Lập Gia Khiêm rất kiên nhẫn xem video, sau đó anh cầm điện thoại lên trả cho cô: “Tuy góc quay không đẹp lắm, nhưng cái gì nên có đều có...Lâm Thanh Mai, nếu cô có khí phách lớn thì hãy đăng cái video đó lên mạng đi.”

Lâm Thanh Mai tức giận đến mức toàn thân run lên, trong đầu như thể có hàng vạn con ngựa chay qua...

Tất cả những chứng cứ cô đều đã đưa ra, vậy anh vẫn không hề sợ hãi?

“Đầu óc anh có phải bị úng nước rồi hay không? Thân là tổng giám đốc tập đoàn Lập Thị, anh không sợ vụ lùm xùm kia sẽ ảnh hưởng đến công ty sao?” Cô không nhịn được mà nhắc nhở anh về ảnh hưởng khi công khai hành vi quấy rối tại nơi làm việc.

Lập Gia Khiêm cười lạnh nói: “Scandal xấu như vậy nếu để truyền thông biết đến đương nhiên là có ảnh hưởng... Tuy nhiên đội ngũ luật sư của công ty sẽ biến tấu cái video này thành những phiên bản khác nhau của câu chuyện, nói cô thân là nhân viên nữ của công ty muốn thông qua đường tắt mượn cơ hội thăng chức, mà mưu kế không thành còn muốn dọa dẫm tôi để tống tiền.”

“Trong video, cô không những không cầu cứu, mà còn quay lén lại video, nói có động cơ khác thì thật không quá đáng. Cô nói xem, đến lúc đó còn ai sẽ tin lời cô nói nữa chứ? Sự thật một khi lộ ra ngoài ánh sáng, người thiệt thòi về danh tiếng chỉ có cô mà thôi, tôi thì sợ cái gì?”

Trái tim dũng cảm quật cường ấy dường như trong nháy mắt như bị đổ dung nham đỏ rực!

Lâm Thanh Mai sắc mặt trắng bệch, cô không nghĩ quân bài mà cô luôn cho rằng sẽ thắng đó, mà trước mặt Lập Gia Khiêm lại không đáng giá một xu.

Càng nực cười hơn chính là, đến cả cô cũng cảm thấy anh nói rất có lý...

Cảm giác bất lực không thể hơn được nữa, chẳng lẽ cô thật sự chỉ có đứng nhìn anh ta dắt mũi đi thôi sao?

Lập Gia Khiêm đang tận hưởng lấy niềm vui thắng lợi trước mắt, anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô bằng những bước đi cao quý. Đôi bàn tay to lớn vòng qua bờ eo ôm lấy cô, vui mặt vào cần cổ trắng ngà, trong miệng phả ra từng từ nóng bỏng: “Đoạn video vừa rồi không làm dịu đi cơn khát của tôi... kích thích nhất có lẽ vẫn là thực chiến.”

Lâm Thanh Mai giơ tay lên muốn đánh hắn, lập tức bị đôi bàn tay to lớn bắt lấy, anh ta cười đầy tà ý: “Lâm Thanh Mai, vẫn còn sức không bằng hãy chăm sóc tôi thật tốt.”

Lập Gia Khiêm lập tức bế cô khoác lên vai anh, bước những đôi chân dài hướng về phòng ngủ...

Mặc kệ cô la hét hay giãy dụa thế nào, Lập Gia Khiêm vẫn quyết tâm muốn trừng phạt cô thật nặng.

Trừng phạt cô vì dám có gan toan tính ngồi lên đầu anh

Trừng phạt cô vì dám phản kháng anh ta hết lần này đến lần khác!

Lâm Thanh Mai đau khóc thành tiếng, vậy mà Lập Gia Khiêm trong mắt không một chút thương hại.

Người phụ nữ không biết tốt xấu này, dám thử thách sự kiên nhẫn của anh hết lần này đến lần khác, anh lần này sẽ cho cô hiểu thế nào là sự nghe lời

Sau đó, Lâm Thanh Mai mặc quần áo với khuôn mặt tê dại, trên da còn bị in mấy dấu răng, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn, sự căm hận trong lòng Lập Gia Khiêm càng ngày càng lớn

Lập Gia Khiêm từ tốn khoác bộ âu phục, tận hưởng sự tức giận cùng xấu hổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, còn có cả nước mắt cùng sự tuyệt vọng

Mà thân thể cô, càng ngày ngàng khiến anh phát nghiện

So với những người phụ nữ mà anh từng gặp qua, anh thừa nhận Lâm Thanh Mai cơ thể thật hoàn mỹ.

Cũng chính vì thế, anh không nỡ buông tha cho cô.

Sau khi đi giày cao gót vào, cô quay lưng về phía Lập Gia Khiêm, gắng nhịn hỏi: “Tôi có thể đi được chưa?”

Đôi mắt đen láy của anh xẹt qua một tia lạng lẽo, anh đi đến phía sau ôm lấy cô, nói một cách thản nhiên những lại nghe ra mùi nguy hiểm: “Tránh ra em họ tôi ra một chút.”

Em họ?

Thấy cô không lên tiếng, Lập Gia Khiêm lại nói: “Là Lý Trường Lâm, tổng giám bộ phận thiết kế của các cô”

Cô không ngờ rằng Lý Trường Lâm và Lập Gia Khiêm thật sự có quan hệ họ hàng...

Cảm thấy thân thể của cô vẫn chưa thả lỏng, giọng điệu của anh tràn đầy cảnh cáo: "Làm người phụ nữ của tôi, ba tháng nữa tôi sẽ thả cô ra. Nếu cô dám giở trò với tôi, tôi có cách đối phó với cô."

“Tôi có thể đi được chưa?” Sự kiên nhẫn của cô đến lúc này đã thực sự cạn kiệt.

Lập Gia Khiêm nhét thẻ thang máy vào trong quần áo cô, mập mờ nói: “Sau này cô có thể trực tiếp lên tìm tôi...”

Lâm Thanh Mai tránh khỏi vòng tay của anh, lấy thẻ thang máy từ trong túi áo, chạy nhanh mở cửa phòng nghỉ, rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc mà không quay đầu lại.

Trong thang máy, cô tức giận đến nỗi không khống chế được khi nhớ tới toàn bộ khung cảnh vừa rồi trong phòng nghỉ, đứng tại chỗ mà há hốc miệng.

Cô tức giận chính mình, ngay từ đầu không nên trêu chọc tên ác ma này!

Bây giờ đây, cô đã trở thành tình nhân ngầm của gã ác ma, không phải chuyện tình yêu công sở đầy lưu luyến mà chỉ là món đồ chơi mà Lập Gia Khiêm giày vò.

Lâm Thanh Mai trong lòng mắng chính mình không ngừng.

Khi cô ngẩng đầu lên, ngắm nhìn mình trong chiếc gương trước mặt, lập tức liền hối hận.

Vừa rồi cô bốc đồng đến mức quên mất mình đang ở công ty, và cái tát mờ nhạt này đơn giàn vì cô quá là xấu hổ...

Ra khỏi thang máy, lại vô tình gặp Lý Trường Lâm đang chờ thang máy.

Lâm Thanh Mai hốt hoảng nghiêng mặt qua, cúi đầu thay lời chào rồi nhanh chóng rời đi.

“Chờ một chút.”

Cô sững lại tại chỗ, Lý Trường Lâm đi tới trước mặt cô hỏi: “cô vừa đi đâu về vậy?”

Lâm Thanh Mai rủ mắt xuống có chút bối rối, cô cúi đầu trả lời: “Tôi không đi đâu cả...”

“Lâm Thanh Mai, đi theo tôi vào văn phòng.” Lúc đầu Lý Trường Lâm đang định đi thang máy vậy mà lại quay hướng trở về văn phòng.

Lâm Thanh Mai vẻ mặt bối rối nhưng cuối cùng đành cúi đầu đi theo anh vào văn phòng

Từ góc nhìn của người ngoài, Lâm Thanh Mai như bị giám đốc phê bình, màn này trở thành đề tài đàm tiếu lúc rảnh rỗi của phòng thiết kế.

Trong một công ty, lòng người phức tạp, khó đoán, kéo bè kéo phái, có đàm tiếu, có tin đồn, có chuyện xấu...nổi lên không ngừng.

Trong phòng tổng giám thiết kế, Lý Trường Lâm lấy từ trong tủ lạnh túi đá chườm nhỏ đưa cho Lâm Thanh Mai, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Trước hết hãy chườm một chút, đợi một lúc hết sưng thì hãy ra làm việc tiếp.”

“Công việc hôm nay tôi còn quá nhiều, tôi phải nhanh chóng ra làm nốt số còn lại...”

Lý Trường Lâm nhíu mày một cái: “Những công việc kia đều là tôi giao cho cô, ngày mai cô hoàn thành cũng được.”

Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh khiến tâm trạng Lâm Thanh Mai tốt hơn: “Thật ư?”

“Thật.”

Lúc này cô mới yên tâm, ngoan ngoãn ngồi ở ghế salon, cầm lấy túi chườm nước đá chườm lên mặt.

Thật không ngờ, lực tay của cô thật mạnh đã tự khiến mặt mình sưng lên...

“Cô nói cho tôi biết, vừa rồi đã đi đâu? Hơn nữa, vết thương trên mặt này là sao?” Sắc Lý Trường Lâm có chút lo lắng, anh ta không nghĩ trong công ty lại có người vận dụng hình phạt riêng.

Câu hỏi của anh lại làm khiến Lâm Thanh Mai không biết nên trả lời như nào, cô ấp úng nói: “Tôi...vừa rồi...”

Ấp úng hồi lâu, cô cũng không nói ra được nguyên nhân.

Lý Trường Lâm lại gặn hỏi: “Cô đừng sợ, nói cho tôi, có phải trong công ty có người đánh cô?”

"Không phải..."

Cô phủ nhận mà cũng không giải thích, cuối cùng để anh tức giận: “Lâm Thanh Mai, rốt cuộc là cô đang bao che cho ai?”

Lâm Thanh Mai thở dài nói: “Tổng giám, tôi thực sự không bao che cho ai cả, thật ra...cái tát trên mặt là do chính tôi gây ra. Nguyên nhân cụ thể thì tôi không tiện nói, cảm ơn túi chườm của anh, tôi đi ra làm nốt công việc của mình...”

Còn nán lại nữa, e rằng bầu không khí sẽ còn lúng túng hơn

Lúc Lâm Thanh Mai chạm tay nắm cửa, Lý Trường Lâm đi tới trước mặt cô giọng điệu chân thành nói: “Lâm Thanh Mai, em nói chưa có bạn trai, có thể suy nghĩ về tôi một chút được không?”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nói: “tổng giám, anh...”

Anh ta tiếp tục nói tiếp: “Tôi biết, khi em vừa vào công ty, tôi có chút thành kiến... Nhưng sau khi xem những bản thảo em sửa, tôi có chút ấn tượng. Hơn nữa, tôi có lên mạng tìm hiểu một chút về con người em và các phương án thiết kế, thực ra mà nói, chúng quá xuất sắc, em có thể đến Lập Thị làm việc, em hoàn toàn xứng đáng có được chức vụ đó! Lần này, bộ phận thiết kế tổ chức cuộc thi, tôi rất xem trọng em... hi vọng em có thể cố gắng đạt được hạng nhất!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play