"Được rồi, nói anh rốt cuộc mọi chuyện như thế nào?"
Trương Vũ ngồi xuống cạnh Tiểu Du, ôm cô vào lòng, không cho cô chạy đi đâu.
Tiểu Du từ từ kể: "Chuyện là như vậy. Anh còn nhớ hôm em và Minh Châu định giăng một cái bẫy lừa anh trong quán bar nhưng không ngờ sau đó em lại gặp nạn đó. Người hại em hôm ấy thực sự là Tôn Nam, hắn ta muốn cưỡng bức em, cũng may là Tôn Bách đến kịp để cứu không em đã..."
Nghe cô nói đến đây, trong đáy mắt Trương Vũ xuất hiện tia lạnh lẽo. Tối hôm đó không phải anh không đến kịp mà giữa đường gặp vụ ẩu đả lớn chặn lối khiến anh phải đi đường vòng. Nghĩ đến đây, anh nhếch môi cười, có vẻ như mọi việc đều diễn ra như kế hoạch của Tôn Nam.
"Vũ, sao anh im lặng vậy? Anh đang giận sao?"
Tiểu Du nhắc vậy Trương Vũ mới giật mình nhận ra nãy giờ mình đã tập trung suy nghĩ đến vấn đề kia quá nhiều mà không để ý đến cô. Anh đưa tay vuốt tóc Tiểu Du:
"Tại sao hôm đó em không nói sự thật cho anh, lại còn liên tục đứng ra bảo vệ Tôn Bách nữa. Em muốn hành hạ anh sao?"
Tiểu Du bĩu môi, dựa đầu vào lồng ngực Trương Vũ nói:
"Lúc anh tức giận như vậy còn chịu nghe em giải thích sao? Hơn nữa Tôn Bách, anh ấy cầu xin em không kể chuyện này với anh vì muốn bảo vệ em trai mình. Dù gì anh ấy cũng cứu em một mạng, cộng thêm việc này cũng không quá khó khăn nên em đồng ý giữ bí mật chuyện này."
"Bây giờ em kể mất rồi. Khả năng giữ bí mật của em thật khiến cậu ta phải thất vọng đấy." Trương Vũ nói đế theo cô.
"Tất cả là do anh hết. Có việc gì đây cứ tra hỏi đến cùng khiến em trở thành người thất hứa."
Nhìn gương mặt phụng phịu của Tiểu Du, Trương Vũ cố nén tiếng cười. Anh búng nhẹ vào trán cô một cái.
"Như vậy càng tốt, anh không cần thằng đàn ông khác đặt niềm tin vào vợ mình, anh tin là đủ rồi. Còn nữa, em còn nhỏ, không hiểu tất cả mọi chuyện nên chuyện gì cũng phải nói với anh. Chuyện của Tôn Nam không đơn giản như những gì em nghĩ đâu nên có gì đừng giữ rịt trong lòng, nhớ chưa?"
Tiểu Du gật đầu. Cô đương nhiên nhớ rồi, sau này có bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói cho Trương Vũ. Do trước kia không xác định được mối quan hệ của cả hai, cứ bí bách mập mờ khiến cô không thoải mái nhưng giờ anh đã là người đàn ông của cô thì có gì phải giấu.
Trương Vũ ôm cô gái nhỏ vào lòng, ánh mắt nhìn xa xăm suy nghĩ về việc liên quan tới Tôn Nam.
[...]
Tại Tôn thị.
"Tổng giám đốc, Trương tổng muốn gặp anh." Thư ký vội vã vào thông báo cho Tôn Bách, anh ta chưa kịp đồng ý thì Trương Vũ đã bước vào phòng, ngồi chễm chệ trên ghế sopha.
Tôn Bách biết tên bạn này mà muốn gặp thì chẳng ai ngăn được nên thôi phất tay ra hiệu cho thư ký ra ngoài. Tôn Bách tiến đến chỗ bàn uống nước, ngồi xuống, hỏi Trương Vũ:
"Ngọn gió nào đưa Trương tổng tới đây vậy?"
"Tôi tới đây để cảm ơn."
“Hôm nọ đánh tôi cho đã rồi hôm nay đến cảm ơn là sao? Cậu và cô gái nhỏ kia đã làm hoà rồi à?” Tôn Bách vắt chéo hai chân, ngồi dựa vào ghế, ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Vũ.
Trương Vũ gườm mắt lại: “Còn không phải do cậu bày trò sao? Nhận mấy cú đánh đó cứu lại được thằng em trai bất dịch của cậu cũng xứng đáng.”
Khi nhắc đến Tôn Nam, Tôn Bách không quá ngạc nhiên vì anh ta đã đoán được nếu Trương Vũ tới đây chắc hẳn đã biết hết mọi chuyện rồi. Tôn Bách điềm tĩnh nói:
“Nếu đã biết như vậy rồi thì cậu cho qua mọi chuyện đi. Mong cậu không tính sổ đến cùng với Tôn Nam, thằng đấy là em tôi, tôi sẽ tìm cách ép nó ra nước ngoài không gây sự với cậu nữa. Và tôi chắc chắn sẽ đền bù những rắc rối mà nó mang đến cho cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT