Chỉ trong vòng mấy tháng, đã có rất nhiều chuyện thay đổi.

Coi nhẹ khinh thường, tức giận ghen tuông, nói không nên lời, đến cuối cùng là thú nhận.

Thời gian không phải quá dài, nhưng lại vượt xa mong đợi của tất cả mọi người.

May mắn chính là, hắn rốt cục vào lúc đoạn tình cảm này sắp sửa trôi đi mà kịp thời nghe theo trái tim, giữ lại được Phương Vũ.

Vì sao trước kia hắn lại cảm thấy Phương Vũ không tốt, bây giờ Hạ Minh Du chỉ cảm thấy Phương Vũ càng nhìn càng đáng yêu.

Ngoại hình không phô trương nhưng lại khiến người ta cảm thấy sạch sẽ thoải mái, tính cách ôn nhu nhưng không hèn mọn. Cậu sẽ nấu những món ăn rất ngon, sẽ mặc áo sơ mi giặt sạch sẽ có mùi thơm ngát đi làm, sẽ ở thời điểm thân mật đè nén tiếng rên rỉ nhỏ vụn….

Phương Vũ như vậy, quả thật khiến người ta không thể không động lòng mà.

Cuối cùng như ước muốn mà có được Phương Vũ, Hạ Minh Du vứt bỏ cái tính cách lạnh lùng xa cách trước kia, bộc lộ bản chất thích làm nũng. Nhất là vào lúc muốn thân mật nhưng không được.

Nhưng mà làm nũng không phải lúc nào cũng có thể thành công. Công việc của bác sĩ thật sự rất vất vả, Phương Vũ thường xuyên mệt mỏi, thường thì Hạ Minh Du chỉ vừa mới hưng phấn bừng bừng ném Phương Vũ lên giường, còn chưa kịp bắt đầu việc chính liền phát hiện cậu đã ngủ trong lúc đang hôn môi mất rồi.

Cho nên, tất cả những người bên cạnh Hạ Minh Du đều có thể phát hiện ra tâm trạnh hắn lúc tốt lúc xấu.

Hạ Minh Du biết rõ thật ra trong lòng Phương Vũ vẫn còn vô cùng bất an và không tin tưởng hắn, bởi vì vào lúc cậu quyết định buông bỏ một đoạn tình cảm, người trước giờ rõ ràng vẫn luôn chán ghét cậu lại đột nhiên ôm cậu vào lòng mà nói “Anh thích em”, bất luận như thế nào cũng đều là chuyện khó có thể tin.

Tất cả những thương tâm trong quá khứ không thể nào chỉ trong một khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi là có thể được xóa bỏ.

Cho nên hắn chỉ có thể nắm bắt thời gian, dùng tất cả những quan tâm săn sóc của mình bù vào những bất an trong lòng Phương Vũ.

Đương nhiên, dưới hạ sách “Gạo đã nấu thành cơm” của Hạ Minh Du, Phương Vũ gần như là bị “ép buộc” chuyển vào nhà hắn. Bắt đầu cuộc sống hai người.

Hạ Tình Vũ đương nhiên rất vui vẻ, liên tục nói với Hạ Minh Du, cô là bà nguyệt của hai người.

Đan Đồng không có ý kiến gì, ngược lại nói y đã sớm nhìn ra Hạ Minh Du không thể rời khỏi Phương Vũ, chẳng qua là trước kia Hạ Minh Du không tự phát hiện được mà thôi.

Stephen thì đang cùng Sở Khả ở chung một chỗ.

Đến khi Hạ Minh Du mang Phương Vũ tới Alfred ăn tối, hắn dương dương đắc ý nói với Kiều Việt: “Tiểu Vũ bây giờ đang cùng tôi ở chung một chỗ.” Tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Có lẽ đây chính là hạnh phúc.

Phương Vũ có đôi khi sẽ lẳng lặng nghĩ. Cậu sẽ không cần trải qua những ngày lễ cùng với một đám người nói cười vui vẻ tâm tình lại trống rỗng đau thương nữa.

Năm mới đến. Hạ Minh Du dẫn theo Phương Vũ cùng về nhà họ Hạ. Người Hạ gia đều rất thích Phương Vũ, nhất là mẹ Hạ, bà cứ nói mãi từ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Vũ đã rất thích cậu. Còn vô cùng vui vẻ lấy ra rất nhiều ảnh chụp của Hạ Minh Du cho Phương Vũ xem.

Khi còn bé Hạ Minh Du lạnh lùng chảnh cún, rất đáng yêu.

Từng trang từng trang lật qua, Hạ Minh Du cũng dần dần lớn lên.

Trong mỗi một tấm hình, hắn đều lộ ra cái thần sắc mà Phương Vũ đã rất quen thuộc trong 6 năm qua, lạnh lùng, hờ hững, kiêu ngạo, xa cách.

“Tiểu Vũ, con xem cái này, là ảnh chụp nó trên hành lang trường mấy đứa hôm tốt nghiệp.” Mẹ Hạ chỉ vào ảnh chụp nói.

“Cái này là ở cạnh hồ, còn cái này là ở dưới lầu phía trước khu giảng đường.”

Phương Vũ cười, cậu đương nhiên biết rõ, bởi vì mấy tấm ảnh này đều là cậu chụp cho Hạ Minh Du vào hôm tốt nghiệp.

Lúc đó cậu đứng trong sân trường, giơ máy ảnh chụp cho Hạ Minh Du một đống ảnh cận cảnh, mùi hoa đầu hạ lan tỏa khắp sân trường, lại làm cho lòng người có chút ngẩn ngơ sầu cảm. Không phải là khoảng cách giữa bên trong và bên ngoài ống kính, mà là khoảng cách tâm hồn không cách nào vượt qua….

Cậu vẫn cứ thích cái người kiêu ngạo này…. Chỉ là không biết hạnh phúc này có thể tồn tại bao lâu, có thể  kéo dài đến lúc nào….

Có lẽ sợ Phương Vũ nhớ tới cái ký ức không vui gì đó về mình, Hạ Minh Du vội vàng chạy tới cắt đứt mẹ Hạ và Phương Vũ: “Mẹ, đừng chỉ xem ảnh chụp mãi nữa, phòng ngủ đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, đêm nay con cùng Tiểu Vũ có thể ở lại, là căn phòng trước kia của con, mẹ cũng không có thay đổi bất cứ cái gì.” Mẹ Hạ vui vẻ trả lời.

Bởi vì là năm mới, nên tối nay Phương Vũ cùng Hạ Minh Du ngủ lại nhà chính Hạ gia, cùng nhau trải qua một đêm giao thừa ấm áp.

Sau bữa tối náo nhiệt, Hạ Minh Du từ sớm đã kéo Phương Vũ về phòng.

Hạ Minh Du lấy quà năm mới đã chuẩn bị từ lâu đưa cho cậu, hộp quà rất lớn, không biết là có cái gì.

Phương Vũ cũng đưa quà cậu đã chuẩn bị cho Hạ Minh Du, là một chiếc cà vạt rất tinh tế.

“Thật ra, em không cần tặng mấy thứ này cho anh, em biết là anh muốn……” Mấy chữ phía sau chỉ có thể ghé sát vào tai Phương Vũ mà thì thầm.

“Không thể được.” Phương Vũ đỏ mặt quay đầu. Thuận tiện đẩy Hạ Minh Du đang muốn dính vào người cậu ra. “Người nhà của anh đều ở đây. Hôm nay không được.”

“Họ sẽ không nghe thấy….” Hạ Minh Du lại bắt đầu giả vờ vô tội.

“Không được.”

“Nhưng mà mấy ngày gần đây đều không có làm…….”

“Như vậy cũng không được.” Phương Vũ dứt khoát cự tuyệt. Vạn nhất lỡ như, không cẩn thận bị ai đó nghe thấy âm thanh xấu hổ, cậu ngày mai nhất định không biết làm thế nào đi ra ngoài gặp mặt người Hạ gia.

“Thôi được rồi……” Hạ Minh Du vẻ mặt bất đắc dĩ tiếc nuối nói. “Vậy Tiểu Vũ, em mặc thử quần áo anh tặng cho em đi.”

Quần áo? Thì ra Hạ Minh Du tặng quần áo cho cậu.

Mở nắp hộp quà, bên trong là một bộ quần áo màu xanh nhạt. Cái này không phải là…… đồng phục trung học sao!?

“Sao lại tặng em cái này…..?” Phương Vũ nghi hoặc hỏi.

“Lần sau tham gia vũ hội hóa trang có thể mặc.” Hạ Minh Du giả bộ nghiêm túc nói. “Bây giờ mặc thử một lần xem có vừa không?”

Phương Vũ gật đầu, cũng không có phát giác người nào đó đang giấu nụ cười xấu xa bên dưới biểu tình bình tĩnh.

Vì vậy thật sự nghe theo mà mặc thử.

Hậu quả có thể tưởng tượng được.

Đêm giao thừa, bên trong căn phòng nào đó ở nhà chính Hạ gia truyền đến một cuộc đối thoại như sau,

“Không phải đã nói là không được…… A……..”

“Anh vốn cũng không muốn, nhưng Tiểu Vũ mặc bộ đồ này thật sự là quá mê người…..”

“Anh chơi xấu……. Ưm….. Quần áo đều bị anh xé rách hết rồi……”

“Thế thì mua bộ mới là được…….”

Đèn trong phòng đã tắt, nhưng mà âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập vẫn còn đang tiếp tục.

****

Những vì sao dần dần ló dạng, ánh trăng cũng nhẹ nhàng soi vào cửa sổ.

Hạ Minh Du ngồi dậy, nhìn Phương Vũ đã ngủ say bên cạnh.

Nhịn không được dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại kia.

Rốt cục là 6 năm qua hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu điều tốt đẹp?

Cho đến hôm nay, hắn thỉnh thoảng vẫn còn hối hận. Bởi vì đã từng lãnh khốc, đã từng coi nhẹ…..

Nếu như nhận ra sớm một chút. Có phải hiện tại hắn sẽ có rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào trong khoảng thời gian đó để mà tưởng nhớ hay không.

Nhưng mà, tương lai vẫn còn rất nhiều cái 6 năm, không phải sao.

Hắn hiện tại cuối cùng cũng đã có dũng khí cầm chặt tay cậu, mang theo nụ cười nhẹ nhàng hỏi một câu: “Em còn yêu anh không?”

Tất nhiên rồi.

Hắn đã hỏi vô số lần.

– Hoàn chính văn –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play