#9

"Tiểu Du, bọn mình ở đây."

Nhìn thấy Minh Châu vẫy tay gọi, Tiểu Du nhanh chóng rảo bước tiến tới. Cả đám bạn lâu ngày gặp lại, liên tục gọi rượu cùng đồ ăn lên, vừa uống vừa nói chuyện thoả thích. Bao buồn bực, khó chịu trong lòng Tiểu Du cũng vì thế mà bay đi hết.

Uống một lúc, mọi người rủ nhau lên sàn nhảy nhưng Tiểu Du lắc đầu từ chối. Cô đã ngà ngà say, chỗ này nhiều người chẳng biết tốt xấu ra sao, không cẩn thận lúc nhảy bị xàm xỡ thì chết nên cô không dám lên. Minh Châu thấy Tiểu Du không lên nên cô ấy cũng ở lại với cô.

"Tiểu Du, hai đứa mình cứ ngồi thế này thể nào lát nữa cũng có mấy thằng đến mời gọi. Hay mình vào phòng ngồi đi."

"Phòng nào giờ? Mình không mang đủ tiền đi thuê phòng riêng ngồi."

"Không sao. Hôm nay anh mình cùng đám bạn anh ấy tụ tập ở đây, hai đứa mình vào ngồi ké cũng được. Hơn nữa mình có thích một anh là bạn của anh mình, đang tìn cơ hội vào đấy đò đưa tí. Vào cùng mình đi."

Tiểu Du nghe Minh Châu năn nỉ cũng dễ xiêu lòng. Hơn nữa ngồi đây cũng không an toàn, đi vào phòng kia ngồi vẫn tốt hơn.

Thế là Tiểu Du và Minh Châu vào phòng VIP đó. Minh Châu vừa vào đã vội chạy đến ngồi cạnh một người đàn ông, nhìn vẻ mặt của anh ta khá nghiêm túc đang náng ly rượu lên miệng, xung quanh không người phụ nữ nào vây quanh. Tiểu Du thấy ngạc nhiên, không ngờ một người năng nổ như Minh Châu lại có gu đàn ông trầm tính như vậy.

Tiểu Du tìm chỗ ngồi, ánh mắt quét qua phòng một lượt, lơ đãng rơi lên một khuôn mặt quen thuộc. Là Trương Vũ. Bên cạnh anh còn có hai cô gái ăn mặc sexy hầu rượu nữa.

Trương Vũ ngồi kia dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn mình, anh ngẩng đầu lên không ngờ là Tiểu Du. Anh mau chóng đẩy hai người phụ nữ bên cạnh mình ra, đứng dậy tiến về phía Tiểu Du.

"Sao cháu đến đây? Còn ăn mặc hở hang như thế này nữa? Về nhà, chú đưa cháu về."

Trương Vũ cầm lấy cổ tay Tiểu Du định kéo cô ra ngoài thì đúng lúc này đằng sau có tiếng gọi:

"Anh Trương Vũ, anh định đưa bạn em đi đâu đấy."

Tiểu Du lúc này thực sự không muốn về, mất công đi chơi phải chơi tới bến chứ. Cô giằng cổ tay mình ra khỏi tay của Trương Vũ, tiến lại gần nhập tiệc cùng mọi người. Cô chọn bừa một chỗ ngồi, ngồi cạnh một anh họ Tôn nào đó, công tử ăn chơi, đẹp trai không kém gì Trương Vũ.

Tiểu Du cố tình trêu tức Trương Vũ, cô rót rượu rồi mời rượu người họ Tôn kia liên tục khiến anh ta buộc phải buông mấy cô phục vụ trước đó ra để uống rượu cùng Tiểu Du. Người họ Tôn kia ngày càng ngồi sát gần vào Tiểu Du, tay anh ta vòng qua vai ôm cô vào lòng.

Tiểu Du bị hành động này giật mình, cô bối rối cố gắng gỡ tay anh ta ra nhưng không thể. Anh ta càng được nước lấn tới định hôn lên má cô.

Đúng lúc này, Trương Vũ tiến lại gần, đẩy đầu anh ta ra.

"Tôn Bách, mồm miệng cậu đầy hơi rượu đừng dính vào con gái nhà người ta."

#10

"Tôn Bách, mồm miệng cậu đầy hơi rượu đừng dính vào con gái nhà người ta."

Tôn Bách sắp được hôn mỹ nhân trong lòng bị thằng bạn làm kì đà cản mũi, trong lòng thấy rất khó chịu.

“Liên quan gì tới cậu. Cút ra đừng làm hỏng chuyện tốt của tôi.”

Nói xong Tôn Bách định quay lại tiếp tục nụ hôn với Tiểu Du thì ngay lập tức Trương Vũ tiến tới kéo Tiểu Du ôm vào trong lòng rồi để cô ngồi cạnh mình.

“Cậu chọn cô gái khác đi. Tôi nhìn trúng cô gái này rồi nên để cô ấy phục vụ rượu tôi đi.”

Minh Châu ở kia thấy điều này đột nhiên phấn khởi hét lên: “Wow, không ngờ được gu anh là sinh viên đấy. Thể nào ngày trước gặp mấy chị chuyên nghiệp thì chê ẩm chê eo hoá ra không phải gu anh. Nhưng tiết lộ cho anh bí mật nhé, Tiểu Du của bọn em mặt học sinh body phụ huynh đí, điện nước đầy đủ không thua kém ai đâu.”

Trương Vũ quay sang nhìn gương mặt đỏ ửng của Tiểu Du, miệng lẩm bẩm chửi thầm bạn mình điều gì đó. Lúc này ánh mắt anh mới nhìn xuống phía dưới, cơ thể của con gái mới lớn hoàn toàn được phô bày đẹp đẽ bởi chiếc áo bó. Anh chẹp miệng, đúng thật điện nước không thể đùa.

“Này này, cô gái này là của tôi, sao cậu vô duyên vô cớ nói cướp là cướp được.” Tôn Bách ngồi cạnh bực dọc làu bàu.

“Nếu muốn ngồi chơi tiếp thì yên lặng đi, đừng để tôi báo với bố mẹ cậu là cậu đến đây chơi.” Trương Vũ thẳng thừng đe doạ.

Tôn Bách bị bố mẹ cấm túc, phải nhờ đội bạn phối hợp nói dối mới được ra ngoài chơi. Anh không thể để vuột mất cơ hội này vì mấy việc cỏn con được, gái không được người này thì người khác nên Tôn Bách ngồi yên không nói gì nữa.

Trương Vũ thấy thái độ của Tôn Bách rất hài lòng nhưng quay lại nhìn cô gái bên cạnh cứ chăm chú nhìn về phía cậu ta, trong lòng một cỗ khó chịu dâng lên.

“Nhìn gì? Thích tiếp rượu cho cậu ta sao? Chi bằng cháu ngồi đây bồi rượu cho tôi đi thì tốt hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play