“Đúng! Ít nhất với sự hiểu biết của tôi về Tổng giám đốc Lập. Cha tôi là quản gia của nhà họ Lập, từ nhỏ ông đã nhìn Tổng giám đốc Lập lớn lên, những chuyện này đều là cha tôi nói cho tôi biết.”

Lời nói của Đỗ Tuấn khiến Lâm Thanh Mai hiểu được nguyên nhân, thì ra Lập Gia Khiêm bóp cổ cô không nhúc nhích là vì có tâm bệnh.

Cô có thể hiểu được nỗi ám ảnh tuổi thơ ảnh hưởng như thế nào đến cuộc đời của mỗi người.

Đột nhiên, trong lòng Lâm Thanh Mai nổi lên sự đồng tình đối với Lập Gia Khiêm, thậm chí còn kèm theo một tia đau lòng.

Cô nói với Đỗ Tuấn: "Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này.”

Khóe miệng Đỗ Tuấn mỉm cười: "Không cần khách sáo, thành thật mà nói, Tổng giám đốc Lập đối xử với cô rất đặc biệt, cô là người phụ nữ đầu tiên ở bên cạnh Tổng giám đốc Lập lâu như vậy.”

Những lời này Lâm Thanh Mai không thích nghe, cô cười hơi châm chọc: "Có phải anh cũng muốn nói cho tôi biết đây là vinh hạnh của tôi? Tôi nên mang ơn anh ta sao?”

Đỗ Tuấn lập tức giải thích: "Cô Lâm, cô hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi chỉ muốn nói Tổng giám đốc Lập chưa bao giờ yêu đương, anh ấy đối với chuyện giữa nam và nữ…”

“Trợ lý Đỗ, anh suy nghĩ nhiều rồi! Đừng dùng từ 'yêu' để hình dung mối quan hệ giữa tôi và anh ta. Căn bản anh ta không biết tôn trọng một người, càng không hiểu cái gì gọi là yêu đương!” Lâm Thanh Mai nói xong thì xoay người rời đi.

Cô nghĩ đến lý do trợ lý Đỗ giúp Lập Gia Khiêm giải vây lại cảm thấy buồn cười, quả nhiên vẫn là một cái lỗ mũi để trút giận, cô làm sao có thể vọng tưởng có người sẽ thật sự giúp cô.

Nhìn bóng lưng cô có hơi nổi giận đùng mà đùng rời đi, Đỗ Tuấn đứng tại chỗ thở dài thật sâu.

Sao anh ta lại không hiểu, nhưng chuyện tình cảm của Tổng giám đốc Lập anh ta lại không thể quản, đương nhiên anh ta đứng về phía Lập Gia Khiêm.

“Đỗ Tuấn, cậu nói càng ngày càng nhiều rồi!”

Đỗ Tuấn kinh hãi xoay người nhìn Lập Gia Khiêm đứng cách đó không xa.

Vừa nghĩ đến lời nói vừa rồi có thể đều bị Lập Gia Khiêm nghe được, Đỗ Tuấn vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Tổng giám đốc Lập, xin lỗi! Là tôi lắm miệng, tôi chỉ không hy vọng cô Lâm hiểu lầm anh...”

Lập Gia Khiêm phất tay ngăn cản anh ta nói tiếp, anh nhìn biển rộng vô biên vô hạn nói: "Nói thì nói đi, dù sao tôi cũng là đến xin lỗi cô ấy.”

Đỗ Tuấn sững sờ nhìn anh, quả thực không thể tin vào tai mình, Tổng giám đốc Lập lại muốn xin lỗi cô Lâm sao?

Lập Gia Khiêm liếc mắt nhìn Đỗ Tuấn, thấy bộ dạng giật mình này của anh ta, khóe miệng anh nhếch lên một tia tự giễu: "Lúc trước cô ấy nói 'có gan thì anh bóp chết tôi đi', những lời này tôi đã nói với cha tôi khi mười lăm tuổi.”

Lập Gia Khiêm nhìn mặt biển, trong giọng nói có chút sám hối.

Một câu nói phát ra từ nội tâm của anh lại làm cho khóe mắt Đỗ Tuấn đỏ lên, anh ta kích động nói: "Tổng giám đốc Lập, tôi thật sự vui mừng thay cho anh...”

Lập Gia Khiêm lạnh mặt đi về phía anh ta: "Cất nước mắt của cậu đi, tôi cũng mất mặt thay cậu.”

Đỗ Tuấn vội vàng lau nước mắt, liên tục gật đầu nói: "Tổng giám đốc Lập, anh dạy dỗ thật đúng! Tôi sai rồi!”

Lập Gia Khiêm không để ý đến anh ta, một mình rời đi.

Đỗ Tuấn nhớ tới vẻ mặt lúc Lâm Thanh Mai rời đi, anh ta hơi lo lắng, lo lắng mâu thuẫn giữa Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai càng lúc càng lớn.

Nghĩ đến Lâm Thanh Mai cũng có thể làm cho Lập Gia Khiêm tỉnh lại lời từ nói và hành động của bản thân, Đỗ Tuấn rất nhanh cảm thấy sự tồn tại của Lâm Thanh Mai là chuyện tốt.

Anh ta nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Lập Gia Khiêm, chủ động nói: "Tổng giám đốc Lập, phụ nữ đều cần phải dỗ dành, vừa rồi anh nói là đến xin lỗi cô Lâm, vậy bây giờ anh đi đi...”

Lập Gia Khiêm nheo mắt nhìn anh ta: "Tại sao cậu lại để ý như vậy?”

“Tôi chỉ cảm thấy sau khi cô Lâm xuất hiện, trên mặt anh có rất nhiều nụ cười.”

“Vậy sao?” Trong đầu Lập Gia Khiêm xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường kia, trong lòng quả thật có cảm giác sung sướng.

Đỗ Tuấn tiếp tục nói: "Tổng giám đốc Lập, anh còn nhớ rõ để tôi điều tra chuyện cô Lâm lén xóa trang web không? Sau đó anh cũng nhìn thấy rồi đấy, cô Lâm đây là muốn rời khỏi anh, cô ấy căn bản không bị sắc đẹp của anh...”

“Hửm?”

Đỗ Tuấn bỗng ngậm miệng thối của mình lại, anh ta lúng túng nói: "Xin lỗi, là tôi dùng từ không đúng! Tôi muốn nói cô Lâm không bị vẻ ngoài và tài phú của anh hấp dẫn, cô ấy một lòng muốn rời khỏi anh, người phụ nữ như vậy thật sự không nhiều!”

“Trong thế giới vật chất, ngay cả tôi cũng cảm thấy cô Lâm là loại hiếm có!”

Lập Gia Khiêm cười lạnh hỏi ngược lại: "Cô ấy là loại hiếm có sao? Trước đó cô ấy còn ở trên máy bay đòi tôi 300 tỷ...”

Đỗ Tuấn lúc này thật muốn nói ông chủ của mình là ngu ngốc, nhưng anh ta làm sao dám cũng không phải ngại mạng quá dài.

Anh ta bình tĩnh phân tích: "Tổng giám đốc Lập, anh suy nghĩ cho kỹ đi. Nếu cô ấy là một người phụ nữ tham tiền, cô ấy nên nghĩ cách lấy lòng anh, liều mạng kiếm tiền trên người anh mới phải, tại sao còn ước có thể rời khỏi anh làm gì? Anh dùng tâm suy nghĩ từng lời nói cử chỉ của cô ấy, anh sẽ hiểu cô ấy thật sự thích anh hay ghét anh.”

Lời nói của Đỗ Tuấn khiến Lập Gia Khiêm chìm vào trầm tư.

Lúc này Lập Gia Khiêm và Đỗ Tuấn đã đi tới quầy rượu trong khoang thuyền, một nam nhân viên phục vụ tóc vàng mắt xanh bị Đỗ Tuấn đuổi đi.

Để tránh Lập Gia Khiêm hiểu lầm quan hệ giữa mình và Lâm Thanh Mai, Đỗ Tuấn chủ động giải thích: "Tổng giám đốc Lập, sở dĩ tôi nói giúp cô Lâm, chỉ là cảm thấy cô Lâm rất thích hợp với anh, những chuyện khác tôi cũng không có tư cách nói gì. Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh có nỡ để cô ấy quay lại tái hôn với chồng trước hay không?”

Nghe Đỗ Tuấn nhắc tới chồng trước của Lâm Thanh Mai, sắc mặt Lập Gia Khiêm lập tức âm trầm xuống.

Đỗ Tuấn vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lập Gia Khiêm thì tiếp tục nói: "Anh bảo tôi chú ý hướng đi của Trần Hoàng Khôi, buổi sáng tôi vừa nhận được tin nhắn, Thanh Long nói Trần Hoàng Khôi chia tay với Lê Anh Đào, hơn nữa anh ta cũng không chủ động chạy theo Tổng giám đốc Vương, không biết có phải vì quan hệ với cô Lâm hay không.”. truyện kiếm hiệp hay

“Được rồi, cậu không cần nói nữa, những thứ này tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.”

“Vâng, Tổng giám đốc Lập.”

Đỗ Tuấn đi rồi, Lập Gia Khiêm đi đến quầy rượu rót cho mình một ly Vodka.

Trong con ngươi đen của anh lóe lên một tia lạnh lẽo, nhớ tới người đàn ông Trần Hoàng Khôi này, Lập Gia Khiêm cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Ha, Trần Hoàng Khôi còn muốn tái hôn với Lâm Thanh Mai...

Đừng hòng!

……

Buổi tối ở trong phòng khách sạn, Lập Gia Khiêm vừa tắm xong cởi áo choàng tắm thì nằm xuống bên cạnh cô.

Lâm Thanh Mai đưa lưng về phía anh làm bộ đã ngủ.

Anh nhìn chằm chằm lưng cô mơ hồ run rẩy hôn lên, một tay kéo vai cô qua nói: "Lâm Thanh Mai, cô cho rằng giả vờ ngủ rồi tôi sẽ không chạm vào cô sao?”

Lâm Thanh Mai mở mắt nói với anh: "Lập Gia Khiêm, anh muốn vậy thì nhanh lên một chút, tôi muốn ngủ sớm!”

Lời nói mất hứng này vừa nói ra, quả thật sự hứng thú của anh giảm đi không ít, nhưng cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô.

Anh nói: "Được, cô đi lấy đi.”

Cô biết rõ còn hỏi: "Lấy cái gì?”

Trong mắt Lập Gia Khiêm hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Cô nói xem là cái gì? Nếu cô không muốn lấy, vậy đêm nay không cần!”

Thấy mặt anh cúi xuống, Lâm Thanh Mai khẩn trương dùng hai tay chống đỡ anh, cô nghiêm mặt nói: "Như vậy sao được! Lỡ như mang thai thì sao?”

“Vậy cô có muốn đi lấy hay không? Cô tự mình quyết định.”

Đáy mắt anh như biểu đạt ý như thế nào cũng được, cuối cùng vẫn để Lâm Thanh Mai đứng dậy đi lấy.

Thấy vẻ mặt cô không tình nguyện đi ra khỏi phòng ngủ, khóe miệng Lập Gia Khiêm nhếch lên một tia cười nhạo.

Người phụ nữ ngu ngốc này, còn tưởng rằng anh không nhìn thấy một màn kia sao.

Lâm Thanh Mai cảm thấy may mắn vì phòng ngủ ở đối diện bể bơi không nhìn thấy, cô len lén đi tới bên cạnh bể bơi, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ cúi đầu tìm trong bụi hoa.

Tìm nửa ngày cũng không thấy, sau lưng cô vang lên tiếng người đàn ông dễ nghe: "Có phải cô đang tìm cái này không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play