Trong nửa tháng Hứa Du biết được rất nhiều người, còn nghe nói được rất nhiều chuyện, ví dụ như Lộ Quý nhân và Ngũ Mỹ nhân trong cung Phi Hương bề ngoài là tỷ muội tốt nhưng bên trong lại hận đối phương muốn chết, ví dụ như Hà Quý nhân của điện Ngọc Đường hay trộm ăn vài thứ kỳ quái, ví dụ như nữ quan trong cung Hoàng hậu tên Đỗ Quyên hình như có ý với Tề Vương…
Từ đầu tháng tám, thời tiết bắt đầu nóng bức trở lại, mặt trời gắt gỏng dường như sắp thiêu cháy cả kinh thành. May mà ngoài cung An Bình có một hoa viên, trong vườn có một cái hồ không lớn không nhỏ, trong hồ trồng rất nhiều hoa sen, lá sen xanh biếc ngất trời, hoa sen duyên dáng yêu kiều, đẹp không sao tả xiết, ngay cả Hoàng đế cũng thỉnh thoảng sẽ đến đình nghỉ mát giữa hồ ngồi một lát. Lẽ tất nhiên, đám phi tần trong cung cũng chuyển mục tiêu đến bên hồ.
Hứa Du nhàn rỗi không có việc làm nên thường ngồi trong bụi hoa bên hồ xem náo nhiệt.
Chư vị mỹ nhân sử dụng hết các loại thủ đoạn tranh đấu gay gắt, tựa vào lòng Hoàng thượng diễn vở người thấy không khỏe, Hoàng đế bệ hạ anh tuấn (thành thật mà nói, ngoại hình cũng không tệ lắm) nhưng lạnh lùng vừa hưởng thụ vừa quan sát gì đó, quả thực chính là vở tuồng nặng ký hằng năm vừa ngược tâm vừa kích thích nhé!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hoàng đế bệ hạ không phát hiện ra nàng.
Đương lúc tâm thần nhộn nhạo mắt đi mày lại với người đẹp, bỗng nhiên nghiêng đầu thoáng thấy một khuôn mặt mèo đang tê liệt. Hoàng đế bệ hạ không hổ là Hoàng đế, cảm xúc trên mặt lại không thay đổi tẹo nào, nhưng vị mỹ nhân kia lại theo ánh mắt hắn nhìn về phía Hứa Du, sợ đến mức thét lên một tiếng kinh hãi, mặt hoa biến sắc thuận thế trốn vào trong lòng Hoàng đế.
Diễn hơi lố rồi đấy!! Hứa Du vừa nhẹ nhàng di chuyển bước chân tránh vào trong bụi hoa, vừa âm thầm nhổ nước bọt, dù gì nàng cũng là một con mèo xinh đẹp đáng yêu, nhất là gần đây nghỉ ngơi rất tốt, vóc dáng phát triển đẫy đà, màu lông sáng mềm, cho dù ai thấy cũng phải khen một câu dễ thương.
Không ngờ tiểu mỹ nhân này tuổi tác tuy nhỏ nhưng bản lĩnh trợn mắt nói mò e là ngay cả Hoàng đế cũng phải chịu thua!
Đang lúc hơn nửa người của Hứa Du đều đã chui vào bụi hoa chỉ còn chừa lại một đầu tròn chưa kịp tránh thì Hoàng đế bệ hạ ngoắc ngoắc đầu ngón tay với nàng.
Đồ ngốc, không phải là đang gọi nàng đấy chứ!! Trong lòng Hứa Du kêu gào, thân hình dừng lại không dám động đậy.
“Bệ hạ…” Tiểu mỹ nhân cọ cọ trong lòng Hoàng đế một hồi, không thấy Hoàng đế có phản ứng cuối cùng không nhịn được nũng nịu gọi hắn một tiếng. Hoàng đế liếc nàng ta một cái, không mang theo chút tình cảm nào nói: “Lui ra.” Tiểu mỹ nhân bị ánh mắt của hắn dọa sợ, rắm cũng không dám đánh, xách váy chạy xa như một làn khói.
Thì ra vẫn rất có mắt nhìn.
“Qua đây –” Hoàng đế lại nói, con mắt hơi híp lại, vẻ mặt dường như rất thanh thản nhưng toàn thân lại lộ ra cảm giác bức bách không thể nói rõ.
Hứa Du ý thức được mình vừa phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, vừa rồi lúc Hoàng đế ngoắc ngón tay với nàng, nàng không nên dừng lại. Chuyện này rất dễ trở thành tín hiệu khiến Hoàng đế nghĩ nàng có thể hiểu ý hắn, nên bây giờ nàng lại do dự không biết nên nhanh chân bỏ chạy hay là ngoan ngoãn nghe lời tiến lên thỉnh an cho Hoàng đế hỏi tội.
Lúc nàng do dự dừng bước không tiến lên, Hoàng đế lại lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười, nhưng khuôn mặt còn đáng sợ hơn bộ mặt không biểu cảm lúc ban đầu, “Sao đấy, còn muốn trẫm tự mình qua đón? Thật sự cho rằng có Thái hậu làm chỗ dựa là ghê gớm nên ngay cả trẫm cũng không để vào mắt? Trong cung này giết chết người cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, huống chi là một con mèo.”
Lão lưu manh hèn hạ vô sỉ này lại còn uy hiếp nàng! Người như vậy mà cũng có thể làm Hoàng đế! Trong phút chốc Hứa Du cảm thấy thật tuyệt vọng đối với thế giới trở mặt vô tình này. Cùng lúc đó, đầu gối của nàng cũng mềm nhũn, thân thể không tự chủ được chui ra khỏi bụi hoa, dang chân ra, dùng chân nhỏ chạy vội tới trước mặt Hoàng đế, ngước khuôn mặt tròn nịnh hót gọi hắn.
Nàng nghĩ, nàng hẳn đã giữ được vẻ tôn nghiêm làm người cuối cùng, cho nên, tuy là thái độ nịnh nọt, ít ra cũng không cọ ống quần Hoàng đế, lại càng chưa bao giờ không biết xấu hổ mà xin được ôm một cái. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là nhỡ Hoàng đế bệ hạ đột nhiên trở mặt, nàng còn có thể lộn mình chạy trốn trước khi hắn ra tay.
“Ôi, thật sự là nghe hiểu!” Hoàng đế hơi kinh ngạc, sau đó lại cười rộ lên, lúc này tiếng cười thực sự xuất phát từ nội tâm, vui sướng cực kỳ.
Đcm! Lại bị hắn lừa!
Thật là không biết xấu hổ!
Hứa Du tức giận đến nỗi mặt đỏ rần, chỉ tiếc biểu cảm trên mặt bị một mảng lông mèo lớn che kín cho nên người ngoài chỉ thấy mỗi khuôn mặt tê liệt đó. Lòng nàng có một người nhỏ ngắn lén giật dây nàng nhào tới trước hung hăng cào cho lão lưu manh không biết xấu hổ này một cái, nhưng may sao trong đầu còn có chút trấn tĩnh sót lại, cuối cùng nhịn không ra tay.
“Ngươi tên gì nhỉ?” Hoàng đế nhíu mày suy nghĩ một hồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chà sát ấn đường của Hứa Du. Hứa Du híp mắt, nhịn không chơi với hắn.
“Quả… Quả Cầu Tuyết?” Hoàng đế cuối cùng cũng nghĩ ra, ngón tay đưa đến cằm Hứa Du nhẹ nhàng gãi ngứa cho nàng. Không ngờ tên lưu manh này còn biết chơi với mèo, động tác còn rất thuần thục, Hứa Du vừa nhắm mắt lại hưởng thụ vừa nghĩ, “Cái bản năng chết tiệt của mèo này!”
Hứa Du thoải mái đến đuôi cũng vểnh lên, nhưng trong lòng vẫn có chút cảnh giác, tròng mắt hơi híp híp một cái, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoàng đế. Hắn rốt cuộc muốn làm gì đây? Muốn chứng minh nàng hiểu được tiếng người? Thực ra chó mèo có thể hiểu được tiếng người cũng không ít, nhưng phàm là chó mèo được nuôi trong nhà, ít nhiều cũng có chỉ số IQ, mèo vàng thành niên cũng có thể bằng một đứa trẻ năm sáu tuổi.
Hoặc có lẽ là hắn có âm mưu gì đó?
Nhưng cho dù có âm mưu, cũng không cần làm khó dễ một con mèo chứ. Đầu óc Hoàng đế thực sự là không giống người bình thường.
“Quả Cầu Tuyết.” Hoàng đế vừa gãi cằm cho Hứa Du vừa chậm rãi hỏi: “Ngươi biết kẻ đứng đằng sau màn hại Thái tử và Thụy Vương Thế tử là ai không?”
Đm! Hứa Du giật mình suýt chút nữa dựng đứng người, may mà nàng được Hoàng đế phục vụ thư thái, thân thể không còn nhạy bén, phản ứng cũng hơi chậm, cho nên đợi lúc nàng suy nghĩ ra bốn chân còn chưa bắt đầu dùng sức, nhưng bắp thịt đã rõ ràng gồng lên. Vì vậy nàng làm bộ lắc mình, híp mắt, tiếp tục ngồi trên đầu gối Hoàng đế ra vẻ hưởng thụ.
Lão lưu manh đột nhiên hỏi vấn đề này làm gì? Chẳng lẽ hắn thật sự coi nàng như thần tiên? Nhắm mắt lại, bấm ngón tay tính toán là có thể trên biết năm trăm năm dưới biết năm trăm năm? Cái đuôi ngoe nguẩy có thể đoán lành dữ? Lão lưu manh này thoạt nhìn không giống người không có đầu óc như thế đâu!
Hoàng đế đợi nửa ngày không thấy nàng có phản ứng, động tác trong tay rốt cuộc cũng ngừng lại, nhấc Hứa Du từ trên đầu gối hắn để lên bàn đá, nhếch khóe miệng trông nàng cười. Hứa Du đàng hoàng ngồi xuống, tư thế đoan chính quả thực có thể in vào sách giáo khoa.
“Ôi, lớn tuổi rồi, đầu óc càng ngày càng không có tác dụng, sao trẫm lại nói mấy thứ này với một con mèo chứ.” Hoàng đế thầm thở dài một hơi, dụi dụi khóe mắt, sau đó lại đưa tay nhéo nhéo gáy của Hứa Du. Hứa Du chợt cảm thấy mình giống như một miếng thịt ba chỉ thượng hạng trên thớt, Hoàng đế bệ hạ đang dùng cặp mắt quan sát thức ăn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt nóng như lò nướng, thiêu mỡ toàn thân Hứa Du rung lên.
Hắn định giết mèo diệt khẩu sao? Trong lòng, Hứa Du âm thầm suy đoán, nàng muốn lui về phía sau mấy bước, thừa dịp Hoàng đế không chú ý bỏ chạy, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại cảm thấy tất cả những việc này đều phí công. Một con mèo nhỏ như nàng cho dù gần đây ăn ngon người béo lên nhưng dựa vào dáng người tròn trịa đẫy đà này của nàng tuyệt đối không đấu lại lão lưu manh kia.
Ngay cả Tề Vương cũng biết võ nghệ, Thụy Vương gia còn là cao thủ, Hoàng đế há có thể là một thư sinh yếu đuối? Thư sinh yếu đuối có thể có ánh mắt bức bách có thể giết chết người như vậy sao? Khiêm tốn mà nói, cho dù bản thân Hoàng đế không giỏi giang gì nhưng chỉ cần một câu nói của người ta cũng có thể lật tung toàn bộ hoàng cung, Hứa Du không cảm thấy mình có thể chiếm được lợi lộc gì từ tay hắn.
Vì vậy nàng bỏ ý nghĩ chạy trốn trong đầu đi, giương mắt, dùng ánh mắt ai oán khẩn cầu không gì sánh được nhìn Hoàng đế bệ hạ, nếu vẫn không được, nàng cũng chỉ có thể chẳng biết xấu hổ đi cọ ống quần hắn thôi…
Đây rốt cuộc là cuộc sống của mèo gì đây!
“Nếu không thì như vậy đi.” Hoàng đế dùng giọng ôn hòa, thương lượng nói chuyện với nàng, nụ cười trên mặt cực kỳ đáng ghét, “Nếu ngươi không biết thì đến các cung kiểm tra. Ngươi chỉ là một con mèo nên mọi người sẽ không đề phòng. Nếu như thăm dò được tin tức thì đến Ngự thư phòng tìm trẫm, đến lúc đó trẫm chắc chắn sẽ trọng thưởng, thế nào?”
Nếu như không tra được thì sao? Hứa Du oán thầm trong lòng, Hoàng đế này nhất định là não bị lừa đá, hắn lại phái một con mèo tới tra án, sáng sớm nay hắn tỉnh dậy quên uống thuốc sao?
“Ngươi đồng ý không?” Hoàng đế không đếm xỉa tới ánh mắt hèn mọn của nàng, tiếp tục truy hỏi. Hứa Du giơ chân phải lên với hắn, Hoàng đế sửng sốt, chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu ra, chậm rãi chìa tay, ừm, cùng vuốt mèo lông lá nhẹ nhàng đập một cái.
Con mẹ nó, nội tâm Hoàng đế đang gầm thét: Lúc đầu chỉ là nhàn rỗi buồn chán muốn thử một lần, không ngờ thật sự là yêu mèo!
Thể xác và tinh thần Hứa Du mỏi mệt trở về cung An Bình, Triệu Thành Cẩn đang hết hơi tìm nàng, thấy nàng phờ phạc nhảy xuống khỏi nóc nhà thì vui sướng xông lên trước lớn tiếng nói: “Quả Cầu Tuyết, ngươi xem gì đây?” Cậu như dâng vật quý đưa bàn tay giấu ở sau lưng đến trước mặt Hứa Du, lòng bàn tay bất ngờ vụt ra quả vải tươi.
“Cho ngươi ăn đấy!” Mắt Triệu Thành Cẩn sáng lấp lánh, nụ cười xán lạn làm mù người đối diện, cậu vừa nói chuyện vừa bóc vỏ quả vải cho Hứa Du, sau đó ân cần đưa đến bên miệng nàng.
Thật là đứa trẻ ngoan! Tuy gần đây cậu hay đi cùng với lão Lục, lão Thất, không để ý đến nàng nhưng đứa bé này vẫn là đáng yêu nhất, Hứa Du lệ rơi đầy mặt nghĩ thầm, chỉ tiếc nỗi ưu thương của nàng hai quả vải không thể chữa trị được.
Tuy áp lực có hơi lớn nhưng Hứa Du cũng không muốn biểu hiện ra trước mặt Triệu Thành Cẩn, nàng cố gắng quên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng đế âm hiểm đáng sợ kia, chơi đùa với Triệu Thành Cẩn một lúc.
Triệu Thành Cẩn phát minh ra một trò chơi mới, đó là để Hứa Du níu ống tay áo cậu đánh đu. Mặc dù trò chơi này có hơi ấu trĩ nhưng, được rồi, coi như là tập thể dục rèn sức cánh tay đi. Thân thủ luyện giỏi rồi, nói không chừng sau này còn có thể giúp nàng chạy thoát thân thì sao?
Ngày mai điều tra từ cung ai trước đây? Cô mèo nhỏ khổ sở vắt óc suy nghĩ, trước đây đi học trường cảnh sát quả nhiên là lựa chọn sáng suốt, chẳng phải sao, cho dù biến thành một con mèo cũng phải dựa vào chuyên ngành này ăn cơm đó!
Cảnh sát mèo trắng [1] muôn năm!
[1] Chế từ nhân vật hoạt hình cảnh sát mèo đen.
•
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT