Vừa tiến vào trong thang máy, Hạ Minh Du đã ấn Phương Vũ lên tường thang máy, tiếp theo đó, hắn lập tức kề sát người lại.

Đôi tay dùng sức siết chặt vòng eo thon nhỏ của Phương Vũ, toàn bộ cơ thể cũng đè lên, cùng Phương Vũ gắt gao dính chặt vào nhau.

Tư thế như vậy đã không chỉ còn là ái muội. Phương Vũ không thể không lấy tay đặt trên áo sơ mi chỗ lồng ngực Hạ Minh Du, muốn đẩy ra khoảng cách với hắn.

Nhưng mà khí lực Hạ Minh Du rõ ràng vượt xa cậu, hoàn toàn không có ý định buông cậu ra, hơi thở nóng rực ghé vào tai cậu hỏi: “Em lúc nào thì học nhảy?”

“Minh Du……. anh làm gì vậy?” Phương Vũ bị hành động cùng lời nói quái lạ bất thình lình của hắn khiến cho vô cùng kinh ngạc. Không ngừng giãy dụa.

“Ha ha, em từ trước tới giờ còn chưa từng nhảy cùng anh….. Những chuyện em không làm cùng anh, có phải đều làm cùng đàn ông khác hay không?” Hạ Minh Du càng ngày càng tới gần, hơi thở ở bên tai Phương Vũ quẩn quanh mang theo cảm xúc không thể lý giải.

Phương Vũ bị hắn nói khiến cho đỏ bừng cả mặt. Hắn định làm gì với cậu. Hơn nữa, đang là ở trong thang máy, cái bộ dạng như vậy mà để người khác thấy….. Cậu không thể không tiếp tục giãy dụa. “Anh mau buông ra………..ưm………”

Cậu còn chưa nói xong thì mọi thứ đã lập tức bị chìm trong khiếp sợ. Hạ Minh Du tựa như một động vật nhỏ có được khí lực khổng lồ, đột nhiên liếm môi một cái, sau đó nhẹ nhàng chăm chú tiến đến mút lấy khóe môi Phương Vũ.

Môi Phương Vũ mềm mại giống như trong tưởng tượng, còn có eo, ôm ở trong tay mềm như vậy, nhỏ như vậy, còn có hương vị dễ ngửi trên áo sơ mi sạch sẽ. Hạ Minh Du tựa như một du khách đói khát trong sa mạc cuối cùng cũng gặp được dòng suối mát. Tham luyến cảm giác ngọt ngào, không chịu buông tay, vì vậy đầu lưỡi liền thâm nhập sâu vào bên trong cánh môi ướt át mà tìm kiếm.

Ý thức được Hạ Minh Du đang làm cái hành động gì với mình, Phương Vũ đột nhiên cảm thấy trong ngực vô cùng đau đớn.

Cậu không phải là món đồ chơi. Hắn muốn đối đãi với cậu như thế nào thì liền đối đãi với cậu như thế đó. Cậu cũng không phải là người không có tiết tháo, có thể để cho người khác tùy tùy tiện tiện kéo tới đùa bỡn. Cho dù là Hạ Minh Du – người cậu thích 6 năm, cũng không thể.

Cậu muốn đẩy Hạ Minh Du ra, nhưng bất đắc dĩ sức lực không địch lại, hơn nữa Phương Vũ kinh nghiệm ít đến thương cảm, đối với vuốt ve môi lưỡi như vậy rõ ràng không thể có lực chống đỡ, vì vậy đôi tay vốn muốn đẩy người ra lại không tự chủ được mà túm lấy áo sơ mi trước ngực Hạ Minh Du. Cả người cậu hầu như đều xụi lơ trong ngực hắn.

Hạ Minh Du đang hôn cậu.

Cậu thích Hạ Minh Du.

Hạ Minh Du không có thích cậu…… Cho tới bây giờ chưa từng thích……

Ttong đầu đột nhiên ý thức được những điều này, lý trí cuối cùng cũng khắc chế được tình cảm say mê mà chiếm thế thượng phong, giúp Phương Vũ dứt khoát mạnh mẽ quay đầu sang một bên, cắt đứt nụ hôn không hiểu ra sao này.

“Anh làm gì? Anh điên rồi sao?” Phương Vũ luôn luôn ôn nhu lúc này cũng đã tức giận. Cậu dùng mu bàn tay lau khóe môi, trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của Hạ Minh Du. Làm cho người ta quyến luyến, cũng làm cho người ta thương tâm.

– Hết chương 17 –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play