăn trưa, trong bếp không có ai, Thẩm Vanh mặc chiếc áo mỏng tang bận bịu dọn dẹp dưới bếp. Trông cậu có vẻ gầy hơn trước, đôi mắt to tròn đen láy, da dẻ xanh xao, tái nhợt như thiếu hụt chất dinh dưỡng, cánh tay gầy trơ xương, cảm tưởng như chỉ cần bẻ nhẹ là mọi thứ gãy răng rắc.
Hứa Du thực sự không chịu nổi điều đó. Chạnh lòng chua xót khi vừa trông thấy bộ dạng của cậu. Nàng định lên tiếng chào hỏi thì cánh cửa phòng bếp bỗng mở tung ra, Thẩm Vanh như một con thỏ sợ hãi run lên bần bật, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
”Vanh nhi bị làm sao vậy, sao sắc mặt kém thế?” Người bước vào bếp là Lý ma ma. Lý ma ma vừa ân cần hỏi han vừa sờ tay lên trán Thẩm Vanh, dịu giọng hỏi: “Có phải gần đây rất mệt không? Hay là con trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này cứ giao cho thím.”
Sắc mặt của Thẩm Vanh trông khá hơn nhưng vẫn nhợt nhạt, đôi mắt cậu ta tối sầm, ẩn sau khuôn mặt bình thản ấy là những đợt sóng cuộn trào bị đè nén.
Hứa Du cảm thấy rằng có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra với đứa trẻ. Cậu của hiện tại giống như thanh kiếm đã mài sắc, bất kỳ lúc nào cũng có thể tuốt kiếm đả thương người khác.
Thẩm Vanh không lên tiếng, im lặng hồi lâu rồi dùng giẻ lau lau tay, nuốt nước bọt xong nhỏ nhẹ nói: “Cám ơn Lý ma ma, con… nhà con có việc…” Ánh mắt cậu mơ hồ, bất an nhìn Lý ma ma rồi nhanh chóng tránh né, cúi đầu và bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.
Hứa Du cảm thấy không ổn, vội vàng nhảy xuống xà nhà để đuổi theo.
Thẩm Vanh ra khỏi phòng bếp liền đi thẳng đến cửa sau Vương phủ với sắc mặt âm trầm đáng sợ, cả người bốc hỏa và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đứa nhỏ bị sao thế nhỉ? Rốt cuộc hơn một tháng qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến một đứa bé ngây thơ như tờ giấy trắng trở thành người như vậy?
Thẩm Vanh còn chưa ra khỏi phủ, mới đi gần tới cửa sau thì đột nhiên một cánh tay đầy lông lá vươn ra từ hòn nam bộ bên đường túm lấy cậu, giận dữ hỏi: “Trốn đi đâu thế hả nhóc con?”
Là lão Ngũ!
Hứa Du vểnh tai cảnh giác, cong lưng, theo bản năng mài móng trên phiến đá, giữ đuôi thấp gần mặt đất, chuẩn bị thời cơ xuất thủ.
Thẩm Vanh bị lão kéo như thế, đau đến mức nước mắt chực trào. Trên khuôn mặt của cậu vẫn là biểu cảm âm trầm đáng sợ. Cậu bé dùng cả tay lẫn chân để chống trả, nhưng vì còn nhỏ nên không phải là đối thủ của lão Ngũ, dễ dàng bị lão ta áp chế không thể nhúc nhích.
Lão Ngũ nhìn chằm chằm vào Thẩm Vanh với vẻ mặt dâm tà, một tay giữ chặt lấy hai cánh tay của cậu, tay còn lại không ngừng sờ mó khuôn mặt nhỏ nhắn rồi sau đó trượt lên sờ hông của Thẩm Vanh, hung tợn nói: “Thằng oắt con không biết điều! Lão Ngũ ta thích ngươi, nếu như ngươi muốn tiếp tục chống đối thì đừng trách ta…”
Còn chưa nói hết câu, bên tai có một luồng gió xẹt qua, tiếp đó bên má phải có cảm giác đau nhói, lão ta bụm mặt la hét.
Hứa Du ra một đòn quyết định duy nhất xong kêu meo ra hiệu với Thẩm Vanh. Cậu hiểu ý, ngay lập tức nhân cơ hội này thoát khỏi sự kìm hãm của lão, chạy thật nhanh đến cửa sau. Hứa Du cũng chạy theo sau. Chẳng mấy chốc đã chạy đến nơi ở. Cậu đóng cửa thật mạnh rồi luống cuống chốt cửa lại, sau đó phì phò thở ra một cách nặng nề, cả người thẩn thờ ngồi bệt xuống đất.
Hứa Du bước đến, giơ vuốt vỗ nhẹ vào chân rồi nhìn cậu với đôi mắt mở to đầy lo lắng. Thẩm Vanh đột nhiên đưa tay ra ôm mèo thật chặt vào lòng, toàn bộ cơ thể của Hứa Du đều chôn vùi trong khuôn ngực gầy gò, nàng không thể cử động được. Nàng đạp chân tỏ ý muốn được thả xuống thì bất chợt nghe thấy tiếng òa khóc nức nở phát ra từ cậu.
Thẩm Vanh đang khóc. Toàn thân cậu run rẩy, lồng ngực phát ra tiếng khóc não nề, dường như trút hết nỗi thống khổ qua nước mắt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hứa Du thậm chí không dám nghĩ đến điều đó. Nàng nhớ rằng Thẩm Vanh có một người mẹ bị bệnh nặng, nằm liệt giường. Thế nhưng căn phòng hiện tại trống rỗng và không có một ai khác ngoài cậu.
Người mẹ đã qua đời rồi sao? Lần trước Thẩm Vanh còn háo hức bảo rằng đợi cậu lớn thêm chút nữa, cậu có thể tìm được một công việc tốt, tích cóp tiền đưa mẫu thân đi chữa bệnh. Nhưng bây giờ cậu vẫn còn nhỏ, vẫn đang trong lứa tuổi không thể tự bảo vệ mình. Hứa Du không dám tưởng tượng làm thế nào cậu ấy có thể vượt qua được mọi chuyện.
Không thể giữ lại lão Ngũ nữa!
Hứa Du ngồi với Thẩm Vanh một lúc, chờ đến khi cậu ấy có vẻ đã bình tĩnh trở lại, nàng vỗ vỗ mặt cậu bé rồi nhảy ra khỏi cửa sổ. Nàng phải tống cổ lão Ngũ ra khỏi phủ, một khắc cũng không thể trì hoãn.
Viện của Lão Ngũ cách cửa sau không xa, là nơi ở dành cho những hạ nhân có thể diện trong phủ nên được ở viện rộng rãi hơn. Lý ma ma cũng ở bên phía đông của viện này, bà vừa tán gẫu với bà tử vừa khâu đế giày. Hứa Du đi trên mái nhà, cố gắng không để bị phát hiện.
Lão Ngũ đang ngủ trưa khò khò trong tình trạng không mặc áo. Trên mặt lão có ba đường cào rướm máu, tiếc là vết thương không sâu. Tuy đã bôi thuốc nhưng vết thương vẫn đỏ. Hứa Du lạnh lùng nhìn hắn, chỉ muốn cào thêm mấy đường vào cổ họng hắn.
Có lẽ nàng nên mài móng vuốt sắc bén hơn một chút, lần tới gặp phải một kẻ cặn bã như vậy thì có thể cho hắn một đường đỏ thẳm.
Hứa Du cong lưng, giữ đuôi thấp gần mặt đất, rón rén nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Trong gian phòng nhỏ này chỉ kê một chiếc giường, một cái bàn và một cái tủ lớn được đặt dựa vào tường phía bắc. Tủ không khóa, Hứa Du ngó nghiêng xung quanh rồi chạy đến tủ quần áo, lấy đà nhảy lên tay nắm cửa, khều nhẹ một cái, cánh cửa tủ liền mở ra.
Quần áo trong tủ toàn để lộn xộn, vô tổ chức. Thậm chí có đồ bốc mùi chua như chưa được giặt. Thật khó ngửi! Nàng muốn đưa tay lên bịt mũi, nhưng hành động này hơi khó thực hiện đối với một con mèo. Mùi hôi ấy tiếp tục xộc thẳng vào mũi.
Cuộc sống thật bế tắc. Nàng chuẩn bị chui ra thì chợt nghe tiếng trở mình của lão Ngũ. Lúc ấy tim nàng như ngừng đập, cứng đờ cả người, theo quán tính chui thật nhanh vào đống quần áo dơ bẩn bốc mùi.
Nàng nhẫn nại ngồi thủ bên trong đống quần áo bốc mùi đến khi không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác trong phòng, mới xác định rằng lão Ngũ vẫn chưa thức dậy.
Quả nhiên không quen làm việc xấu, nàng đã làm mất mặt dòng họ mèo vì quá nhát gan.
Không uổng công ôm đầu chịu trận, nàng bất ngờ phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đen được giấu trong đống quần áo, trên hộp chạm khắc hình hoa văn cây cỏ và không khóa. Hứa Du cẩn thận mở ra, bên trong chứa nhiều tài vật, nào là hai đĩnh vàng mười hai lượng, một ngân phiếu năm mươi lượng, một ống đựng bút làm bằng gỗ Tử Đàn cùng mấy chiếc vòng ngọc thạch. Có trời mới biết hắn đào đâu ra những món đồ chỉ dành cho nữ nhân này!
Hứa Du vốn muốn cuỗm mấy món đồ này để hắn phá sản, nhưng nếu vậy thì quá dễ dàng cho hắn. Vì vậy, nàng tháo bảng tên trên cổ được thái hậu ban thưởng ra và đặt nó vào trong hộp, sau đó trả hộp về chỗ cũ, cuối cùng còn cẩn thận dùng quần áo che hộp lại.
Lão Ngũ ngủ say mê. Khi trở mình vô tình để lộ vết thương trên má trái. Thấy thế Hứa Du mài móng rồi nhảy lên giường.
Nàng không vội động thủ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhảy xuống. Đầu tiên là lăn lộn vài vòng dưới đất, tiếp đó chạy đến góc tường bị rêu mốc cạ qua cạ lại để làm bẩn bộ lông. Sau khi biến thành bộ dạng nhếch nhác, mới hài lòng nhảy lên giường, nhắm vào má trái, ra sức cào một đường đẫm máu.
Lão Ngũ bừng tỉnh trong cơn đau buốt. Vừa mở mắt ra thấy Hứa Du, lão nhất thời tức bể phổi, thù mới hận cũ bèn xoay người bước xuống giường, vơ lấy ngay cây chổi lông gà đầu giường vừa đuổi theo vừa chửi: “Con nghiệt súc khốn khiếp, lão tử sẽ lột da mi! Đừng tưởng rằng mi có chỗ dựa ngon, đắc tội với Ngũ gia ta thì mạng quèn của mi cũng không còn!”
Hứa Du gào thét mỗi lúc dồn dập. Tiếng mèo kêu như tiếng trẻ con khóc về đêm, vừa khó nghe vừa rùng rợn, bọn hạ nhân trong viện ai cũng run sợ, đám người Lý ma ma lập tức chạy ra.
“Con gì kêu vậy?” Lý ma ma chà chà lên cánh tay đã nổi hết cả da gà, nhìn qua khe cửa sổ thăm dò gian phòng lão Ngũ. Vừa dứt tiếng kêu, một bóng trắng vèo một cái xông thẳng ra ngoài kêu la thảm thiết, chạy trốn tứ phía.
Cánh cửa bỗng bật tung ra, lão Ngũ vung chổi lông gà nổi giận đùng đùng đuổi theo ra tới bên ngoài, không ngừng dùng những lời lẽ ác ngữ chửi rủa Hứa Du.
Hứa Du nào có để ý tới lão, chỉ một mực kêu la thảm thiết, cố tình lượn một vòng tròn trước đám đông, để cho họ thấy mình chật vật thế nào. Sau đó xù lông nhìn chằm chằm vào lão ta, chạy nhanh tới Lệ Viên tìm Triệu Thành Cẩn cáo trạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT