Đến tám giờ tối, Lập Gia Khiêm đúng giờ lái xe đến đón Lâm Thanh Mai đi tham dự dạ tiệc từ thiện trang sức.
Anh cũng đến biệt thự trước khi nhận được tin nhắn ngắn của Lâm Thanh Mai gửi cho anh: Chồng à, biên tập viên của em hẹn gặp em, muốn nói chuyện về việc xuất bản truyện tranh, dạ tiệc em sẽ tự mình đi, em đã gọi cho trợ lý Đỗ Tuấn để hỏi địa rồi.
Buổi tối chúng ta lại gặp!
Lập Gia Khiêm đè nén cảm xúc đen mặt lại tự mình đi tới dạ tiệc từ thiện trang sức.
Lúc ban ngày, Lâm Thanh Mai đã gửi cho anh một đoạn tin nhắn đề nghị Lập Gia Khiêm đừng công khai tin tức bọn họ đã kết hôn với người ngoài.
Dù sao thì cái loại góp vui lấy lệ này không thích hợp để bàn tán vấn đề sinh hoạt cá nhân của bọn họ.
Lúc ấy trong lòng của Lập Gia Kiêu có chút tức giận, nhưng mặt ngoài thì vẫn muốn giữ sĩ diện, anh kiêu ngạo mà nói với Lâm Thanh Mai, em muốn công khai anh còn chưa có đồng ý đâu!
Cuối cùng, hai người thống cách giải quyết vấn đề, đi tới dạ tiệc chỉ giả là người quen.
…
Bữa tiệc được tổ chức trong một tòa lâu đài tư nhân lớn mà chủ nhân của nó là Hoàng Phủ Thiếu Hoa, bạn trai doanh nhân giàu có của Hồ Dao Dao.
Khi Lâm Thanh Mai đi tới dạ tiệc từ thiện trang sức đã chín giờ tối rồi, Lập Gia Kiêm vẫn luôn chờ cô, vì tránh đi những oanh oanh yến yến trong yến hội này, anh đã đi đến phòng hút xì gà để nói chuyện với một vài ông chủ.
Lâm Thanh Mai vừa mới nhìn thấy một chỗ đậu xe, còn không đợi cô lái xe về phía trước thì đã có một chiếc Lamborghini màu hồng dừng ở chỗ mà cô muốn đậu xe.
Không lâu sau đó trên xe đã đi xuống hai người phụ nữ, chính là em họ của cô Trần Ngọc và Chương Ngọc Lan.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Mai tận mắt nhìn thấy hai người phụ nữ này kể từ sau khi cô quay trở về thành phố.
Nếu chỗ đậu xe đã bị chiếm thì cô chỉ có thể tiếp tục tìm chỗ khác để đậu xe.
Không lâu sau đã tìm được một chỗ.
Mười phút sau, Lâm Thanh Mai đã đậu xe xong, cô bắt đầu đi về phía sảnh tổ chức dạ tiệc.
Ngay khi Lâm Thanh Mai đi đến một bức tường hoa tường vi, Trần Ngọc từ bên trong đi ra ngăn cản đường đi của cô.
Trần Ngọc mặc một bộ quần áo cao cấp màu vàng chanh để đi trên thảm đỏ, trang điểm của cô ta vừa lộng lẫy vừa quyến rũ.
Trần Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Thanh Mai và cười đầy ẩn ý: "Chị họ, bảy năm không gặp, thật sự chị đã hoàn toàn thay đổi…"
Chương Ngọc Lan cũng dẫm lên giày cao gót đi theo phía sau Trần Ngọc tới, cô ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ thẫm như một bông hoa hồng đang nở rộ, bảy năm qua đi cô ta vẫn đẹp như trước, cô ta mang một đôi găng tay bằng ren, tay phải cầm một cây quạt mạ vàng và được khảm trang sức vô cùng quý giá.
"Lâm Thanh Mai mặt của cô chỉnh sửa ở đâu vậy? Nếu cô không nói, nhìn không ra là đã chỉnh hình… Phẩu thuật thẩm mĩ ngày nay thật sự khiến người ta kinh ngạc, cho dù mặt biến dạng cũng có cách chữa trị được… Bằng không một người phụ nữ bị hủy dung cũng chỉ có thể đi tìm cái chết.
"
Lời nói của Chương Ngọc Lan từng chữ như cứa vào trái tim, Lâm Thanh Mai cũng chỉ cười cho qua.
Cô biết được lúc cô công khai thân phận của mình, cô sẽ tiếp nhận sự châm chọc của người khác, thậm chí là sẽ có một ít lời nói có ý xúc phạm.
Nhưng những năm tháng mà cô đau khổ nhất cô cũng đã vượt qua thì một vài lời nói tổn thương của cô ta tính cái gì?
Lâm Thanh Mai mặc một bộ lễ phục khiêm tốn màu đen, trang điểm nhẹ nhàng vừa đoan trang lại vừa khéo léo, mái tóc xoăn của cô được búi lên cao, trên búi tóc còn có một cây trâm cài tóc đơn giản bằng ngọc trai.
Khuôn mặt lai kia của cô đẹp giống như một hồ nước đầy sao dưới bầu trời đêm, cô có thể biết được tâm tư của Lập Gia Khiêm, lại muốn nở rộ vẻ đẹp của cô nhưng lại bảo thủ mà thu hồi lại vẻ đẹp của mình.
Lâm Thanh Mai đối với hai người phụ nữ mang ý xấu vừa mới xuất hiện, cô không có một chút lòng dạ nào muốn chào hỏi, cô trực tiếp lướt qua hai người và nói: "Xin lỗi tôi không tiếp được, có người bạn đang đợi tôi.
"
Trần Ngọc ở phía sau cô cười khuẩy một tiếng: "Người chị nói chính là Bạch Cảnh Thụy hay sao, lúc nãy bạn của tôi gọi điện thoại nói, bây giờ Bạch Cảnh Thụy đang trò chuyện vui vẻ với một người mẫu…”
Bước chân của Lâm Thanh Mai có chút chậm lại, nhưng ngay sau đó cô tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước, Bạch Cảnh Thụy đã trở lại thành phố?
Không phải anh vẫn đang quay phim sao?
Trần Ngọc và Chương Ngọc Lan cùng nhau nhìn Lâm Thanh Mai rời đi, tâm trạng của họ đột nhiên trở nên phức tạp, vốn dĩ liếc mắt các cô đã nhận ra Lâm Thanh Mai, là do chị Hoa trợ lý của Đồng Dao cố tình tung ra tin tức.
"Ngọc Lan, bây giờ khuôn mặt này của Lâm Thanh Mai lại càng quyến rũ hơn! " Trong đôi mắt của Trần Ngọc hiện lên một tia ghen ghét.
Chương Ngọc Lan nắm lấy cánh tay của Trần Ngọc: "Ngọc à, chúng ta đi thôi, Lâm Thanh Mai vừa trở về, cô ta sớm đã không còn là người trong giới giải trí của chúng ta nữa, loại dạ tiệc như tối nay làm sao có thể khiến cô ta toàn thân lui ra được chứ…”
Khóe miệng của Trần Ngọc gợi lên một tia cười xấu xa: "Chị đang suy nghĩ cái gì? Theo quy tắc cũ?"
"Ha ha, người hiểu chị chỉ có Trần Ngọc em thôi, bây giờ Lâm Thanh Yên đã không phải là người phụ nữ của Lập Gia Khiêm nữa, Vương Gia Linh mới là bà chủ! Theo chị được biết Vương Gia Linh cũng đã đến buổi dạ tiệc, một vở kịch lớn của năm đang chờ chúng ta! Đi, đi xem diễn thôi!" Chương Ngọc Lan vẻ mặt sung sướng mà cười, trong lòng đột nhiên dâng lên mối hận bị Lập Tư Thần vứt bỏ năm đó!
Đều là do con chó Lâm Thanh Mai giở trò!
…
Khi Lâm Thanh Mai đi vào sảnh tổ chức tiệc, cô đã lấy chiếc mặt nạ kiểu cung đình Venice phát miễn phí ở cửa vào.
Theo lời nói của người đàn ông mặc vest ở cửa, tối nay ông chủ của lâu đài này sẽ chọn một người phụ nữ đeo mặt nạ để khiêu vũ, mà người phụ nữ may mắn này sẽ được ông chủ tặng một bộ trang sức có giá trị xa xỉ để cảm ơn.
Người nhận được bộ trang sức này có thể giữ lại cho mình hoặc cũng có thể đem nó bán đấu giá công khai ở dạ tiệc, số tiền thu được sẽ được sử dụng để trang trải chi phí phẫu thuật miễn phí cho những trẻ em khuyết tật.
Bất kỳ vị khách nào đến tham gia dạ tiệc đều có thể bán đấu giá công khai vật phẩm trang sức ở trên người mình, số tiền thu được cũng sẽ được sử dụng để trợ giúp những trẻ em có nhu cầu.
Sở dĩ Lâm Thanh Mai đến cũng bởi vì nguyên nhân này.
Mặc dù những người nổi tiếng tham gia vào các loại hoạt động từ thiện như là mánh lới, chẳng qua chỉ là để lôi kéo nguồn lực mở rộng tài nguyên để kinh doanh, nhưng đối với những đứa trẻ khuyết tật đây vẫn là một chuyện tốt, Lâm Thanh Mai rất ủng hộ, cô còn thuận tay từ trong biệt thự lấy ra hai sợi dây chuyên bằng ruby mà năm đó Lập Gia Khiêm đã mua cho cô.
Cô không dám lấy tới toàn bộ, vì sợ Lập Gia Khiêm tức giận tới mức nổ chết.
Lúc này Lâm Thanh Mai mang mặt nạ đi tới, nhìn thấy hiện trường trai đẹp gái xinh nhiều như mây, đương nhiên những ông tổng tai to mặt lớn của các doanh nghiệp cũng không thiếu.
Bây giờ có rất ít phụ nữ xinh đẹp đeo mặt nạ, dù sao che khuất mặt đi thì làm thế nào để cho những người đàn ông mà các cô muốn tiến thêm một bước nữa thấy được?
Lâm Thanh Mai là một người phụ nữ đã kết hôn nên hoàn toàn không quan tâm, cô mang mặt nạ bắt đầu tìm bóng dáng của Lập Gia Khiêm và Bạch Cảnh Thụy.
Cô mặc một thân lễ phục khiêm tốn màu đen cùng với mang mặt nạ, thật sự khiến người ta không có cách nào chú ý, dù sao cũng có rất nhiều người mẫu chân dài và mỹ nhân lai.
Chưa kể còn có một số cô chủ được chăm sóc tốt xuất thân từ những gia đình danh giá, mỗi vòng tròn đều có bạn bè riêng của mình.
Một làn sóng quý tộc, những quý tộc mới nổi tập hợp lại với nhau, người mẫu, ngôi sao diễn viên trong giới giải trí cũng có rất nhiều.
Khi Lâm Thanh Mai nhìn thấy Bạch Cảnh Thụy, anh ta đúng như lời Trần Ngọc nói, anh ta đang cùng năm người mẫu nói chuyện không tệ, nhìn anh ta vừa nói vừa cười rất phóng khoáng, nhưng mà phiền muộn giữa hai lông mày e rằng chỉ có Lâm Thanh Mai mới nhìn ra.
Cô từ từ đi về phía anh ta muốn chào hỏi với anh ta.
Còn muốn chính miệng nói cho anh ta, cô và Lập Gia Khiêm đã kết hôn rồi.
Tin tức này đã kéo dài lâu như vậy, anh ta cũng nên biết.
Có lẽ chờ sau khi cô nói ra, trong lòng Bạch Cảnh Thụy sẽ không còn cô nữa.
Từ nay về sau, cô và anh ta thật sự chỉ là bạn bè mà thôi.
Giữa hai người sẽ không còn có những hy vọng và chờ đợi gì nữa.
Ngay khi Lâm Thanh Mai cách Bạch Cảnh Thụy hai bước, cô nói khẽ: "Cảnh Thụy, anh đã trở về sao không đến tìm em?"
Giọng nói của cô dường như bé nhỏ không đáng kể trong cuộc trò chuyện của năm người mẫu, nhưng Bạch Cảnh Thụy lại nghe được giọng nói của cô trước tiên.
Anh ta nhướng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Lâm Thanh Mai, mặc dù cô mang mặt nạ, nhưng mà đôi mắt xinh đẹp quen thuộc kia liếc mắt một cái liền nhận ra.
Vẻ mặt của Bạch Cảnh Thụy đột nhiên tái đi ba phần, đáy mắt của anh ta xẹt qua một tia khí lạnh.
Không nói cái gì, anh ta trực tiếp từ những người mẫu nữ vây quanh mình thoát ra rồi rời đi.
Anh ta thậm chí không nhìn Lâm Thanh Mai một cái.
Lúc nãy Bạch Cảnh Thụy liếc mắt nhìn về phía cô một cái, khiến cho Lâm Thanh Mai lạnh từ đầu đến chân.
Từ lúc cô biết Bạch Cảnh Thụy tới giờ, chưa bao giờ gặp qua anh ta dùng loại ánh mắt này nhìn cô.
Giống như cô là người mà trong lòng anh ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy nữa vậy!
Sau khi Bạch Cảnh Thụy vội vàng rời đi, Lâm Thanh Mai đã nhanh chóng hoàn hồn trở lại rồi hoảng hốt đuổi theo.
Cô mơ hồ hiểu, có lẽ anh ta đã biết chuyện cô kết hôn với Lập Gia Khiêm …
Cô vẫn đi theo Bạch Cảnh Thụy đến cuối hành lang, Lâm Thanh Mai tận mắt nhìn thấy anh ta đi lên lầu hai.
Không chút do dự, cô giẫm lên giày cao gót đi theo lên lầu hai.
Ngay khi cô đến hành lang lầu hai mà không biết Bạch Cảnh Thụy đi đâu thì cánh cửa phòng ngủ ở phía sau lưng cô đột nhiên mở ra, một cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông từ trong phòng ngủ tối tăm vươn ra kéo cô đi vào…
Cánh cửa phòng đóng lại, trong phòng ngủ một mảnh tối đen.
Lâm Thanh Mai chưa kịp thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô muốn kêu cứu nhưng môi của cô đã bị bàn tay to của người đàn ông che lại.
Người đàn ông đem cô nhốt lại giữa ngực và khung cửa.
Giọng nói trầm thấp lạnh tới xương truyền vào trong tai cô: "Tại sao lại cứ theo anh?"
Sau khi nghe được âm thanh của đối phương Đang, Lâm Thanh Mai liền cảm thấy an tâm, là Bạch cảnh Thụy.
Bàn tay của Bạch Cảnh Thụy che ở trên môi cô vừa mới rời đi, Lâm Thanh Mai đã nói: "Cảnh Thụy…"
Chỉ trong một giây, lời nói của cô đã bị nuốt chửng trong mùi rượu nồng nặc….