Tối hôm đó Tiểu Du về nhà là đi thẳng lên phòng không thèm ngồi ăn cơm cùng Trương Vũ. Lát sau, khi đang ngồi chăm chú xem phim ngôn tình đang hot trên mạng thì có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Tiểu Du nghĩ là người giúp việc mang đồ ăn lên thì không ngó ra xem là ai cứ cắm đầu vào máy tính.
"Tắt máy tính vào bàn ăn cơm đi."
Giọng nói quen thuộc này là của Trương Vũ. Lúc này Tiểu Du mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Trương Vũ của hôm nay khác hoàn toàn với Trương Vũ của hôm qua. Hôm nay anh đã lấy lại vẻ lạnh lùng, cao ngạo như mọi khi.
Nhưng không vì thế mà Tiểu Du dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, coi những lời nói những hành động của anh chưa từng xảy ra. Tiểu Du cầm máy tính quay mặt sang chỗ khác.
"Chú cứ để đó rồi đi ra ngoài đi, lát tôi tự ăn đường."
Tiểu Du không thèm quan tâm Trương Vũ khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng anh không mất bình tĩnh như hôm qua mà kiên nhẫn, đi đến ngồi xuống cạnh Tiểu Du. Một lúc lâu sau, anh cất lời nói:
"Chuyện hôm qua là lỗi của chú, cho chú xin lỗi."
Tiểu Du rất bất ngờ với lời xin lỗi này. Một con công cao ngạo không biết trời cao đất dày như Trương Vũ mà chịu xuống nước xin lỗi cô sao? Tiểu Du quay mặt lại nhìn xem người đang xin lỗi mình có phải Trương Vũ không. Quả thật, không sai rồi, lẽ nào chú ấy bị bệnh gì sao?
"Đừng nhìn chú như vậy. Làm sai thì xin lỗi thôi có gì đâu mà bất ngờ." Trương Vũ tỉnh bơ nói.
"Như hai người khác nhau vậy. Chú bị bệnh đa nhân cách sao?" Tiểu Du cố tình khích bác.
"Cháu thôi đi, ai có thể bình tĩnh được khi chứng kiến người mình thích bị thằng đàn ông khác đè xuống như vậy chứ."
Tiểu Du bắt được vấn đề trong câu nói của Trương Vũ, cô đặt laptop sang một bên rồi trườn người ra trước mặt anh, hỏi:
"Chú vừa nói gì cơ? Nói lại xem."
Trương Vũ vì xấu hổ quá nên hai mang tai đỏ cả lên, anh vẫn cố chối: "Có nói gì đâu. Thôi cháu ăn đi mau lên cơm canh nguội hết rồi."
Tiểu Du khônh chán nản khi Trương Vũ không lặp lại câu nói kia lần nữa, kiểu gì cô cũng có cách cậy mồm được anh thôi.
"Thôi vậy, chú cứ về phòng đi bây giờ cháu ăn luôn đây này." Tiểu Du đứng dậy đi ra bàn ngồi ăn cơm, cô không quên bồi thêm một câu nữa trước khi Trương Vũ định đi ra khỏi phòng: "À quên thông báo với chú, cháu và anh Tôn Bách đang tìm hiểu nhau. Anh ấy rất gallant và biết làm cháu vui, thực sự phải nói là mẫu bạn trai lí tưởng, cháu sẽ cân nhắc đồng ý lời tỏ tình của anh ấy."
Câu nói này đánh đúng vào trọng tâm vấn đề, hoàn toàn giữ chân Trương Vũ lại. Anh vội vàng đi đến chỗ Tiểu Du, ngồi xuống bên cạnh cô, không kìm lòng được phải hỏi:
"Cháu nói gì cơ? Nói lại xem."
"Cháu và anh Tôn Bách chuẩn bị hẹn hò."
"Anh Tôn Bách? Cháu xưng hô kiểu gì vậy? Cậu ta bằng tuổi chú đấy."
"Chú sao vậy? Hai người yêu nhau thì nên xưng anh em cho tình cảm, không thể xưng chú cháu được."
Tiểu Du vừa nói vừa nén ý cười vào trong. Cô nhìn gương mặt đen như đít nồi của Trương Vũ mà thấy vô cùng hả hê, mục đích của cô chính là muốn chọc tức anh, muốn phá vỡ cái sĩ diện kia của anh.
Trương Vũ cau mày suy nghĩ, Tiểu Du của anh, anh còn chưa được ăn miếng nào sao lại phải dâng đến miệng thằng khác chứ dù người kia có là bạn anh đi chăng nữa. Không thể cứ im lặng như này được, nếu không anh sẽ mất Tiểu Du mất thôi.
Trương Vũ giữ tay Tiểu Du lại, không cho cô ăn nữa, kéo cô ngồi đối diện nhìn thẳng vào mắt mình.
"Tiểu Du, cháu không được nhận lời tỏ tình của Tôn Bách."
"Tại sao chứ? Cháu muốn có bạn trai."
"Không được là cậu ta."
"Như vậy người khác thì được hả?"
"Tiểu Du em ngốc thật hay giả ngốc vậy, tôi đã nói đến mức này rồi em còn không hiểu sao? Nếu em cần một người bạn trai thì tôi đây sẵn sàng phục vụ em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT