Kiệt và Hạ Thiên của lúc này giống nhau, bị còng tay xích chân, trên mặt anh ta là một loại giải thoát khỏi bụi trần.

Anh ta nhìn người phụ nữ mình yêu sâu đậm mỉm cười nói: "Hạ Thiên, anh tới bồi em, anh sẽ không để em lên đường một mình, anh đã đáp ứng em phải bồi em đi tới cuối đời."

Sắc mặt Hạ Thiên tái nhợt đi một chút, cô ta kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ anh tự thú sao?"

Kiệt khẽ lắc đầu một cái.

Cùng với cái lắc đầu của anh ta, nội tâm Hạ Thiên lướt qua một tia cười nhạt, hóa ra anh ta cũng là bị bắt vào...

"Anh sợ tự thú sẽ giảm bớt tội, cho nên sau khi anh lẻn trốn đến thành phố chuyện đầu tiên chính là giết tài xế taxi, như vậy anh sẽ bị xử tử hình giống như em rồi." Anh thân là đồng lõa của Hạ Thiên, nội tâm vẫn cảm thấy tội còn chưa đủ nặng.

Loại kiểu yêu biến thái điên cuồng này làm cho các cảnh sát viên cũng kinh hãi không thôi.

Trên mặt Hạ Thiên lại giương lên nụ cười có tia ấm lòng: "Em cũng biết anh thật sự yêu em..."

"Kiệt, em vứt bỏ đứa con của chúng ta, để Lập Gia Khiêm tìm con trai của mình về, em thật không cam lòng!" Hạ Thiên cười có chút tái nhợt vô lực, đã nói muốn cho Lập Gia Khiêm vĩnh viễn không có được hạnh phúc.

Nhưng anh ngay cả con trai cũng tìm về rồi, mất đi Lâm Thanh Mai tính là gì?

Kiệt thở dài nói: "Hạ Thiên, nhìn lại chúng ta, chúng ta là ma đầu giết người không nháy mắt! Thật ra chúng ta làm gì có tư cách nuôi dưỡng một đứa bé... Lâm Thanh Mai ban đầu không thuyết phục được anh, anh không thả cô ta, nhưng từ sau khi chúng ta bắt con của cô ta đi, mỗi lần anh thấy con trai của Lâm Thanh Mai cười với anh, trong lòng anh cũng cảm giác tội nghiệt sâu nặng..."

Hạ Thiên vốn còn cười sắc mặt dần dần thay đổi âm trầm đáng sợ, cô ta bỗng nhiên lớn tiếng chất vấn: "Anh có phải điên rồi hay không? Anh coi tôi là cha xứ, sám hối trước mặt tôi? Chuyện đã qua tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận! Nếu quả thật phải nói hối hận, tôi không nên rời khỏi đảo với anh..."

Câu nói kế tiếp hơi ngừng, Hạ Thiên hoảng sợ nhìn hoàn cảnh chung quanh, cô ta phát hiện cách đó không xa có ẩn giấu camera.

Trong nháy mắt, cô ta ha ha cười lớn, hướng về phía camera la ầm lên: "Lập Gia Khiêm, tôi thiếu chút nữa trúng kế rồi! Anh cho là tôi sẽ nói ra? Tôi sẽ không! Tôi chết cũng sẽ không nói ra tung tích của Lâm Thanh Mai!"

Lập Gia Khiêm ở phòng camera lạnh mắt nhìn Hạ Thiên trong màn hình, cô ta nhất thời nhanh miệng nói ra hoàn cảnh địa lý, Lâm Thanh Mai bị nhốt ở trên đảo!

Nhưng các nơi trên thế giới nhiều đảo lớn nhỏ như vậy, sẽ là cái đảo nào chứ?

Tin tức như vậy nói cũng như chưa nói, không có quốc gia và vĩ độ phương vị cụ thể, muốn tìm Lâm Thanh Mai nhất định là chuyện không thể nào hoàn thành!

Nếu như đi tìm từng hòn đảo, vậy phải tốn trên bao nhiêu năm thời gian...

Lập Gia Khiêm không biết anh có quyết tâm đi tìm như vậy hay không, anh không biết có thể tìm kiếm năm này qua năm khác mà hoàn toàn hỏng mất hay không?

Ngay lúc anh thiên đầu vạn tự, một câu nói của Kiệt trong nháy mắt đánh Lập Gia Kiệt vào mười tám tầng địa ngục!

"Hạ Thiên, tại sao em không nói cho Lập Gia Khiêm sự thật? Lâm Thanh Mai nhất định là đã chết... Chúng ta nói vị trí cụ thể cho anh ta, để anh ta đi nhặt xác còn có thể an bài tang lễ..."

Lời của anh ta không nói hết, Hạ Thiên trợn mắt nháy mắt với anh ta, cô ta cho dù chân đeo còng cũng đi bộ như gió nhanh chóng đi về phía Kiệt, cảnh sát viên sau lưng cũng không có ngăn.

Bọn họ là cố ý sắp xếp Kiệt và Hạ Thiên tạo cơ hội gặp mặt, hy vọng có thể thông qua đối thoại của bọn họ lấy được tung tích của Lâm Thanh Mai.

Lời của Kiệt làm cho Lập Gia Khiêm đang đứng ở phòng theo dõi hai chân như nhũn ra lui về phía sau mấy bước, vẫn là đội trưởng Cao và Đỗ Tuấn đồng thời ở sau lưng anh đỡ anh, để Lập Gia Khiêm không chật vật ngã xuống.

Thanh Mai đã chết rồi...

Sẽ không... Sẽ không...

Tròng mắt đen của Lập Gia Khiêm hoảng sợ không chỗ né tránh, anh không thể tự kiềm chế mà chạy đi, bóng dáng anh lảo đảo chạy ra ngoài làm cho người ta không khỏi tức cười.

Anh cũng không còn dũng khí tiếp tục nghe đoạn đối thoại kế tiếp của Hạ Thiên và Kiệt.

Sau khi anh rời khỏi phòng camera, cũng không nhìn thấy chuyện phát sinh kế tiếp.

...

Nửa giờ sau, Đỗ Tuấn từ trại tạm giam trong cao ốc đi ra, anh sải bước đến chiếc xe Maybach của Lập Gia Khiêm.

Thấy Lập Gia Khiêm một thân một mình dựa vào cửa xe, dưới đèn đường u ám là bóng dáng xơ xác của anh.

Lập Gia Khiêm đã rút thuốc đầy đất, tay phải anh còn nắm một chai rượu Vodka, bị anh uống chỉ còn lại một phần ba.

Sau khi từ trại tạm giam ra ngoài, trái tim anh cũng không chịu nổi thêm điều gì nữa, anh chỉ có thể chết lặng máy móc mở ra nắp chai rượu bắt đầu liều mạng uống rượu...

Khi rượu cồn tê dại thần kinh từ từ hòa vào làm một với huyết dịch của anh, anh cảm giác toàn bộ dạ dày đều bắt đầu đốt một cách mãnh liệt, ý thức của anh cũng càng ngày càng thấy chìm dần đi, bước chân dần dần trở nên hư vô, cảnh tượng chung quanh xuất hiện trong lúc lơ đãng...

Chờ Lập Gia Khiêm không khống chế được suy nghĩ tất cả chuyện xảy lần nữa, anh rõ ràng cảm giác được trí nhớ và ý thức của anh trở nên mơ hồ và chậm lụt, ảnh hưởng rượu cồn mang đến làm anh tạm thời thở phào nhẹ nhõm phát ra từ sâu trong linh hồn.

Anh không ngừng hút thuốc một cách máy móc, ném mình vào một không gian thu nhỏ, cái gì cũng không cần nghĩ.

Chỉ cảm nhận được huyệt thái dương truyền tới mạch đập, tiếng tim đập...

Anh còn sống.

Lúc này, Đỗ Tuấn đã đi tới trước mặt Lập Gia Khiêm, anh ta vẫn yên lặng đứng ở một bên không nói gì.

Hai người đàn ông chỉ đứng trầm mặc như vậy ước chừng hai mươi phút.

Dù sao Lập Gia Khiêm không đi cũng không muốn rời đi, Đỗ Tuấn cũng sẽ không đi, anh ta cũng không biết phải khuyên nhủ Lập Gia Khiêm thế nào, cái gì cũng không nói chỉ ở cạnh như vậy.

Hồi lâu, giọng đàn ông sâu kín rốt cuộc vang lên: "Sau đó bọn họ nói cái gì?" Tròng mắt đen phủ đầy huyết sắc của Lập Gia Khiêm chán chường nhìn mặt đất.

Đỗ Tuấn hơi cau mày, anh ta bất đắc dĩ nói: "Sau khi sếp Lập đi, Hạ Thiên đi tới trước mặt Kiệt không bao lâu, cô ta dùng dao mỏng nilon cắt đứt hầu kết của Kiệt, chuyện xảy ra quá đột ngột, hầu kết của Kiệt bắt đầu chảy máu nhiều, bác sĩ còn chưa chạy tới Kiệt đã chết rồi..."

"Dao nhỏ nilon kia bị Hạ Thiên trước đó giấu trong da thịt ở mặt trong bắp tay, cô ta sợ Kiệt nói ra vị trí cụ thể của đảo nhỏ không đợi được đã giết Kiệt..."

Ngay cả thi thể của Thanh Mai cũng không để anh tìm được phải không?

tay Lập Gia Khiêm đang nắm chai rượu trong nháy mắt mất sức buông ra, chai rượu vỡ trên đất, một mùi rượu Vodka đậm đà lan ra...

tay kẹp thuốc lá của anh theo bản năng nâng lên, run run rẩy rẩy đưa đến trước đôi môi anh, cặp tròng mắt đen không có tiêu cự giống như bảo thạch đen rơi vào hắc động vô tận, trong quá trình không ngừng rơi xuống nát bấy hóa thành hư vô...

"Sếp Lập, tôi không tin lời Kiệt nói! Cô Lâm nhất định còn sống! Tôi tin tưởng cô ấy còn sống!" Đỗ Tuấn trong lúc bất chợt lớn tiếng gầm lên.

Anh ta muốn dùng câu chữ ngắn gọn của anh ta để Lập Gia Khiêm tin tưởng kỳ tích tồn tại!

Đỗ Tuấn ngoan tâm tiếp tục cổ động nói: "sếp Lập, anh tỉnh táo ngẫm lại xem, nếu như cô Lâm thật sự bị hai người bọn họ sát hại, bằng phương thức hành động của Hạ Thiên, cô ta nhất định sẽ nói ra toàn bộ chi tiết làm thế nào sát hại Lâm Thanh Mai! Nhưng cô ta không giết, bởi vậy cô ta không nói ra cụ thể chi tiết!"

"Hơn nữa, câu nói Kiệt nói với Hạ Thiên rất đáng suy nghĩ, anh ta nói 'Lâm Thanh Mai nhất định là đã chết', điều này đủ để chứng minh anh ta cũng không chính mắt nhìn thấy cô Lâm chết, chỉ có thể chứng minh cô Lâm lúc đó tình cảnh rất nguy hiểm, có thể sẽ chết, nhưng cũng có khả năng còn sống!"

Đỗ Tuấn lóe lên ánh mắt đầy mắt khao khát, nhìn bộ dáng ông chủ tuyệt vọng sống không còn gì luyến tiếc, anh ta không biết còn có thể nói gì.

Sau khi Lập Gia Khiêm vẫn luôn rũ thấp mặt nghe được Đỗ Tuấn phân tích, cả khuôn mặt anh cũng cứng lại.

Mười mấy giây sau, Lập Gia Khiêm giống như đột nhiên bị điện giật vậy sống lại!

Anh vô cùng kích động vứt mạnh điếu thuốc đang hút dở đi, trong khoảnh khắc Đỗ Tuấn xuất hiện phía trước mắt ôm lấy anh thật chặt, Lập Gia Khiêm mừng phát khóc nói: "Đỗ Tuấn cám ơn cậu! Cậu nói đúng! Là tôi quá sơ suất... Thanh Mai nhất định còn sống! Đi! Chúng ta trở về!"

Lập Gia Khiêm nói xong cũng xoay người mở cửa xe chỗ tài xe, Đỗ Tuấn đi về trước một bước ngăn cản nói: "sếp Lập, vẫn là tôi lái xe đi, anh uống rượu."

" Được! Cậu lái! Chúng ta đi!"

...

Hai giờ sau, Lập Gia Khiêm trở lại biệt thự mới của mình.

Chỗ biệt thự này các biện pháp bảo vệ an toàn sắp xếp bốn phía không chê vào đâu được, cả căn biệt thự hai mươi bốn tiếng có một trăm lính đặc công vệ sĩ thay phiên canh giữ bảo vệ.

Ngay cả nữ vệ sĩ phụ trách trông trẻ thân thủ cũng phi phàm, các cô đều là Lập Gia Khiêm từ một nghìn người của đội ngũ tinh anh nghiêm khắc tuyển ra.

Liên tục ba ngày anh không ngủ, đã nghĩ trước tiên sắp xếp cho xong vấn đề an toàn của con trai. Google ngay trang || trum truyen. C O M ||

Tên đầy đủ của con trai anh vẫn chưa nghĩ ra, muốn chờ tìm được Lâm Thanh Mai cùng nhau đặt tên cho con.

Lập Gia Khiêm tạm thời đặt cho con trai một cái tên tiếng Anh.

Asa: Thượng đế ban cho, chữa lành con người.

Con trai Asa đối với Lập Gia Khiêm mà nói chính là món quà tốt nhất thượng đế ban cho anh, cũng là người chữa lành anh trong thời gian dài tìm kiếm Lâm Thanh Mai.

Khi Lập Gia Khiêm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, anh thấy cha Lập Kỳ Sơn chưa bao giờ có một mặt hiền hòa như vậy.

Ánh mắt lúc Lập Kỳ Sơn ôm Asa giống như đối đãi một món trân bảo hiếm thế, hốc mắt anh có chút mơ hồ ửng đỏ.

Tất cả sự chú ý của ông đều tập trung trên người cháu trai Asa, cũng không nhận ra sự tồn tại của con trai Lập Gia Khiêm.

Lập Kỳ Sơn nhìn Asa đang ngủ say nhẹ nhàng nói nhỏ: "Asa, ông nội chỉ cần còn sống một ngày, nhất định sẽ cùng ba con cố gắng tìm được mẹ con, sẽ không để con trở thành đứa trẻ không có mẹ..."

Lời của Lập Kỳ Sơn và sự thay đổi của ông đến nay làm cho Lập Gia Khiêm phát ra từ nội tâm kêu thành tiếng: "Ba..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play