Hạ Minh Du hít một hơi thật sâu thật lâu mới khiến cho tâm tình bình tĩnh lại.
Tiệc tối cũng nhanh chóng bắt đầu. Hai người một trước một sau đi về phía cửa chính hội trường.
Hạ Minh Du cũng không có mặc trang phục gì quá đặc thù. Hắn chỉ mặc một bộ lễ phục màu đen, trong miệng gắn thêm răng giả, hóa trang thành ma cà rồng. Phương Vũ đi bên cạnh hắn, hai người – một người nhìn vào khí tràng tà mị, một người nhìn vào thuần khiết như thiếu niên – tổ hợp nhìn qua cảm giác có chút vi diệu, không hài hòa. Bởi vậy, đặc biệt thu hút sự chú ý, hai người đi vào khó tránh khỏi được không ít người nhìn chăm chú, đặc biệt là Phương Vũ, rất nhiều người đều đang nhìn cậu.
“A, cậu Hạ, cậu đã đến rồi.” Hạ Minh Du cùng người tổ chức bữa tiệc này chào hỏi. Đó là một người đàn ông trung niên anh tuấn, họ Lý. Là chủ nhân bữa tiệc, ông ta chỉ mặc lễ phục trang trọng. Ông nâng ly rượu cùng Hạ Minh Hiên chào hỏi, ba người cùng nhau giới thiệu, ông nhìn Phương Vũ, giọng nói mang theo trêu chọc hỏi Hạ Minh Du: “Đây là bạn trai nhỏ của cậu sao?”
Hạ Minh Du còn chưa có trả lời, Phương Vũ lại mỉm cười giải thích với đối phương: “Tôi cùng Minh Du chỉ là bạn tốt, vị mà Lý tiên sinh nói là một người bạn tốt khác của tôi, Đan Đồng.”
“Ồ? Ha ha, xin lỗi, tôi nghĩ sai rồi.” Lý tiên sinh cũng đáp lại Phương Vũ một cái mỉm cười.
Mặt Hạ Minh Du xám xịt. Luôn như vậy. Trước mặt người khác cứ phải cố hết sức giải thích quan hệ cùng hắn, bị người ta hiểu lầm một lần hai lần đáng sợ như vậy sao?
“Cậu vẫn là học sinh sao?” Lý tiên sinh có vẻ đặc biệt có hứng thú với Phương Vũ, vẫn còn đang cùng cậu nói chuyện.
“Không phải, tôi chỉ là không biết nên hóa trang thành thế nào mới được, nên mượn tạm một bộ đồng phục trung học để mặc.”
“Ồ! Tôi tưởng cậu còn rất nhỏ, trang phục này rất hợp với cậu.” Lý tiên sinh tiếp tục mỉm cười, “Rất đáng yêu.”
“Cám ơn.” Được khen, mặt Phương Vũ có chút hồng hồng.
Hạ Minh Du hôm nay vốn đã bị cách ăn mặc của Phương Vũ làm cho tâm phiền ý loạn, nhìn thấy cậu và Lý tiên sinh trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trong lòng càng khó chịu.
Không được, hắn không thể tiếp tục đứng cạnh Phương Vũ nữa, ngửi hương vị thanh mát trên người cậu sẽ sinh ra ý niệm muốn khinh bạc, chứ đừng nói là nhìn thấy một thân trang phục “thuần khiết” kia.
Ngay cả khi hắn ở cạnh Đan Đồng, hắn cũng không sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy. Mà Phương Vũ lại không cần nói bất cứ lời nói đặc biệt gì, làm bất kỳ hành động đặc biệt nào, cũng có thể khiến hắn nảy sinh dục vọng………. Xem ra cái kế hoạch…….. “Giữ khoảng cách” kia hoàn toàn không dùng được. Mấy ngày qua, chỉ cần Phương Vũ xuất hiện, ánh mắt hắn sẽ không kiểm soát được mà bị cậu hấp dẫn, hết lần này tới lần khác muốn chạm vào lại không thể chạm được. Hạ Minh Du quả thực cũng sắp bị chính mình giày vò đến chết.
Vì sao mọi chuyện lại luôn phát triển không theo ý muốn như vậy chứ?
Hắn cảm thấy ngoại hình Phương Vũ bình thường, thế nhưng tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy Phương Vũ rất đáng yêu; hắn cảm thấy Phương Vũ khô khan nhàm chán, thế nhưng tất cả mọi người bên cạnh đều cảm thấy Phương Vũ dịu dàng nhu thuận; hắn cảm thấy Phương Vũ không biết nói chuyện, thế nhưng tất cả mọi người đều có thể cùng cậu trò chuyện thật vui vẻ; hắn cảm thấy Phương Vũ không hề có chỗ nào hấp dẫn, thế nhưng cậu chỉ cần thay một bộ quần áo, lại cứ khiến cho người ta máu mũi giàn giụa.
Nếu như lúc đầu, hắn nghe theo lời khuyên của Hạ Tình Vũ, theo đuổi Phương Vũ, hiện tai hai người ở cùng một chỗ, có phải là hắn sẽ không cần áp chế mấy cái ý niệm muốn…….. khinh bạc kia, có thể cố tình làm bậy đối với Phương Vũ……
Nhưng mà bây giờ cả hai người đều không còn độc thân. Hắn như mong muốn đã theo đuổi được Đan Đồng, Phương Vũ cũng có bạn trai.
Vì cái gì tình huống vốn nên là hoàn mỹ, ngược lại lại làm cho hắn vô cùng khó chịu.
Tiệc tối đã bắt đầu, một đám người quen gọi Hạ Minh Du đến một bên tâm tình. Đúng lúc có cơ hội rời xa Phương Vũ để cho đầu óc thanh tỉnh một lát.
Nhưng mà kéo ra khoảng cách, cả một buổi tối, ánh mắt Hạ Minh Du lại mất khống chế mà xoay vòng quanh Phương Vũ.
Một đám con gái xông tới, có một người đàn ông đến gần cậu. Cậu nở nụ cười với người nào đó. Ăn hết cái bánh nào trong đĩa điểm tâm. Người nào đó đi tới cùng cậu nói chuyện rất lâu. Sau đó lại đi tới một người nào đó có vẻ rất tò mò về cậu, sau đó còn xin số điện thoại. Nữ có nam có. Hạ Minh Du trò chuyện với người quen thật sự cũng không yên lòng. Hắn cảm thấy từng người cùng Phương Vũ nói chuyện đều không có ý tốt, hắn nhìn thấy Phương Vũ nở nụ cười với ai liền vô cùng ghen tị.
Nụ cười này rõ ràng nên là của hắn!
Hạ Minh Du vừa tức vừa giận, cảm thấy tâm tình của mình bây giờ thật sự giống như oán phụ, nhưng mà hắn lại chỉ là bạn của Phương Vũ, không có tư cách không cho người khác tới quấy rầy cậu.
Phương Vũ có vẻ đặc biệt được hoan nghênh, Hạ Minh Du rời đi lâu như vậy rồi mà cậu vẫn chưa có rảnh rỗi để quay đầu tìm hắn, cứ không ngừng liên tục có người tới gần.
Cuối cùng vẫn là Hạ Minh Du nhịn không nổi bước thẳng đi qua. Lôi Phương Vũ ở giữa một đám người kéo ra ngoài.
“Thật xin lỗi, nhường một chút.” Hắn đẩy mọi người vây chung quanh Phương Vũ ra.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Không khách khí bắt lấy cổ tay Phương Vũ, kéo cậu đến một bên đại sảnh, rời xa mấy cái…… ánh mắt hiếu kỳ kia.
“Minh Du, chuyện gì vậy?” Phương Vũ lộ ra ánh mắt tò mò.
“Này, muộn rồi. Cần phải đi về.” Nhanh chóng chấm dứt cái tiệc tối không xong này thôi.
“Hả? Sớm như vậy sao?” Phương Vũ có hơi kinh ngạc.
“Cậu còn muốn ngốc đến khi nào?” Tiếp tục ngốc hắn thật sự sẽ phát điên. Vì vậy khẩu khí nói chuyện lại không tốt: “Là cậu chơi thật vui không nỡ rời đi, chỉ là bị một đám phụ nữ trung niên hoặc là một đám ông chú tới gần, cậu lại thích như vậy?”
Phương Vũ bị thái độ của hắn làm cho sửng sốt, sau đó lại lộ ra một nụ cười mỉm, ngữ khí tràn đầy quan tâm: “Minh Du, sắc mặt anh không tốt. Có phải mệt nên muốn về nghỉ không? Tôi đi thay quần áo, sau đó chúng ta về đi.”
Hạ Minh Du sửng sốt. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng rất đau.
Đấy, chính là cái ngữ khí này, cái vẻ mặt này. Chưa bao giờ nổi giận với hắn. Dù cho thái độ hắn không tốt cũng cho là do hắn mệt mỏi, luôn suy nghĩ cho hắn. Sáu năm qua, hắn đã vô tâm tổn thương cậu biết bao nhiêu lần. Nhưng mà bấy nhiêu lần cậu chỉ dịu dàng nở nụ cười, chưa từng để cho hắn một biểu tình bi thương.
Phương Vũ như vậy, hôm nay rốt cục lại rời khỏi hắn.
Là hắn không cần cậu, là hắn tổn thương cậu, là hắn nhìn không thấy ưu điểm của cậu.
Hôm nay hắn hối hận rồi……
Càng nhận ra ưu điểm của cậu hắn lại càng hối hận.
Vì sao, vào thời điểm này.
Thời điểm cả hai đều đã có nơi thuộc về, hắn mới hối hận. Lòng hắn rất đau.
Cả hai vốn đã có thể ở chung một chỗ từ rất lâu. Hắn vốn có thể dành cho cậu thật nhiều nụ cười chứ không phải là bắt bẻ. Hắn vốn có thể dành cho cậu thật nhiều vuốt ve an ủi chứ không phải là những lời nói ác độc. Hắn vốn hoàn toàn có thể có quyền khoác tay lên đầu vai mảnh khảnh kia, vốn có thể bá đạo chiếm hữu tất cả cơ thể của cậu…..
Hắn vẫn luôn cho rằng, cho dù như thế nào, cậu sẽ luôn chờ hắn, thế nhưng, bây giờ đã là quá muộn.
Hai người hiện tại, là bởi vì hắn sai lầm mà bỏ lỡ lẫn nhau.
Có phải trong những ngày tháng Phương Vũ yêu hắn sâu đậm kia, cậu cũng đã trải qua thất vọng, ghen tị cùng băn khoăn mãnh liệt như vậy. Thế nhưng cuối cùng lại chỉ có thế cam chịu che giấu đi. Trước sau đều giữ vững nụ cười.
Hạ Minh Du càng ngày càng khó chịu.
Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu thuần khiết nhiều năm không thay đổi của Phương Vũ.
Chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng đau.
Rốt cục là vì hắn, hay là vì Phương Vũ. Hắn cũng không rõ.
“Anh có phải rất mệt không? Không thì tôi không thay quần áo nữa, chúng ta đi luôn thôi? Dù sao trong xe cũng rất ấm. Phương Vũ thấy vẻ mặt Hạ Minh Du càng ngày càng trầm trọng lầm tưởng hắn thật sự rất mệt, nên vẫn mỉm cười nói. Cậu hoàn toàn không biết Hạ Minh Du hiện tại là bởi vì cậu mà trong lòng xoắn xuýt.
“Vậy anh đi trước lấy xe, tôi đến nói với Lý tiên sinh chúng ta về trước.” Phương Vũ chu đáo nói, quay người đi tìm chủ nhân bữa tiệc trong đám đông.
Hạ Minh Du nhìn bóng lưng của cậu, nội tâm bất chợt giật mình.
Trước kia lúc hắn theo đuổi Đan Đồng, hắn và Đan Đồng, cậu, ba người cùng ra ngoài ăn cơm, sau đó hắn lái xe đưa Đan Đồng về nhà. Phương Vũ sẽ chủ động nói: “Tôi có chút chuyện đã hẹn với xx, tôi đi trước. Hai người cùng nhau trở về đi.” Sau đó vẫy tay, xoay người rời đi.
Bóng lưng lúc đó của cậu cũng cô đơn như vậy. Hắn biết rõ đó là Phương Vũ cố ý tạo cơ hội cho hắn, nhưng đến tận hôm nay hắn mới cẩn thận nghĩ đến, lúc đó cậu đau lòng tới cỡ nào. Người mình thích lại thích bạn tốt của mình…….
Hắn cứ tàn nhẫn tổn thương cậu hết lần này đến lần khác.
Hôm nay Phương Vũ buông tay, lại đến phiên hắn hối hận.
Cái gì gọi là dục vọng chiếm hữu, cảm giác mới lạ, không cam lòng, tất cả chỉ là lúc trước hắn lấy cớ để trốn tránh cảm giác trong lòng mình mà thôi.
Hạ Minh Du không thể không tuân theo cảm giác trong lòng cùng dục vọng của bản thân.
Ở nơi này, không…. vào thời điểm không thỏa đáng nhất, hắn mới phát hiện.
Hắn đã yêu Phương Vũ sâu đậm.
Đến muộn sáu năm.
Đáp án này, cuối cùng mới được tiết lộ…..
– Hết chương 10 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT