Truyền tống trận dưới chân núi của Vân Phù Môn đối ứng vị trí của nhân giới chính là một nơi phố xá sầm uất
Vân Ca nhéo khuôn mặt nhỏ hiển nhiên còn không hoãn thần của tiểu đồ nhi: “Đến rồi.”
Phố xá sầm uất được vây quanh bởi hai bờ sông Hoàng Hà, có loại cảm giác vùng sông nước Giang Nam, thương thuyền trêи sông, du thuyền liên tiếp qua lại, người hai bên bờ đều nhốn nháo, Vân Ca dắt Tiểu Huyễn Mạt đi ở trong đó, nghe thanh âm thanh thúy của cô nương trêи thuyền, còn có tiếng tỳ bà như ẩn như hiện.
Lực chú ý của Vân Ca hầu như đều ở hai bờ liễu ven sông, vừa lấy lại tinh thần liền thấy tiểu đồ nhi nhà nàng bình thường khéo léo có vẻ khác lạ, cắn môi tức giận nhìn nàng, Vân Ca ngồi xổm xuống, chọc vào đôi má đang phồng lên của tiểu đồ nhi cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Sư tôn đang nhìn đám hồ ly tinh kia….” Tiểu đồ nhi vừa nói vừa nhìn thoáng qua thiếu nữ mặc trường sam màu vàng nhạt khảy tỳ bà trêи đầu thuyền cách đó không xa.
Vân Ca hắc tuyến, những từ ngữ kỳ quái này tiểu đồ nhi là từ đâu mà học được?
“Không được nói như vậy.” Vân Ca cảm giác mình cần phải giáo ɖu͙ƈ tiểu đồ nhi rồi.
“….” Vốn dĩ thở hổn hển nghe được câu này, thoáng chốc xìu xuống, hít mũi một cái, ngữ khí ủy khuất vô cùng: “Đây là tiểu sư thúc nói…. Nàng thường nói ta là tiểu hồ ly tinh…..”
“…..” Vân Ca 囧, Lâm Duyên không phải đâu, không đáng tin cậy như vậy? Hoạt thoát thoát mà dạy hư tiểu hài tử a!
Vốn là rất hy vọng Tiểu Huyễn Mạt cùng Lâm Duyên nữ chủ này giao hảo, sau lại phát hiện Lâm Duyên có thuộc tính huyên náo nàng cũng không hề thay đổi ý định, không phải là nói nhiều hơn một chút thôi sao? Hiện tại đã dính đến vấn đề quan trọng! Thảo nào Tiểu Huyễn Mạt không thích Lâm Duyên!
Trong lòng Vân Ca thoáng chốc liền đem kịch tình toàn bộ tu chỉnh hoàn tất.
Vân Ca làm sao biết, “Hồ ly tinh”, “Bỏ trốn”, và vân vân quả thật là Lâm Duyên nói qua nhưng cũng không phải nói Tiểu Huyễn Mạt, mà là bình thường nói thầm, nàng suy nhĩ ôm đùi sau đó dẫn theo Vân Ca bỏ trốn có khả năng thành công là bao nhiêu….
“Sau này không thể nói về một nữ hài tử như vậy, rất không có lễ phép, biết không?” Vân Ca xoa đầu Tiểu Huyễn Mạt, thở dài, muốn dạy được Tiểu Huyễn Mạt, dù sao nàng không có khả năng thật sự bồi Tiểu Huyễn Mạt cả đời, nàng ấy ngày sau vẫn sẽ lập gia đình.
Hai bờ sông là nhiều loại quầy hàng, cách đó không xa là tửu phường tản ra hương vị đặc biệt mê người, ngoài ra, còn có vô số quán nhỏ bán các loại thức ăn hoa quả, Vân Ca trong lòng suy nghĩ chuyện giáo ɖu͙ƈ tiểu hài tử, nàng cũng không thể nhất thời nóng vội, vì vậy cúi đầu, đem Tiểu Huyễn Mạt nhất phó ngoan bảo bảo bế lên: “Sư tôn dẫn ngươi đi ăn món ngon.”
Tiểu Huyễn Mạt nhẹ nhàng mà lên tiếng, sau đó cái đầu tựa lên vai Vân Ca nhìn về phía nam nhân bên cạnh ca cơ cách đó không xa, loại ánh mắt thèm nhỏ dãi này thực sự là khó chịu a!
Thân thể Tiểu Huyễn Mạt nhìn qua cũng không lớn, giống một tiểu cô nương không rành thế sự, nhưng trêи thực tế tuổi của nàng cùng Lâm Duyên cũng không chênh lệch lắm, chỉ nhỏ hơn vài tuổi so với Vân Ca mà thôi, huống chi, hoàn cảnh từ nhỏ khiến nàng nhạy cảm mà quyết tuyệt.
Ánh mắt của Vân Ca rất nhanh đã bị kẹo hồ lô cách đó không xa hấp dẫn, không ngờ thế giới này cư nhiên cũng có kẹo hồ lô! Vân Ca ôm người trực tiếp đi đến.
“Hai xâu kẹo hồ lô!” Vân Ca giọng nói mát lạnh, lão bản bán kẹo hồ lô sửng sốt một chút, sau đó gở xuống hai xâu kẹo hồ lô đưa cho Vân Ca.
Kẹo hồ lô nơi này tựa hồ không khác biệt lắm so với ở thế kỷ 21, Vân Ca đem hai xâu đều đưa cho tiểu đồ nhi, sau đó thanh toán tám văn tiền, liền mang theo tiểu đồ nhi đến quán trọ cách đó không xa.
Vừa vào gian phòng, Vân Ca liền thấy kẹo hồ lô đỏ tươi mê người đặt bên miệng mình: “Sư tôn! Ăn!”
Trong miệng tiểu đồ nhi ngậm kẹo hồ lô, lông mi dài như cánh bướm cong lên xinh đẹp, mũ của áo choàng trường mao đội trêи đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, dáng vẻ bảo bảo ngoan, tâm của Vân Ca cũng bị mềm hóa…
“Được, mỗi người một viên!” Vân Ca há mồm cắn một viên một cổ vị ngọt cộng thêm vị chua đặc biệt của sơn tra lan tràn trong miệng.
Hai người ta một viên ngươi một viên ăn sạch hai xâu kẹo hồ lô, sau đó Vân Ca đột nhiên nhớ tới mình là tu sĩ a!
Vấn đề nghĩ, nàng hiện tại có cần nhổ ra hay không? Có kịp hay không?? Đây là tác giả điên rồ gì, trong những tu tiên văn khác cũng không có quy định kỳ dị này a! Tu sĩ không thể ăn phàm thực ( cũng chính là thức ăn không có linh lực)
Nếu như Lâm Duyên ở chỗ này, nhất định sẽ bĩu môi, nói một câu, văn của ta , do ta làm chủ! Sau này nữ chủ cường đại muốn chết, nếu muốn đẩy ngã, đương nhiên phải áp dụng những thủ đoạn đặc biệt, H văn mà, đương nhiên tất cả cũng là vì thịt thơm ngào ngạt ╮ ( ╯ ▽ ╰ ) ╭
“Sư tôn?” Tiểu Huyễn Mạt nhìn sắc mặt của Vân Ca có chút biến đổi, khẩn trương gọi một câu.
Vân Ca dùng linh lực nỗ lực đem những thứ đã ăn nhổ ra, kết quả phát hiện làm sao đều không hữu dụng, ôi trời! Vân Ca đột nhiên nghĩ tới, tu sĩ trúc cơ cùng với dưới trúc cơ ăn những thức ăn không có linh lực, vấn đề không lớn, tối đa là tiêu chảy, nhưng tu sĩ kết đan cùng với kết đan trở lên ăn vào, tu vi sẽ bị tạm thời phong bế! Đây rốt cuộc là quy tắc điên rồi gì? Có thể tưởng tượng sao? Một người trêи kết đan hoặc là nguyên anh ăn phải thức ăn không có linh lực thì tương đương với chết a! Trước đây nàng không hề quan tâm điểm này, bởi vì khi đó còn không có kết đan, kết quả… Vân Ca ngẫm lại đã cảm thấy rất hãm hại! Tác giả là đầu óc ngập nước đi? Quy tắc điên rồ như vậy thật không có người mỉa mai ngươi sao? Vân Ca nhớ lại một chút, hình như trừ nàng ra thì bình luận khu một mảnh hài hòa….
Bởi vì tu vi tạm thời bị phong bế, Vân Ca không có cách nào, chỉ có thể dẫn theo tiểu đồ nhi đợi ở khách điếm.
Cũng may tiểu đồ nhi nhu thuận hoạt bát, đặc biệt khiến Vân Ca yêu thích, hai người ở cùng một chỗ cũng không buồn chán.
Vân Ca nghĩ, cho dù tu vi bị phong bế, cũng tối đa một vài ngày mà thôi, hiện tại vấn đề lớn nhất chính là nếu như nàng đến nơi cực hàn, tiểu đồ thì làm sao bây giờ?
Nàng cũng muốn tùy thời tùy chỗ đều dẫn theo tiểu đồ nhi cùng nhau hành động, nhưng vấn đề là nơi cực hàn, tiểu đồ nhi khẳng định chịu không nổi, Vân Ca nhíu mày.
“Sư tôn….” Tiểu đồ nhi cọ cọ cổ của Vân Ca: “Không nên nhíu mày….” Tiểu nha đầu giọng nói rầu rĩ, dường như Vân Ca nhíu mày là một chuyện cỡ nào khiến kẻ khác không vui.
Vân Ca đem người ôm chặt: “Vi sư chỉ là đang suy nghĩ chính là ở trấn nhỏ này, vi sư gặp Tiểu Huyễn Mạt. Khi đó Tiểu Huyễn Mạt rất lãnh tính, cũng không để ý vi sư….” Vân Ca giọng nói nhu hòa, rõ ràng khuôn mặt không có bao nhiêu biểu tình lúc nói lời này cũng mang theo rực rỡ không thể diễn tả.
Tiểu Huyễn Mạt làm sao có thể quên, ngày đó nàng vốn là muốn trực tiếp nhảy xuống để đào tẩu, kết quả thật không ngờ được một vòng tay mang theo một cổ lãnh hương đón lấy…
“Được rồi, vi sư dạy ngươi đánh đàn.” Vân Ca trước kia không có ý nghĩ này, từ lúc ở trêи sông nhìn thấy thiếu nữ đánh đàn kia, Vân Ca đột nhiên nghĩ tới thiếu nữ ở thế giới này xem trọng cầm kỳ thư họa, nếu như ở lại tu tiên giới thì không đáng gì, nhưng nếu như ngày sau tiểu đồ nhi thích nam tử ở nhân giới thì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT