“Sư tôn.” Vân Ca có chút kỳ quái, sư tôn rất ít triệu kiến bốn đệ tử, luôn luôn là nuôi thả, hôm nay nghĩ như thế nào lại triệu kiến nàng rồi?
“Vân Ca, lần này xuống núi, có thu hoạch gì không?” Sư tôn nhìn lại, trêи cơ bản không có biểu tình gì.
“….” Nàng nhặt về một nữ hài, loại đại sự này không cần nàng hội báo, sư tôn khẳng định đã biết, huống chi nữ hài này còn là thuần âm chi thể…
Nhìn thấy Vân Ca diện vô biểu tình, không nói gì, Liêm trưởng lão thở dài một hơi, người khác đều ước ao đại đệ tử này của hắn, nhưng có mấy người biết, đại đệ tử này từ nhỏ đến lớn gần như hoàn toàn độc lập với sư tôn như hắn…
“Nếu ngươi thích, sư tôn cũng có thể giải quyết cho ngươi, chỉ là, Vân Ca, mọi việc nhất định phải suy nghĩ kỹ.”
“????.” Sư tôn ngươi nhất định đã tưởng tượng ra chuyện không tốt gì rồi! Không cần nói ra!! Ngươi không nên hiểu lầm, đồ đệ vẫn cần có a!!
Không nên hỏi vì sao Vân Ca nghĩ như vậy, bởi vì mỗi lần nhìn thấy sư tôn, liền nảy sinh một lần hiều lầm.
“Thuần âm chi thể quả thực có thể giúp tu luyện nhanh hơn, nhưng ngươi bây giờ còn nhỏ, chuyện muốn tu luyện…..” Sư tôn nhìn lại, trong mắt từ ái cùng đau lòng, nhìn đến Vân Ca co quắp….
“∑(°△°|||︴.” Sư tôn ta là người như vậy sao? Vì tu luyện cái gì cũng làm được?
“Sư tôn biết ngươi chí hướng to lớn…”
“….” Sư tôn ngươi suy nghĩ nhiều, tin tưởng ta, ta ngoại trừ muốn được ôm đùi, sống yên ổn mà qua hết cả đời, thật sự không có chí hướng gì.
Nhìn thấy trêи mặt Vân Ca rốt cuộc có biểu tình “mọi việc không liên quan gì tới ta, người lạ chớ gần”, sư tôn cảm giác mình một chút cũng không có đoán sai: “Vân Ca ngày sau đạo lữ song tu cũng nhất định sẽ không đáp ứng ngươi dùng phương thức này đẩy nhanh tu luyện…..”
“…..” Cơ hồ là trong nháy mắt Vân Ca đã hiểu!!!
“Sư tôn, ngươi suy nghĩ nhiều quá….” Vân Ca nửa ngày mới nghẹn ra một câu, tư duy của sư tôn là như thế nào, có thể nghĩ ra nàng nhặt nhi đồng tự bế này về là vì làm lô đỉnh* lúc song tu đạo lữ a!!? (lò luyện đan)
Liêm trưởng lão nhìn về phía Vân Ca, nhìn thấy trêи mặt nàng cũng không có vẻ gì là bị nói trúng tim đen cùng xấu hổ, trái lại có loại bất đắc dĩ, Liêm trưởng lão bật người rõ ràng có thể thật sự là bản thân suy nghĩ nhiều.
Liêm trưởng lão cảm thấy thật sự không thể trách bản thân nghĩ nhiều, từ lúc Vân Ca đến Vân Phù Môn bắt đầu, Vân Ca hầu như hàng năm bế quan hai lần, mỗi lần nửa năm, mục đích xuất quan hầu như đều chỉ có một là vào tàng kinh các, cả Vân Phù Môn người nào không biết sư tỷ Vân Ca chính là một cuồng nhân tu luyện, đột nhiên cuồng nhân tu luyện vô duyên vô cớ từ nhân gian mang về một thuần âm chi thể, cho dù ai cũng sẽ suy nghĩ nhiều!
“Vậy…..” Liêm trưởng lão cảm thấy kỳ quái: “Vậy ngươi mang hài tử này quay về làm gì?” Đừng nói ngươi đột nhiên có tình yêu đồng loại, có mấy sư đệ sư muội của người được ngươi đối đãi như vậy, họ đều chưa từng vào được động phủ của ngươi!
“Sư tôn, thuần âm chi thể tu luyện nhanh gấp năm sáu lần người bình thường!” Ý tứ của Vân Ca chính là mầm móng tốt như vậy, sư tôn, ngươi không muốn thu làm đồ đệ sao? Sau này hung tàn tiểu sư muội cũng còn có người hỗ trợ!
“Vân Ca….” Sư tôn đương nhiên nghe hiểu ý tứ của Vân Ca: “Thuần âm chi thể tốc độ tu luyện cùng năng lực lĩnh ngộ quả thật là ngươi tu chân bình thường không thể bì kịp, nhưng đến nay, tu tiên giới cũng không có một người thuần âm chi thể nào có thể tu đến nguyên anh, ngươi biết tại sao không?”
“Sư tôn….” Vân Ca đương nhiên biết, nhiều năm như vậy không phải thật sự chỉ lo tu luyện. Nàng cũng có hiểu biết về thế giới này.
“Mê hoặc của Thuần âm chi thể thật sự là quá lớn, đặc biệt là đối với những tu sĩ bị vây trong bình cảnh.” Liêm trưởng lão thở dài: “Cho nên dù cho thuần âm chi thể tốc độ tu luyện nghịch thiên*, nhưng hầu như tam đại phái đều không có đệ tử thuần âm chi thể, không chỉ bởi vì lãng phí tài nguyên của sư môn, càng nhiều hơn chính là dễ dẫn đến rất nhiều tranh chấp.” (vượt quá mức bình thường, đi ngược thiên đạo)
” Sư tôn.” Trong lòng Vân Ca đau xót, rõ ràng thiên phú tốt như vậy, cũng sắp xưng là sủng nhi rồi, nhưng lại bởi vì sự tham lam của một số người, cứ thế đem phần may mắn này biến thành căn nguyên của tai kiếp.
“Sư tôn, ta muốn thu nàng làm đại đệ tử của ta.” Vân Ca vốn là không có ý nghĩ này, vốn là chuẩn bị khiến sư tôn nhận lấy, lúc tắm cho hài tử này, Vân Ca nhìn một chút, hài tử này là linh căn hệ mộc, rất tinh thuần. Hệ mộc không có tính công kϊƈɦ, hài tử này….
“Vân Ca, ngươi….” Liêm trưởng lão lại càng hoảng sợ, đại đệ tử đối với tu tiên giới là một sự tồn tại khác biệt.
“Sư tôn, ta quyết định.” Vân Ca luôn luôn tự làm chủ chuyện của bản thân.
Liêm trưởng lão nhìn Vân Ca vẻ mặt kiên định, cũng biết mình không sửa đổi được cách nghĩ của đồ đệ này, chỉ có thể thở dài: “Chính ngươi quyết định đi.”
Vân Ca trở lại động phủ liền thấy tiểu cô nương đang đứng giữa động, không biết đang suy nghĩ gì.
“Ta đã trở về.” Vân Ca thả lỏng biểu tình, bước đến, ngồi xuống trước mặt tiểu cô nương, nhìn hai mắt thật to của tiểu cô nương, vẻ vô thần trong đó khiến Vân Ca một trận hoảng hốt.
“Có ăn gì chưa?” Vân Ca xoa đầu tiểu cô nương, tiểu cô nương không nghiêng đầu đi, trong lòng Vân Ca một trận thỏa mãn, nhanh như vậy đã tiếp nhận rồi?
Hình như từ lần trong truyền tống trận nàng ôm hài tử này vào lòng, thật giống như nàng ấy không còn bài xích nàng nữa.
“Thế nào lại không ăn?” Vân Ca nhìn thoáng qua thức ăn tiểu đệ tử đưa tới, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương.
Tiểu cô nương không nói lời nào, cũng không nhìn Vân Ca.
Vân Ca vươn tay đem người bế lên: “Không ăn cơm làm sao được?”
Thức ăn rất đơn giản, là một ít ngũ lương cao điểm dung nhập linh lực, cắn vào cứng như đá, bất quá rất dễ no bụng, thỏa mãn tất cả nhu cầu sinh lý.
Vân Ca đem cao điểm đẩy ra, sau đó ngắt một miếng, xác định đã nát, từng chút đút cho tiểu cô nương.
“Lúc đi ta đã quên, cái này cứng như đá, hàm răng nhỏ của ngươi nhất định là không cắn nổi.” Vân Ca đột nhiên nghĩ đến cái gì, nở nụ cười: “Lần đầu tiên sư tôn của ta trực tiếp cho ta một đĩa thức ăn, khi đó ta đói bụng đến phải chết khϊế͙p͙, cầm lên liền cắn, gãy mất ba cái răng….” Đây tuyệt đối là lịch sử đen tối a!!! Lúc đó vừa lúc là thời gian thay răng, ba cái đều là răng cửa, dẫn đến nàng đến Vân Phù Môn ba tháng cũng không nói một câu….
Sau đó nàng trái lại muốn nói chuyện, nhưng hình tượng cao lãnh đã thâm nhập lòng người, nàng làm sao có thể nói do một đĩa thức ăn dẫn đến bi kịch?
Vân Ca cúi đầu liền thấy tiểu cô nương ngẩng đầu, đôi mắt đang nhìn nàng, tuy rằng không có tiêu điểm, nhưng đây đã là tiến bộ rất lớn rồi, không phải sao? Biết nhìn người rồi.
Vân Ca xoa đầu tiểu cô nương: “Ba tháng cũng không nói một chữ a! Bởi vì hở răng! Đơn giản là ác mộng!” Vân Ca cuối cùng cười híp mắt nhìn tiểu cô nương: “Ngươi sẽ không nói cho người khác biết đúng không? Đây là bí mật nhỏ giữa ta và ngươi nga ~”
“…..” Tiểu cô nương không phản ứng Vân Ca, một chút phản ứng cũng không có, Vân Ca cũng không gấp, từ từ sẽ đến, thời gian còn dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT