"Chú sao? Cô gọi anh ta là chú sao? Gu Trương Vũ mặn vậy, giờ chơi cả loạn luân chú cháu. Tin này mà tuồn ra ngoài thì cuộc đời của anh ta coi như đi vào ngõ cụt."
Nghe Tôn Nam nói như vậy, Tiểu Du vội hét lên phản đối: "Anh đừng có nói luyên thuyên bôi nhọ thanh danh người khác."
Tôn Nam thấy thái độ quá khích của cô gái nhỏ này, hắn cảm thấy thích thú, buông cô ra rồi ngồi xuống cạnh cô. Thực ra hắn khá tò mò mối quan hệ của Trương Vũ và cô gái trước mặt nhưng không hỏi trực tiếp mà lươn khươn sang vài chuyện khác.
"Cái gì mà tôi bôi nhọ chứ? Sự thật chính là vậy, tình yêu trái luân thường đạo lý như vậy thì ai thông cảm cho anh ta."
"Tôi và chú ấy không phải chú cháu ruột." Tiểu Du nhanh gọn đưa ra câu trả lời chỉ mong tên điên kia không làm gì quá đáng.
"Không phải mối quan hệ đó sao? Thế tại sao hai người cùng họ, xưng hô chú cháu các kiểu?"
Tôn Nam càng hỏi càng khiến Tiểu Du khó chịu.
"Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho anh. Thả tôi ra trước khi chú ấy đến đây không anh sẽ không xong đâu."
Nghe thấy Tiểu Du đe doạ mình, Tôn Nam bật cười: "Cô gái nhỏ, dù không biết quan hệ của cô với Trương Vũ thế nào nhưng cô chắc chắn quan trọng với anh ta. Mà mấy ngày qua anh ta làm vài việc khiến tôi tức giận nên hôm nay tôi xả lên người cô vậy."
Tiểu Du hiểu ẩn ý trong câu nói của Tôn Nam, người cô run lên cầm cập. Cô đánh mắt nhìn ra cửa cầu cứu Minh Châu nhưng cô ấy cũng bị chặn ở cửa.
"Có việc gì thì đi tìm chú ấy, anh đừng ở đây giận cá chém thớt. Tôi không chịu được cực hình đâu."
Tôn Nam tiến sát lại gần Tiểu Du lần nữa, hắn nâng cằm cô ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Ai bảo tôi muốn tra tấn cô bằng roi vọt. Nhìn cô xinh đẹp, xanh tươi mơn mởn như vậy rất cần được đàn ông tưới tắm.”
Điều Tiểu Du lo sợ đã xảy ra, Tôn Nam muốn vấy bẩn cô. Khi bàn tay hắn chạm vào người, cô hét toáng lên.
“Buông, mau buông tôi ra.”
“Giữ sức đi, lát còn phải hét nhiều đấy.”
Đúng lúc Tôn Nam định cởi chiếc áo crotop trên người Tiểu Du thì một vệ sĩ của hắn bước vào báo cáo:
“Nhị thiếu, phòng này ở vị trí dễ lộ. Tôi đã thuê phòng nghỉ trên gác, anh hãy lên đó để đảm bảo không bị đám chó săn tìm thấy.”
Tôn Nam nghe cũng có lí, hắn lấy một cái khăn nhét vào miệng Tiểu Du rồi vác cô lên vai đưa lên tầng. Lúc đi qua Minh Châu, Tiểu Du ú ớ cầu cứu nhưng chính Minh Châu cũng không thoát khỏi tay đám vệ sĩ.
Đến khi bóng dáng Tôn Nam và Tiểu Du khuất hẳn phía hành lang, bọn vệ sĩ mới đẩy Minh Châu ra.
Minh Châu lấy điện thoại, vội vã gọi cho Trương Vũ nhưng anh không bắt máy. Vừa nãy gọi bảo lát nữa đến mà sao lát nữa của anh lâu vậy hay anh không quan tâm tới Tiểu Du.
Trong lúc tâm trạng thấp thỏm lên xuống vì không biết làm thế nào, một dáng người quen thuộc đi lướt qua. Minh Châu nhanh chóng nảy ra một ý, vội chạy đến chỗ người đó cầu cứu:
“Không hay...không hay rồi Tôn Bách, anh mau cứu Tiểu Du.”
Tôn Bách nhìn Minh Châu thở hổn hển, nói mãi không thành lời, anh nhíu mày, kiên nhẫn chờ cô nói hết câu.
“Tiểu Du? Cô bé đó làm sao?”
“Em trai của anh, Tôn Nam, dở trò đồi bại với cậu ấy.”
Nghe đến em trai mình, Tôn Bách hốt hoảng: “Em biết hai người đấy ở đâu không?”
Minh Châu cảm giác mình như vớ được phao cứu sinh, cô kéo tay Tôn Bách chỉ về phía cầu thang:
“Anh ta đưa Tiểu Du lên tầng rồi. Em không biết phòng nào nhưng em nghĩ anh có thể hỏi đám vệ sĩ kia, bọn họ chắc chắn không dám giấu anh đâu.”
Tác giả: Từ giờ số chữ một chương sẽ tăng lên nên mình up tách từng chương nhé. Mọi người đừng quên like và cmt nhiệt tình ủng hộ tác giả nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT