Một câu này của Trương Mỹ Phụng, nhất thời khiến cho Lâm Thanh Mai và Trần Hoàng Khôi cảm thấy xấu hổ.

"Mẹ, đang yên đang lành nhắc tới chuyện sinh con làm gì..." Trần Hoàng Khôi đặt cái thìa xuống, tạm thời không muốn uống canh nữa.

"Sao không thể nhắc tới hả? Con đã kết hôn với Thanh Mai một năm nay rồi, con xem em họ của con, nhỏ hơn con tận ba tuổi, vậy mà bây giờ người ta đã làm cha, vợ của nó còn xin cho nó một đôi song sinh, mẹ cũng không trông mong các con sinh cho mẹ một đôi song sinh, nhưng tốt xấu gì cũng phải sinh một đứa chứ?"

Đối mặt với thái độ thúc giục chuyện sinh con của mẹ chồng, Lâm Thanh Mai thực sự hối hận, tại sao cô lại quay về với Trần Hoàng Khôi chứ, cứ mãi như vậy thì phải diễn đến bao giờ đây…

Cô nghĩ tới chuyện không bao lâu nữa sẽ ly hôn với Trần Hoàng Khôi, Lâm Thanh Mai thật sự không muốn tiếp tục chủ đề này.

Cô đặt thìa xuống, nhìn Trương Mỹ Phụng: "Đầu con hơi nhức, con muốn về phòng trước."

Không đợi bọn họ phản ứng, Lâm Thanh Mai đã trực tiếp đứng lên, vừa mới xoay người, Trương Mỹ Phụng đã tức giận đến nỗi ném luôn cái thìa, giận mà không nói nổi lời nào.

Lâm Thanh Mai dừng một chút, nhưng cô không quay đầu lại, đi thẳng lên lầu hai.

Tận mắt nhìn con dâu thay đổi sắc mặt khi nói về chuyện sinh con với bà, Trương Mỹ Phụng tức muốn vỡ lồng ngực, không khỏi nói: "Hoàng Khôi, con xem vợ con kìa, thật sự là càng ngày càng quá quắc! Chẳng qua là mẹ chỉ muốn có một đứa cháu nội, mà nó nhăn mặt như vậy là cho ai xem chứ? Lần trước khi mẹ tới đây, nó còn nói sẽ vì nhà họ Tiêu mà sinh một đứa con trai một đứa con gái, vậy mà bây giờ chưa qua bao lâu hết nó lại đổi ý! Hai người các con rốt cuộc bị làm sao vậy hả?"

Ánh mắt của Trần Hoàng Khôi có chút u ám, đối với câu hỏi của Trương Mỹ Phụng, anh chỉ cười khẽ nói: "Mẹ, mẹ lại suy nghĩ nhiều rồi, chúng con không có chuyện gì đâu, con đã nói rồi, đêm nay Thanh Mai tăng ca quá mệt mỏi, chuyện sinh con này để sau hẳn nói đi. Con lên phòng ngủ trước, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai hả dọn dẹp nhà bếp."

Con trai bà không muốn nói nhiều, Trương Mỹ Phụng thở dài, chỉ nói một tiếng được rồi bỏ qua.

...

Chờ Lâm Thanh Mai tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm, đột nhiên cô dừng bước, giọng điệu không vui: "Sao anh lại ở trong phòng vậy?"

Đây là phòng dành cho khách.

Trần Hoàng Khôi thay đồ ngủ, đang nằm trên giường, giữa ngón tay đang cầm thẻ ngân hàng, vẻ mặt giễu cợt: "Sao hả, có nguyện ý giao 15 tỷ ra hay không?"

"Trần Hoàng Khôi, sao anh dám tùy tiện lục túi của tôi? Anh có biết riêng tư là cái gì không hả!"

Anh ta mỉa mai: "Đừng nói chuyện riêng tư với tôi nữa! Khi cô đến ngân hàng để kiểm tra hóa đơn tiêu dùng của tôi, cô có quản cái gì là riêng tư không?"

"Ai bảo anh dám đi ngoại tình...!" Giọng điệu của cô rất tệ.

Trần Hoàng Khôi trực tiếp đứng dậy, đi đến bên cô, nói nhỏ: "Cô nhỏ giọng một chút! Chẳng lẽ cô muốn cho mẹ tôi nghe thấy à?"

Cô cũng lười nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Trần Hoàng Khôi, anh mau cút ra ngoài cho tôi, trở về phòng của anh ấy!"

"A, nếu để mẹ tôi biết chúng ta ngủ riêng hai phòng khác nhau, bà ấy sẽ nghĩ như thế nào đây?"

"Tôi mặc kệ, bà ấy muốn nghĩ cái gì thì cứ nghĩ cái đó đi..."

Trần Hoàng Khôi nổi giận, đè cô vào tường, lắc lắc thẻ ngân hàng trước mắt cô, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Lâm Thanh Mai, nếu cô muốn ly hôn với tôi, thì phải trả 15 tỷ lại cho tôi..."

Tuy anh ta đã tự mình lấy được, không cần cô phải giao cho anh ta.

Đáy mắt của Lâm Thanh Mai lộ ra vẻ quyết tuyệt: "Được, tôi sẽ trả lại 15 tỷ cho anh! Anh rãnh ngày nào, chúng ta đến ủy ban ly hôn."

Ngay cả 15 tỷ cũng không cần, chỉ vì muốn được ly hôn với anh, Trần Hoàng Khôi càng nghĩ càng muốn phát hỏa.

"Cô muốn ly hôn với tôi như vậy?"

Anh ta chế trụ hai vai cô, sức lực lớn đến mức khiến cô nhíu mày: "Anh buông tôi ra!"

"Tôi không buông, cô có thể làm gì với tôi nào?" Trần Hoàng Khôi mang vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Trên người của Lâm Thanh Mai chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, bên trong cô cũng không có mặc gì nên cảm giác có chút hoảng hốt, nhưng cô buộc phải bình tĩnh: "Trần Hoàng Khôi, tôi sẽ trả tiền lại cho anh, nếu anh cứ tiếp tục dây dưa không rõ với tôi, chỉ làm tôi ngày càng chán ghét anh thôi!

"Chán ghét tôi? Chẳng lẽ cô thích để đàn ông khác chơi à?" Sắc mặt của Trần Hoàng Khôi đen như đáy nồi.

Đúng lúc này, tin nhắn điện thoại của lâm Thanh Mai vang lên, đáy mắt cô có tia hoảng hốt.

Trần Hoàng Khôi cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh lập tức buông cô ra, xoay người bước đến ghế sô pha lấy túi xách của cô.

Lâm Thanh Mai ngay lập tức xông lên, nhanh tay ôm lấy túi xách vào ngực, cô đoán được Trần Hoàng Khôi muốn xem điện thoại của cô mà!

Cái tin nhắn vừa rồi là của Lập Gia Khiêm, cô không muốn Trần Hoàng Khôi biết được quan hệ của cô với anh ta.

"Lâm Thanh Mai, vừa rồi là ai gửi tin nhắn cho cô vậy?" Anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt căng thẳng, có chút nghiến răng hỏi.

Cô quay mặt đi, giọng điệu không tốt: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết!"

Đột nhiên Trần Hoàng Khôi cười lạnh, bước đến tủ trà, cầm hộp thuốc lá trên tay, rút ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm điếu thuốc rồi hít sâu một hơi, anh hỏi: "Cô ở cùng tên đó bao lâu rồi?"

Lâm Thanh Mai nhìn vào đôi mắt đen láy của anh ta, giọng điệu bình tĩnh: "Anh đi đi, tôi quá mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục tranh cãi với anh nữa."

"Không nói chứ gì? Nếu không nói thì tôi cũng tự mình điều tra ra!" Trần Hoàng Khôi chuẩn bị rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng của anh ta, cô đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc là anh muốn thế nào hả? Tôi đã nói rồi, 15 tỷ đó tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, chúng ta ly hôn đi, chẳng lẽ anh hối hận rồi sao?"

Trần Hoàng Khôi cũng không thể hiểu nổi bản thân anh ta rốt cuộc muốn cái gì nữa, anh ta chỉ nghĩ bản thân muốn ngủ một lần với Lâm Thanh Mai mới có thể cam tâm, nhưng khi cô muốn trả tiền lại cho anh ta, thì trong lòng anh ta lại trở nên bất an.

Cô không còn lưu luyến với anh tanữa, cũng không muốn dây dưa với anh ta, lại khiến anh ta thất vọng như vậy.

Chẳng lẽ cô thật sự không còn yêu anh ta nữa...

Trần Hoàng Khôi rời khỏi phòng, không có một lời nào.

Lâm Thanh Mai mở cửa phòng, cô rút luôn cái chìa khóa cửa phòng, sau đó khóa cửa lại, tắt đèn đi ngủ.

Cô cầm điện thoại trong tay, cuối cùng cũng bật màn hình lên, thấy tin nhắn mà Lập Gia Khiêm gửi cho cô: "Trong vòng ba ngày phải ly hôn.

Nội dung tin nhắn khiến cô khó hiểu...

Đến tột cũng là anh ta đang suy nghĩ cái gì vậy?

Cô có ly hôn hay không cũng có liên quan gì tới Lập Gia Khiêm anh đâu?

Không nghĩ ra cũng không muốn suy nghĩ nữa, Lâm Thanh Mai ép buộc bản thân phải đi ngủ.

Trằn trọc cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng thiếp đi vì quá mệt...

Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Thanh Mai đi xuống lầu, cô nhìn thấy Trương Mỹ Phụng đã chuẩn bị xong bữa sáng, còn Trần Hoàng Khôi thì đang ăn sáng.

Cô bước tới bàn ăn nói: "Tôi đi làm trước."

Trần Hoàng Khôi đặt đũa xuống, "cạch" một tiếng, vẻ mặt âm trầm: "Đứng lại! Lâm Thanh Mai, cô không thấy mẹ đã dọn xong bữa sáng rồi sao? Cô bỏ hết bát đũa, đi làm vội như vậy à?"

Lâm Thanh Mai vừa mới xoay người thì nhìn thấy trên bàn cơm quả thật có một một bộ bát đũa, đương nhiên sắc mặt của Trương Mỹ Phụng cũng không tốt là bao.

Đối với oán khí phát ra từ sáng sớm của hai mẹ con này, khiến cô cuối cùng cũng quay trở về bàn ăn, ngồi xuống rồi bắt đầu ăn sáng.

Trương Mỹ Phụng cũng không nói lời nào, chỉ ăn cháo và dưa cải, bà ăn rất nhanh, sau khi đặt đũa xuống, bà quay đầu nói với Lâm Thanh Mai: "Thanh Mai, hôm nay con tới công ty xin nghỉ việc đi, tranh thủ trong vòng ba tháng phải mang thai đứa nhỏ."

Đối mặt với giọng điệu ra lệnh của bà, Lâm Thanh Mai nghe xong cũng trợn tròn mắt: "Mẹ, rốt cuộc mẹ đang nói cái gì vậy?"

"Sao hả, cô nghe không hiểu tiếng phổ thông sao? Nếu đã nghe không hiểu, thì tôi đây sẽ không ngại nói lại lần nữa cho cô nghe! Tôi bảo cô thôi việc ở công ty, từ nay về sau chuyên tâm mang thai đứa nhỏ!"

Lâm Thanh Mai tức giận tới nỗi đứng lên: "Dựa vào cái gì chứ? Mẹ nói bỏ việc thì bỏ việc, mẹ nghĩ rằng công việc của tôi là trò đùa chắc? Cho dù mẹ là mẹ của Trần Hoàng Khôi đi nữa, cũng không có quyền khống chế tự do của tôi!"

Nói xong, Lâm Thanh Mai cũng lười nói thêm một câu, vội vàng rời khỏi bàn ăn, bước tới cửa, mang giày vào rồi rời đi.

Khi cô vừa mở cửa, Trương Mỹ Phụng đuổi theo hét lớn: "Lâm Thanh Mai, đừng tưởng rằng tối hôm qua tôi không biết cô đuổi con trai tôi ra khỏi phòng! Hiện tại các người ngủ phòng riêng, sao có thể mang thai được!."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play