Vân Ca cảm giác mình mang tiểu đồ nhi đến hậu sơn hình như đã mở ra thế giới mới của tiểu đồ nhi.

Lại là một buổi sáng sớm, Vân Ca tĩnh toạ kết thúc mở mắt, phát hiện tiểu đồ nhi vốn dĩ ngủ trêи giường nhỏ không thấy đâu.

Vân Ca đỡ trán, đây là lần thứ mấy rồi?

Lúc Vân Ca đến phía sau núi, liền thấy tiểu đồ nhi cùng mấy con tiểu linh thú quyền đấm cước đá, nhất phó liều mạng.

Vân Ca đem người bế lên, sau đó nhìn thoáng qua mấy con tiểu linh thú giả chết cách đó không xa: “Tại sao lại lén lút ra ngoài? Sớm như vậy!”

“….” Tiểu đồ nhi khuôn mặt hồng hồng, bị sư tôn bế lên, ở góc độ cuả Vân Ca không thấy được nàng đang trừng mắt nhìn mấy con tiểu linh thú cách đó không xa, tiểu linh thú run một cái, thú sinh rất gian nan!!! (con người là nhân sinh => thú là thú sinh)

Vân Ca cảm thấy mấy con tiểu linh thú rất hiểu chuyện, cũng không làm tiểu đồ đệ bị thương, tuy rằng như vậy Vân Ca vẫn rất không yên tâm kiểm tra thân thể tiểu đồ nhi, xác định không có vấn đề, nhéo nhéo mũi tiểu đồ nhi.

“Không có việc gì là tốt rồi!”

“Sư tôn….” Tiểu đồ nhi thân mật cọ cọ cổ của Vân Ca: “Sư tôn, có phải ta rất vô dụng hay không….”

Vân Ca sờ đầu tiểu đồ nhi: “Không có, tiểu đồ nhi rất lợi hại.”

Vân Ca chăm chú kiểm tra qua linh mạch của tiểu đồ nhi, cũng không có vấn đề, chỉ cần đến nơi có linh khí, năng lực hấp thu linh lực của tiểu đồ nhi cho dù là nàng cũng kém xa, nhưng vấn đề chính là tiểu đồ nhi ngay cả dẫn khí nhập thể cơ bản nhất đều làm không được.

Vân Ca cũng buồn rầu vấn đề này, cũng buồn đến sắp chết, nếu như nói thiên phú của tiểu đồ nhi cho người cảm giác chính là thiên đạo thân sinh nữ nhi, nhưng đột nhiên phát hiện hình như là tư sinh nữ nhi…

Liêm trưởng lão gặp qua tiểu đồ nhi, chỉ là lắc đầu, hắn vốn dĩ cũng cho rằng thuần âm chi thể cộng thêm linh mạch đơn hệ, trêи tu hành chắc là sẽ giống như nghịch thiên, nhưng thật không ngờ tất cả đều phá hủy do việc linh mạch hệ mộc quá nhu hòa, mà thuần âm chi thể lại là cửu âm tuyệt mạch không hề có sức công kϊƈɦ, nếu như chỉ sở hữu một thứ như vậy tu hành sẽ tiến triển cực nhanh, nhưng xấu ở chỗ là có cả hai.

Liêm trưởng lão thận trọng theo sát Vân Ca thương lượng một chút, tiểu đồ đệ đừng nói trúc cơ, có thể dẫn khí nhập thể để nhập môn cũng là một vấn đề.

Vân Ca cũng không thay đổi ý định muốn tiểu đồ nhi làm đồ đệ mình, chỉ là trong lòng còn nghĩ, có nên tìm cho tiểu đồ đệ một sư huynh sư tỷ lợi hại, để sau này dù cho nàng không lo được cho tiểu đồ đệ, cũng còn có đại đệ tử giúp một tay.

Vân Ca đương nhiên không thể đem chuyện này nói cho tiểu đồ nhi, nhưng từ lần Liêm trưởng lão đến, tiểu đồ nhi càng thêm dính lấy nàng, chỉ cần có một chút khe hở, tiểu đồ nhi liền tựa như chuột túi bảo bảo mà treo trêи người nàng.

So với việc này, Vân Ca càng thêm lo lắng chính là tiểu đồ nhi mỗi ngày chạy ra sau núi, cùng đám tiểu linh thú tranh đấu, Vân Ca có thể nhìn ra bất an cùng khủng hoảng của tiểu đồ nhi.

Lúc trở về, Vân Ca nhìn thoáng qua đám tiểu linh thú trốn cách đó không xa, tiểu linh thú tập thể run một cái, chúng nó thú sinh thật là khổ! Tuy rằng len lén thăng cấp nhưng cũng không có ai biết, thăng cấp cũng không vui! Nhưng lại phải bị người khác ngược đãi… Quan trọng nhất là rõ ràng đã bị ngược đãi là chúng nó, nhưng nhân loại ngu xuẩn kia lại còn dùng ánh mắt đó hù dọa chúng nó….trái tim hảo mệt mỏi ….không bao giờ muốn làm tiểu linh thú nữa, sau này nhất định phải thoát khỏi ác ma này, chúng nó muốn đi khu nhị cấp….

Vân Ca cũng không biết cách nghĩ của đám tiểu linh thú ở phía sau, chỉ là ôm tiểu đồ nhi đang bị lạnh của mình trở về, đối với tu sĩ mà nói, xuân hạ thu đông cũng không có khác nhau, cho nên cho dù là khắp bầu trời tuyết trắng Vân Ca ăn mặc cũng giống như mùa hè, nhưng tiểu đồ nhi không phải, không thể dẫn khí nhập thể, dù cho trong thân thể có nhiều linh lực hơn cũng không có ích lợi gì, bởi vì không biết khống chế cho nên tiểu đồ đệ bị Vân Ca quấn thành bánh chưng, cộng thêm áo choàng, càng giống bánh chưng.

Phía sau núi đều bị tuyết trắng che lấp, trong mắt khắp nơi đều là màu trắng, bởi vì nơi này là địa bàn của tiểu linh thú cấp một, bởi vì tu vi của Vân Ca xung quanh cũng không có tiểu linh thú thường lui tới, không có âm thanh, hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh Vân Ca dẫm trêи tuyết, tiểu đồ nhi ghé vào trong lòng Vân Ca, nghe nhịp tim bình ổn của Vân Ca, đong đong… Giống như có một người ở bên tai nàng đặt thêm một máy phóng đại thanh âm, tất cả đều là tiếng tim đập, dường như đó chính là toàn bộ thế giới.

Lúc trở lại động phủ, Vân Ca đã cảm thụ được hô hấp của tiểu đồ đệ bình ổn lại, buông xuống vừa nhìn, tiểu đồ nhi quả nhiên đã ngủ.

Tiểu đồ đệ khi nhắm mắt và khi tỉnh chênh lệch rất nhiều, nguyên nhân chính là đôi mắt, trong mắt tiểu đồ nhi dường như chưa cả ánh mặt trời sáng rực, vô luận lúc nào nhìn vào cũng là sáng lấp lánh, trong lòng Vân Ca thỏa mãn a! Nàng đem mặt trời vào đôi mắt một hài tử!

“Sư tôn….” Tiểu đồ nhi chậm rãi tỉnh lại, giọng nói mềm nhẹ nhu nhuyễn, hoàn toàn không nhìn ra hài tử phong bế trong thế giới của bản thân mấy tháng trước kia.

Tiểu đồ nhi không biết vì sao đặc biệt thích phồng má, hai mắt lấp lánh, to tròn, giống như con thỏ đang ăn trộm hành, bởi vì Vân Ca mỗi ngày cẩn thận vỗ béo, tiểu đồ nhi vốn dĩ gầy đến xương bọc da trêи mặt cũng thêm không ít thịt, chính là bởi vì nguyên nhân này hai má của tiểu đồ nhi đặc biệt khiến người ta muốn đi chọc một cái, Vân Ca là một một người muốn làm liền làm, Vân Ca chọc vào đôi má đang phồng lên của tiểu đồ nhi: “Làm sao vậy? Có phải đói bụng không?”

“Sư tôn, ngươi cũng không gọi ta dậy~.” Tiểu đồ nhi ngữ khí cấp thiết: “Ta muốn đi tu luyện!”

“Ha ha….” Vân Ca nở nụ cười, lại chọc vào má tiểu đồ nhi, xúc cảm thật tốt: “Không vội không vội, bây giờ còn sớm!”

“Không còn sớm!” Tiểu đồ nhi vội vàng ăn, đem miệng nhét tràn đầy, Vân Ca thấy thế rất sợ nàng bị nghẹn.

“Ngươi đừng vội.” Vân Ca vội vàng rót một chén nước cho tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ cũng không biết mình không thể dẫn khí nhập thể, Vân Ca cũng không nói cho nàng biết.

Vân Ca đau lòng: “Mặc kệ tiểu đồ đệ là dáng vẻ gì, sư tôn cũng sẽ không bỏ rơi tiểu đồ đệ.” Cho nên ngươi có thể chỉ làm một hài tử, không sao cả.

Tiểu đồ nhi ngẩng đầu nhìn về phía Vân Ca, trong mắt lưu quang bốn phía: “Sư tôn….” Còn không chờ Vân Ca nói gì, liền thấy tiểu đồ đệ bẹp một ngụm hôn lên má Vân Ca, môi mềm dính chút bột cao điểm mang đến xúc cảm khiến Vân Ca sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, tri kỷ tiểu áo bông của nàng!

Lúc thấy Vân Ca ngây ngẩn, tay của tiểu đồ đệ đặt dưới áo choàng nắm thật chặt, cũng không bình thản như mặt ngoài, nàng đã thấy mỗi lần người gọi là muội muội của nàng đắc ý khoe khoang chính là như vậy mà hôn nữ nhân kia…..

Sau đó liền thấy gương mặt lấn sương tái tuyết trong mắt người khác nhất thời hòa tan, Vân Ca toét miệng cười đến nhìn không thấy mắt.

Tay của tiểu đồ đệ chậm rãi buông ra, người này…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play