Đối mặt với Vương Lệ Hằng, Lập Gia Khiêm buộc mình phải khôi phục lại bộ dạng vui vẻ, anh mỉm cười nói: "Dì à, chuyện là như vầy, điện thoại của Thanh Mai không cẩn thận rơi xuống bể bơi. Bây giờ điện thoại bị hỏng nên tạm thời không dùng được. Đợi bọn con đến gặp dì thì cháu sẽ mua cho cô ấy một chiếc điện thoại mới, dì đừng lo lắng nhé."
Vương Lệ Hằng mới yên tâm nói: "Thì ra là như vậy, vậy dì yên tâm rồi. Bây giờ hai đứa đang ở đâu? Thanh Mai có đang ở bên cạnh con không?"
Lời nói của bà khiến Lập Gia Khiêm khẽ cau mày, anh tiếp tục nói dối: "Chúng con đã về thành phố rồi, Thanh Mai đang ngủ trong phòng, con đang mở một cuộc họp video."
Nghe anh nói đang họp, Vương Lệ Hằng lập tức nói: "Ây ya, dì xin lỗi, dì làm gián đoạn cuộc họp của con rồi! Không có chuyện gì nữa, có gì đợi các con ra nước ngoài lại nói sau. Lập Khiêm à, dì cảm ơn con đã chăm sóc cho Thanh Mai, gặp được con thật là may mắn cho Thanh Mai nhà dì..."
Lời nói của Vương Lệ Hằng khiến Lập Gia Khiêm cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể dùng vẻ mặt cứng đờ tiếp tục nói chuyện khách sáo với bà.
Cúp điện thoại, đối diện với mẹ ruột của Lâm Thanh Mai, đây là lần đầu tiên Lập Gia Khiêm trả lời điện thoại mà lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Anh thực sự không đủ dũng khí để nói cho Vương Lệ Hằng biết sự thật.
Bởi vì cho dù Vương Lệ Hằng biết tình hình hiện nay thì cũng không giúp được gì cho việc tìm kiếm Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai đã mất tích, anh không thể để mẹ và em trai của Lâm Thanh Mai xảy ra chuyện được.
Bên cạnh Vương Lệ Hằng và Lưu Chính Hải tại nước ngoài xa xôi đã có rất nhiều vệ sĩ mặc thường phục bảo vệ rồi.
Chưa kịp cất điện thoại vào túi áo thì đột nhiên lại có một cuộc gọi khác.
Lập Gia Khiêm thấy cuộc gọi của đội trưởng Cao thì nhanh chóng bắt máy.
"Anh Lập, theo manh mối thám tử cung cấp được thì có không ít khách du lịch đã đăng bức ảnh chụp phong cảnh ngày hôm đó lên mạng. Chúng tôi tìm thấy trong những bức ảnh đó có một phụ nữ trung niên rất đáng ngờ, lúc bà ta bước vào nhà hàng thì không có ai ngồi trên xe lăn cả.". Truyện Ngược
"Mà sau khi vệ sĩ xảy ra chuyện thì lúc người phụ nữ kia đẩy xe lăn ra lại có thêm một cô gái. Trong bức ảnh khách du lịch cung cấp, lúc đó người phụ nữ đó đẩy xe lăn đi đến tàu lặn tham quan. Chúng tôi đã dựa theo manh mối này để điều tra, nhưng nếu nghi phạm Kiệt giả danh sử dụng hộ chiếu giả để xuất nhập cảnh lần nữa thì sẽ rất khó kiểm tra..."
Vẻ mặt đội trưởng Cao rất nghiêm túc, ông không mấy lạc quan, nếu Kiệt lên kế hoạch để trốn thoát một cách hoàn hảo thì khả năng chống trinh sát của anh ta rất mạnh, điều này sẽ gây khó khăn cho các cảnh sát xử lý tội phạm xuyên quốc gia.
Ngay cả đội trưởng Cao có tiếng tăm cũng cảm thấy khó giải quyết, Lập Gia Khiêm bỗng cảm thấy hít thở không thông.
"Đội trưởng Cao, dựa trên kinh nghiệm xử lý các vụ án trong quá khứ của anh, mục đích lớn nhất Kiệt bắt cóc Lâm Thanh Mai là gì?"
Đội trưởng Cao trầm ngâm vài giây: "Thứ cho tôi nói thẳng, thật sự rất khó phán đoán. Nếu đối phương vì tiền chuộc thì anh ta đã sớm hành động rồi. Nhưng bên kia vẫn chưa liên hệ với anh, rõ ràng là không muốn để lộ manh mối cho chúng ta."
"Theo suy luận sơ bộ của tôi về tâm lý tội phạm, anh ta rất có thể vì người nào đó mà bắt cóc Lâm Thanh Mai, anh Lập, cái người tên Kiệt này có hiềm khích gì với anh không? Cho dù là gián tiếp thôi cũng được."
Trước đây anh đã điều tra lại lịch của Kiệt, Lập Gia Khiêm đã cho 4 nhóm hacker đi điều ra rõ ràng, Kiệt là trẻ mồ côi, lớn lên trong trại trẻ mồ côi và không có người thân nào cả, giữa Lập Gia Khiêm và Kiệt không có hiềm khích nào hết.
“Không có hiềm khích, nhưng có lẽ tôi phải phái người đi kiểm tra thân phận của anh ta lần nữa.” Lập Gia Khiêm không nén nổi nghi ngờ, có lẽ thân phận của Kiệt đã được đổi mới và bọn họ không phát hiện ra.
“Vậy được, chúng ta giữ liên lạc nhé.” Đội trưởng Cao cũng khá căng thẳng khi thụ lý vụ án này, hai ngày liền ngủ không được ba tiếng.
...
Một tiếng sau, Lập Gia Khiêm trở về biệt thự của mình.
Lúc trở về biệt thự đã là mười giờ tối.
Khi anh và Đỗ Tuấn cùng nhau bước vào đại sảnh biệt thự thì những người trong đại sảnh khiến Lập Gia Khiêm thoáng chốc cảm thấy phiền não, nhưng anh không để lộ ra ngoài.
Lập Quốc Tân chống gậy đứng dậy khỏi ghế sô pha, ánh mắt có chút không vui nói: "Gia Khiêm, nếu đã về nước tại sao không về nhà mới của con? Con quên trong nhà này còn có vợ đang đợi con về nhà hả?"
Âu Dương Lan Lan đứng bênh cạnh Lập Quốc Tân im lặng không lên tiếng, làm ra dáng vẻ của một người vợ mới cưới vừa khôn khéo vừa ủy khuất.
Chuyện của Lâm Thanh Mai khiến Lập Gia Khiêm rất bận rộn, anh đã sớm quên mất người vợ mới cưới trên danh nghĩa này rồi.
Lúc này anh đã vô cùng mệt mỏi, anh không có cách nào vui vẻ hòa nhã với Lập Quốc Tân được.
Lập Gia Khiêm chỉ bình tĩnh nói: "Ông à, khoản thời gian này cháu rất bận, cần xử lý rất nhiều việc. Ông nên về sớm đi, bây giờ cháu còn phải lên lầu họp video."
Nói xong, anh đi thẳng về hướng cầu thang, từ đầu đến cuối không hề nhìn Âu Dương Lan Lan một cái.
Ánh mắt lạnh lùng của Lập Gia Khiêm lóe lên một tia chán ghét, ngay cả khi anh không nhìn Âu Dương Lan Lan thì trái tim cô ta vẫn chịu phải đả kích, sự khinh thường của anh mới chính là vũ khí gây tổn thương nhất.
Đêm tân hôn không về phòng, ngày thứ hai thì chồng bay ra nước ngoài, sau khi trở về cũng không về nhà tân hôn, hoàn toàn coi người vợ mới cưới là người vô hình, cho dù Âu Dương Lan Lan có an ủi mình thế nào thì lúc này cũng không kìm được bật khóc.
Trước mặt mọi người, cô cảm thấy mình thật mất mặt.
Cô ta căn bản không phải là cô chủ nhà họ Lập gì hết, cô ta thậm chí còn không bằng người giúp việc!
Tiếng nức nở của Âu Dương Lan Lan khiến khuôn mặt già nua của Lập Quốc Tân nhất thời đỏ bừng vì tức giận, ông ta đập mạnh cây gậy xuống đất, hét lên: "Thằng nhóc kia! Anh đứng lại cho tôi!"
Lập Gia Khiêm đi được nửa đường thì xoay người lại nhìn Lập Quốc Tân, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt anh đã hoàn toàn lộ rõ ra ngoài.
Thái độ của anh khiến Lập Quốc Tân không nhịn được mắng chửi: "Gia Khiêm, anh thật quá đáng! Anh coi Lan Lan là gì? Con bé đã là vợ hợp pháp của anh rồi, cho dù hai đưa chưa yêu nhau nhưng cảm tình thì có thể vun đắp mà. Cho dù bận đến mấy thì anh vẫn phải biết quan tâm đến vợ mình chứ, bỏ bê con bé thế này thì sao lúc đầu anh lại đồng ý lấy con bé?”.
Lâm Thanh Mai mất tích khiến Lập Gia Khiêm hoàn toàn mất kiên nhẫn, nếu Lập Quốc Tân và Âu Dương Lan Lan không đến làm phiền anh thì anh vốn không nghĩ đến việc đi xử lý chuyện với Âu Dương Lan Lan.
Bây giờ nếu bọn họ đã ở đây rồi vậy thì nói rõ ràng đi.
"Ông nội, con đồng ý với ông cưới Âu Dương Lan Lan, nhưng con không cam kết phải đối xử tốt với cô ta, yêu đương càng không thể nào! Nếu ông bằng lòng, cô ta vẫn là cháu dâu của ông, con không có ý kiến gì. Nếu ông không muốn nhìn thấy con lạnh nhạt với cô ta thì con có thể ly hôn với cô ta, con không để ý đâu.”
Lời nói bình tĩnh của Lập Gia Khiêm truyền vào tai Lập Quốc Tân khiến ông ta sôi máu, ông ta mơ hồ đứng không vững, thị lực Âu Dương Lan Lan rất tốt, lập tức chạy tới đỡ ông ta: "Ông nội, ông không sao chứ?"
Nước mắt cô ta chảy xuống, không phải cô ta không nghe thấy lời Lập Gia Khiêm nói mà là cô không dám nghĩ nhiều, giả vờ như mình không nghe thấy gì.
Giọng nói Lập Quốc Tân có chút run rẩy: "Đồ khốn kiếp! Anh nói vậy là có ý gì... Anh thật sự muốn chọc tôi tức chết phải không!"
Lập Gia Khiêm không đi xuống lầu, anh nhìn Đỗ Tuấn: "Đỗ Tuấn, đưa ông nội tôi về, Âu Dương Lan Lan, cô ở lại đây tôi có chuyện muốn nói với cô."
Âu Dương Lan Lan sợ Lập Gia Khiêm nói ra những lời làm tổn thương cô ta nữa, cô ta nhát gan nhìn Lập Quốc Tân, nghẹn ngào nói: "Ông nội..."
Lập Quốc Tân kích động ngẩng đầu hỏi: "Anh định nói gì với Lan Lan?"
Thật sự không nói không được mà, trước mặt tất cả mọi người ở đây, đôi mắt đen sẫm của Lập Gia Khiêm đột nhiên nhìn về phía Âu Dương Lan Lan: "Không phải cô trách tôi đêm tân hôn không ở ngủ với cô sao? Tối nay tôi sẽ bù cho cô."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT