Ba giờ chiều hai ngày sau, Đỗ Tuấn cầm một xấp tài liệu đi vào văn phòng Tổng giám đốc.
Lập Gia Khiêm đang xử lý công chuyện, Đỗ Tuấn đặt tài liệu lên bàn nói: “Tổng giám đốc Lập, đây là tài liệu liên quan đến cô Hồ mà anh bảo tôi phái người đi điều tra.”
“Được, chờ lát nữa tôi xem.”
Đỗ Tuấn liếc nhìn tài liệu trên bàn, nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lập, vừa rồi lễ tân tòa nhà nói, cô Hồ tìm đến cô Lâm.”
Lập Gia Khiêm ngẩng đầu nhìn Đỗ Tuấn, trong mắt mang theo rét lạnh: “Cô ta tìm Lâm Thanh Mai?”
“Vâng.”
Lập Gia Khiêm như có điều suy nghĩ nói: “Tại sao lại tìm cô?”
Đỗ Tuấn trả lời: “Ảnh chụp của ngài Tạ và cô Lâm ở sân vận động bị người ta truyền lên mạng, tôi đoán có lẽ cô Hồ là vì chuyện này mà đến...”
“Lâm Thanh Mai đâu?” Lập Gia Khiêm nhíu mày hỏi.
“Trước đó cô Lâm đi đưa tài liệu cho quản lý Diêu, nhân viên lễ tân nói cô Hồ sẽ chờ cô Lâm ở đại sảnh.” Đỗ Tuấn báo cáo chi tiết.
Lập Gia Khiêm lập tức đứng dậy, trước tiên đặt tài liệu liên quan đến Hồ Dao Dao vào két bảo hiểm, sau đó anh cầm chìa khóa xe trên bàn rồi ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Đỗ Tuấn theo sát phía sau.
...
Lúc này trong đại sảnh, Lâm Thanh Mai vừa ra khỏi thang máy không lâu đã nhìn thấy Hồ Dao Dao.
Trên người Hồ Dao Dao mặt váy lụa trắng, sắc mặt hơi tái nhợt, cổ tay trái vẫn quấn băng gạc, mặc dù nhìn hơi tiều tụy, nhưng vẫn xinh đẹp khiến người ta chói mắt. Dù đã hai mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn như một học sinh cấp ba, dáng người cũng rất đẹp.
Lâm Thanh Mai mặc trang phục công sở, giây phút nhìn thấy cô ta, cô nhớ đến Tạ Bân từng nói rằng Lập Gia Khiêm thích Hồ Dao Dao.
Lần trước khi Hồ Dao Dao đến văn phòng Lập Gia Khiêm, cô không dám nhìn kỹ, lần này người ta chỉ rõ muốn gặp cô, trái lại Lâm Thanh Mai cũng muốn nhìn cô ta rõ ràng.
Cô thừa nhận khi đối mặt với Hồ Dao Dao, trong lòng cô không thoải mái, có lẽ là bởi vì quan hệ với Lập Gia Khiêm.
“Cô Lâm, cảm ơn cô chịu xuống gặp tôi.” Hồ Dao Dao chủ động bước lên phía trước.
Lâm Thanh Mai mỉm cười: “Đừng khách khí, xin hỏi cô Hồ tìm tôi có chuyện gì?”
Hồ Dao Dao cười, mang theo mệt mỏi nói: “Cô Lâm, cô có thể dìu tôi đến ghế sofa ngồi một lát không?”
Lâm Thanh Mai lập tức bước lên phía trước đỡ cô ta đến khu nghỉ ngơi công cộng ở đại sảnh.
Đợi sau khi các cô ngồi xuống ghế sofa, Hồ Dao Dao hỏi thẳng: “Xin hỏi cô Lâm và bạn trai Tạ Bân của tôi có quan hệ như thế nào?”
Lâm Thanh Mai cụp mắt, quả nhiên Hồ Dao Dao này đến hỏi tội như trong dự liệu của cô.
Bức ảnh kia đang sôi sùng sục ở trên mạng, thậm chí tối qua còn có paparazzi theo dõi cô, nếu như không phải Lập Gia Khiêm lén lút xử lý, chỉ sợ trước cửa công ty cũng sẽ có phóng viên xuất hiện.
“Cô Hồ, theo như tôi được biết cô và Tạ Bân đã chia tay rồi.” Mặc dù quan hệ giữa cô và Tạ Bân chỉ là bạn bè, nhưng bị bạn gái trước của đối phương tìm đến cửa tra hỏi thế này, cô cũng không thể có tâm trạng tốt mà đối phó được.
Sắc mặt Hồ Dao Dao thay đổi, thái độ thù địch đối với Lâm Thanh Mai càng rõ ràng hơn, nhưng trên mặt cô ta vẫn duy trì lễ phép cơ bản.
Cô ta nhếch miệng mỉm cười: “Cô Lâm, tôi và Tạ Bân chỉ giả vờ chia tay, cô cũng biết buổi biểu diễn của anh ấy sắp diễn ra, tất nhiên tôi rất ủng hộ sự nghiệp nghệ thuật của anh ấy, vì vậy giả vờ chia tay đối với tôi cũng không phải chuyện lớn gì.”
Lâm Thanh Mai nhìn đôi mắt của cô ta, đôi mắt của cô ta rất đẹp, đáng tiếc trong đó đều là lời nói dối.
Nếu như giả vờ chia tay, Hồ Dao Dao còn phải cắt cổ tay tự sát sao?
Cô cũng không muốn vạch trần Hồ Dao Dao, chỉ nói: “Tôi và Tạ Bân chỉ là bạn bè bình thường, cô Hồ không cần lo lắng tôi sẽ cướp bạn trai của cô. Nếu như cô không có chuyện gì khác, tôi muốn quay lại làm việc.”
Thấy Lâm Thanh Mai muốn đi, Hồ Dao Dao nắm tay cô nói: “Cô Lâm, nếu cô đã nói cô và Tạ Bân chỉ là bạn bè, tôi nghĩ cô sẽ không phản đối ký bản thỏa thuận này chứ?”
Lâm Thanh Mai kinh ngạc hỏi: “Thỏa thuận gì?”
Hồ Dao Dao lập tức buông tay cô ra, cô ta nở nụ cười ngọt ngào mở túi đeo chéo hàng hiệu của mình, lấy một phần tài liệu từ bên trong ra, đặt tài liệu vào trong tay Lâm Thanh Mai.
“Cô Lâm, nếu có chỗ nào không hài lòng với nội dung thỏa thuận, cô có thể nói thẳng ra, nếu như tôi có thể đồng ý với cô, tôi đều sẽ đồng ý...”
Lâm Thanh Mai tràn đầy nghi ngờ, cầm bản thỏa thuận trong tay xem.
Năm phút sau, khóe môi Lâm Thanh Mai nở một nụ cười lạnh lùng, giao lại tài liệu vào trong tay Hồ Dao Dao, cô nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không ký bản thỏa thuận này.”
Trong mắt Hồ Dao Dao chợt lóe vẻ sắc lạnh, ngay sau đó lại cười hỏi: “Cô Lâm, tôi đã nói rồi, bên trong có điều kiện gì không hài lòng, cô có thể nói ra, xin đừng dứt khoát từ chối tôi!”
Lâm Thanh Mai nhìn cô gái nhỏ hơn mình năm tuổi này, không ngờ tác phong làm việc của Hồ Dao Dao lại không lý trí như vậy, còn có thể nói là ngây thơ.
Vậy mà lại yêu cầu cô vĩnh viễn không có quan hệ yêu đương với Tạ Bân!
Sao cô có thể ký thỏa thuận hoang đường như vậy chứ? Cô sẽ không vì thỏa mãn tâm nguyện cá nhân của Hồ Dao Dao mà ký loại thỏa thuận không nhân quyền này!
Quả thật là trò cười!
Nhưng Lâm Thanh Mai liếc mắt nhìn băng gạc trên tay Hồ Dao Dao, cô lại cảm thấy có thể hiểu được hành vi của Hồ Dao Dao rồi.
“Lâm Thanh Mai, cô không cần nhìn tôi bằng ánh mắt này! Tôi không thích!” Cánh tay quấn băng gạc đang âm ỉ đau của Hồ Dao Dao có chút mất tự nhiên.
Thấy cô ta tức giận, Lâm Thanh Mai nói: “Xin lỗi, có chỗ nào khiến cô Hồ hiểu lầm, tôi rất xin lỗi. Nhưng mà tôi đã nói rồi, tôi sẽ không ký vào bản thỏa thuận này!”
Lâm Thanh Mai không muốn dây dưa với cô ta nữa, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hồ Dao Dao cũng đứng dậy, lập tức níu lại tay cô, nói: “Cô muốn đi thì phải ký thỏa thuận!”
“Nếu tôi không ký thì sao?” Lâm Thanh Mai cười lạnh.
Hồ Dao Dao nhíu mày, trong mắt đen là đầy kiên quyết: “Nếu cô không ký thì đừng hòng đi!”
Lâm Thanh Mai cảm thấy dở khóc dở cười, giờ phút này cô thật sự hiểu được Tạ Bân, hiểu được vì sao anh ta phải chia tay với Hồ Dao Dao.
Hồ Dao Dao căn bản chính là một cô gái bị làm hư.
“Cô Hồ, mong cô buông tay, nếu không tôi chỉ có thể gọi bảo vệ.” Lâm Thanh Mai bày ra thái độ chuyên nghiệp, cô có thể xuống gặp Hồ Dao Dao, một mặt là cảm thấy tò mò về cô ta, mặt khác cũng là nể mặt Tạ Bân.
Hồ Dao Dao đang muốn nổi giận, khóe mắt liếc nhìn thấy hai người đàn ông vừa ra khỏi cửa thang máy, cô ta lập tức kêu to một tiếng rồi ngã xuống đất.
Khiến người đi ngang qua chỗ các cô nhìn thấy sẽ giống như là Lâm Thanh Mai đẩy Hồ Dao Dao, vốn dĩ trên cổ tay Hồ Dao Dao quấn băng gạc, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ta lập tức lấy được ấn tượng tốt của hai người đàn ông mặc âu phục bên cạnh.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Lâm Thanh Mai nhìn Hồ Dao Dao ngã ngồi dưới đất, trong lòng thầm giật mình, không ngờ cô ta cũng rất mưu mô, đây là muốn biểu diễn cho ai xem?
Cô theo bản năng quay người quét nhìn đại sảnh, quả nhiên thấy Lập Gia Khiêm và Đỗ Tuấn đang đi về phía các cô.
Lâm Thanh Mai hừ lạnh, hóa ra là anh Khiêm của cô ta đến...
“Hồ Dao Dao, anh Khiêm của cô đến rồi, cô có thể lập tức tố cáo.” Lâm Thanh Mai sẽ không đồng tình với người phụ nữ muốn hãm hại mình.
Chờ Lập Gia Khiêm đi đến trước mặt các cô, Đỗ Tuấn vừa liếc đã khiến hai nhân viên nam muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân kia nhanh chóng rời đi.
Lập Gia Khiêm cũng không nói lời nào, trước tiên ngồi xuống đỡ Hồ Dao Dao dậy, sau khi dìu cô ta ngồi lên ghế sofa, anh dịu dàng hỏi: “Dao Dao, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại ngồi dưới đất?”
Nước mắt của Hồ Dao Dao nói có là có, cô ta ngước đôi mắt mang theo ánh lệ, nói: “Anh Khiêm, anh cũng đừng trách cô Lâm, cô ấy cũng không phải cố ý muốn đẩy em, là tự em không cẩn thận...”
Lâm Thanh Mai đứng ở bên cạnh, khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười mỉm, trái lại cô muốn xem Lập Gia Khiêm có tin tưởng cô ta hay không!
Lập Gia Khiêm ngước mắt nhìn Lâm Thanh Mai, anh lạnh lùng nói: “Lâm Thanh Mai, mau xin lỗi Dao Dao!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT