Hai tiếng sau, ở trong phòng sách. Lúc này, chú Trung - quản gia đang báo cáo tình hình cho Lập Gia Khiêm.
Lập Gia Khiêm hỏi: “Ông đi xem xem, cô ấy đã uống thuốc chưa?”
Chú Trung trả lời: “Vâng, thưa ngài.”
“Ông đến chỗ La Chí Thanh lấy thuốc, cậu ta nói như thế nào?”
“Ngài La nói, đây là Vitamin B11 tốt nhất, được nhập khẩu về bệnh viện họ. Là thuốc dinh dưỡng chuẩn bị riêng cho phụ nữ có thai.”
Lập Gia Khiêm suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ông nhất định phải giữ bí mật chuyện này, không được để Chủ tịch biết. Tốt nhất, phải bảo đám người làm của ông quản tốt cái miệng của mình vào.”
Chú Trung gật đầu, nói: “Xin ngài yên tâm.”
“Ừm, ông đi ra ngoài trước đi.”
...
Đến tối, Lâm Thanh Mai vừa nói chuyện điện thoại với mẹ mình – Vương Lệ Hằng ở trong phòng ngủ xong. Thông qua cuộc trò chuyện này, cô biết, Trần Hoàng Khôi đã trở về rồi.
Nghe nói, anh ta bị Vương Lệ Hằng đuổi đi.
Vương Lệ Hằng đã biết chuyện Lâm Thanh Mai và Trần Hoàng Khôi đã thật sự ly hôn, nhờ vào tư liệu Đỗ Tuấn cung cấp cho bà. Bên trên hiện rõ chứng cứ xác thực Trần Hoàng Khôi ngoại tình.
Mặc dù Vương Lệ Hằng nhất thời chưa thể chấp nhận được chuyện con gái mình còn trẻ như vậy mà đã ly hôn, nhưng bà cũng không muốn con gái phải chịu oan ức.
Vương Lệ Hằng nói trong điện thoại rằng: Ly hôn thì ly hôn, Lâm Thanh Mai còn trẻ như vậy, cùng lắm thì tìm một người chồng khác.
Sợ người thân bàn tán, xì xào, nên Vương Lệ Hằng bảo Lâm Thanh Mai tạm thời đừng nói chuyện này cho người ngoài biết.
Đối với Lâm Thanh Mai mà nói, cô chỉ mong sao, không ai nói nói gì cả. Bởi dù sao, trong mắt người bình thường, chuyện này cũng chẳng có gì lấy làm vẻ vang cả.
Cô cầm điện thoại, cảm thấy hơi phiền muộn. Rốt cuộc cô vẫn khiến mẹ phải lo lắng cho mình.
Trong điện thoại, mẹ cứ luôn miệng nói: Đáng tiếc, đáng tiếc, ngay đến cả một đám cưới tử tế cũng không có.
Khi Lập Gia Khiêm ngồi xuống bên cạnh cô, cô mới hoàn hồn. Anh nhìn điện thoại của cô, nói: “Ban nãy, mẹ em gọi điện thoại đến ư?”
Lâm Thanh Mai thở dài: “Vâng.”
Lập Gia Khiêm ôm lấy bả vai cô, để cô dựa vào người mình, sau đó khẽ nói: “Sớm muộn gì bà ấy cũng phải biết, để bà ấy biết chuyện Trần Hoàng Khôi có lỗi với em trước, điều này cũng tốt cho em hơn.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Mai lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô tuyệt đối tin tưởng những bằng chứng mà Lập Gia Khiêm sai Đỗ Tuấn đi thu thập là chứng cứ xác thực. Do đó, mẹ cô hoàn toàn không nghi ngờ gì cả.
Cô nói: “Cảm ơn anh! Em thật sự lo lắng, không biết nên nói rõ ràng chuyện này cho mẹ nghe như thế nào, em chỉ sợ mẹ sẽ khuyên em làm lành với anh ta.”
Lập Gia Khiêm cười khẽ một tiếng, nói: “Không cần cảm ơn anh, anh làm mọi chuyện chỉ vì bản thân mình mà thôi.”
Lâm Thanh Mai nói: “Sau này... chúng ta hãy dùng biện pháp bảo hộ nhé. Em không muốn uống thuốc nữa đâu, uống nhiều thuốc sẽ không tốt cho cơ thể...”
Nghe cô nói vậy, con ngươi đen láy của Lập Gia Khiêm chợt lóe sáng, anh lập tức nói: “Em yên tâm. Loại thuốc mà anh bảo quản gia lấy về được nhập khẩu từ nước ngoài, không có tác dụng phụ đối với cơ thể của phụ nữ. Hơn nữa, nó còn có thể điều hòa kỳ kinh nguyệt của em, không phải em thường bị đau bụng kinh mỗi khi đến tháng ư?”
Nghe vậy, Lâm Thanh Mai lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt khó tin. Cô hoàn toàn không dám tin lời nói này lại được phát ra từ miệng của Lập Gia Khiêm.
Lập Gia Khiêm khẽ nhéo chiếc cằm nhọn của cô, cười nói: “Sao thế? Không tin anh sẽ nói những lời như vậy ư? Không phải em nói, chúng ta đang thử tìm hiểu nhau sao? Do đó, anh đã cầm bệnh án của em về nghiên cứu xem có gì bất thường hay không.”
Lâm Thanh Mai híp mắt, nhìn anh, hỏi: “Bây giờ, có phải ngay đến cả chuyện em từng bị thủy đậu, anh cũng biết hay không?”
Lập Gia Khiêm nở nụ cười thần bí, nói: “Em nói xem?”
Lâm Thanh Mai không còn cách nào khác, đành thở dài: “Với sự cẩn trọng của anh, sợ là ngay đến cả mười tám đời tổ tông nhà em, anh cũng điều tra rõ ràng hết cả rồi...”
“Lâm Thanh Mai, bức ảnh em chụp lúc nhỏ khi bị thủy đậu thật sự rất xấu! May mà bây giờ em đã xinh đẹp...” Lập Gia Khiêm liếc nhìn cô, đáy mắt lộ ra tia tán thưởng.
Lâm Thanh Mai khẽ đấm anh một cái, cô có chút ghen tị, nói: “Có phải từ nhỏ đến lớn anh đều không có ảnh xấu nào hay không? Em không thấy trên người anh có vết sẹo nào cả...”
Nào ngờ, câu nói này của cô lại khiến ánh mắt Lập Gia Khiêm lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh rũ mắt xuống nhìn tay cô. Những sợi lông mi dày và dài, đẹp đẽ như được cắt tỉa, đang bao phủ trên đôi mắt anh. Lâm Thanh Mai không nhịn được, muốn chạm vào nó.
Nhưng bàn tay nhỏ bé của cô lập tức bị anh nắm lấy, anh giống như đang nhớ lại chuyện trong quá khứ: “Bởi vì anh có một người ba làm việc gì cũng rất hoàn hảo.”
“Không phải khi ở trên thuyền đi du lịch Hy Lạp, Đỗ Tuấn đã nói với em chuyện anh hại chết mẹ ruột của mình rồi ư? Chuyện này là thật... Anh chính là khiếm khuyết lớn nhất trong cuộc đời của ba mình. Cho dù ông ấy bảo vệ anh từ nhỏ, không để anh phải chịu bất cứ tổn thương nào, nhưng người mang đến vết thương lớn nhất cho anh lại chính là ông ấy...”
Nhận ra bản thân đã nói quá nhiều, Lập Gia Khiêm lập tức lạnh mặt, đứng dậy muốn rời đi.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Thanh Mai cảm thấy vô cùng đau lòng. Cô vẫn luôn cho rằng người đàn ông giống như anh sẽ luôn muốn gì được đó. Nhưng một người lạnh lùng như Lập Gia Khiêm lại có một người ba như vậy, có phải từ nhỏ đến lớn, anh vẫn chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình hay không?
Cô theo bản năng kéo cánh tay anh, không muốn để anh phải đối mặt với nỗi đau đó một mình. Khi anh dùng ánh mắt cô đơn của mình nhìn về phía cô, cô không nhịn được, ôm lấy anh.
“Anh đừng đi, nếu anh không muốn nói thì đừng nói nữa. Bất cứ khi nào anh muốn nói, em cũng đều ở bên cạnh anh.”
Câu nói này của cô giống như ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào trái tim anh. Anh nâng cằm cô lên, không kìm được, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Dường như anh đang muốn truyền nỗi đau của mình sang cho cô, mà cô cũng như đang đắm chìm vào đó.
Người đàn ông chỉ tay năm ngón này, nhìn thì có vẻ như có tất cả, nhưng hóa ra anh cũng có một mặt không muốn người khác biết.
Hai cơ thể ấm nóng ôm chặt lấy nhau, căn phòng ngập tràn tiếng thở dốc, đầy mị hoặc...
...
Vào một buổi chiều ba ngày sau, Lâm Thanh Mai đi ra khỏi tòa nhà công ty, đang chuẩn bị đi mua trà chiều, Lập Gia Khiêm nói, anh muốn ăn bánh ngọt.
Thật ra, cô biết anh cố ý nói như vậy. Bởi vì khi đó, cô đã lên mạng, ngắm nhìn các loại bánh ngọt khác nhau.
Trong ba ngày này, quan hệ của Lập Gia Khiêm và cô đã có chuyển biến “long trời lở đất”.
Anh đột nhiên đối xử vô cùng dịu dàng với cô. Mỗi lần đều khiến cô không nhẫn tâm từ chối.
Cho nên, mới chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cô đã cảm thấy cái eo nhỏ của mình vô cùng mỏi, cơ thể cũng tiêu hao rất nhiều sức lực.
Nếu không phải lần nào làm xong, cô cũng uống thuốc quản gia mang tới, thì cô thật sự lo lắng mình sẽ có thai.
Khi Lâm Thanh Mai vừa đi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, cô bèn đụng phải mẹ chồng ngày trước của mình – Trương Mỹ Phụng. Đi bên cạnh Trương Mỹ Phụng là một người phụ nữ trung niên, xấp xỉ tuổi bà ta.
Nếu như đã chạm mặt nhau thì không thể không lên tiếng chào hỏi. Do đó, khi Lâm Thanh Mai đang định chào bà ta một tiếng “Dì Trương”, bà ta bèn nổi giận đùng đùng, và tát cô một cái thật mạnh!
“Loại phụ nữ hèn hạ, ăn cháo đá bát này! Đúng là cái loại lẳng lơ, người đàn ông nào cũng có thể trở thành chồng của mình được! Uổng cho con trai tôi đối xử tốt với cô như vậy. Cô lại quyến rũ, lăng loàng với người đàn ông khác sau lưng nó! Tôi thậm chí còn không nhẫn tâm nói sự thật cho nó biết!...” Giờ phút này, Trương Mỹ Phụng vô cùng kích động, sau khi đánh Lâm Thanh Mai xong, bà ta vẫn còn run rẩy.
Lâm Thanh Mai bị cái tát bất ngờ của bà ta làm cho ngây ngốc. Cô cảm thấy má trái của mình nóng ran và tê rát. Những lời mắng chửi của Trương Mỹ Phụng vẫn văng vẳng trong tai cô.
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Trương Mỹ Phụng bắt đầu lên mặt dạy đời: “Cô gái à, nhìn cô cũng không đến nỗi nào. Vì sao còn trẻ tuổi như vậy mà không lo học hành, lại học theo mấy cô gái chuyên quyến rũ người khác trên ti vi thế! Có người chồng tốt như vậy mà không biết trân trọng, lại đi ra ngoài dụ dỗ đàn ông! Mẹ cô rốt cuộc dạy dỗ cô như thế nào vậy?”
“Mẹ cô ta có thể dạy được cô ta cái gì chứ? Bà ta cũng là một người phụ nữ từng ly hôn! Nói không chừng, khi đó bà ta cũng ra ngoài làm bậy, làm bạ, cho nên mới bị vứt bỏ đó...”
Trương Mỹ Phụng còn chưa dứt lời, Lâm Thanh Mai lập tức nổi giận, nói: “Đủ rồi! Tôi tôn trọng bà, nể mặt tình cảm của chúng ta trong quá khứ, cho nên mới gọi bà một tiếng “Dì Trương”. Bây giờ tôi chính thức nói cho bà biết, tôi và Trần Hoàng Khôi đã ly hôn rồi! Là anh ta ngoại tình, ra ngoài tìm người phụ nữ khác trước! Bà đừng không biết phân biệt tốt xấu mà đã ra tay đánh người! Còn nữa, tôi cảnh cáo bà! Bà mắng tôi thì được, nhưng tôi không cho phép bà mắng mẹ tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT