Âm thanh của Lâm Thanh Mai như là vừa mới khóc xong, cô hỏi: “Tại sao anh ta lại đến đây, tại sao anh ta lại biết mẹ của chị nhập viện?”

Vừa hỏi xong thì để Lưu Chính Hải lập tức trả lời thẳng thắn: “Chị à, em xin lỗi... chuyện này là do em đã nói cho anh Hoàng

Khôi nghe. Lúc ấy em thật sự rất sợ, mẹ vừa mới được đưa vào trong phòng cấp cứu, em không tìm thấy ba, chị cũng không thể xuất hiện kịp thời, em... em chỉ hi vọng là nhanh chóng có một người xuất hiện để xử lý tình huống.”

“Nhưng mà em quá ngu ngốc nên đã quên đi anh Hoàng Khôi và chị đã ly hôn với nhau rồi, anh ấy cũng sẽ không quan tâm đến việc của gia đình chúng ta nữa, hơn nữa anh ấy ở trong thành phố chứ không có ở huyện Sa Dân... đến lúc em hối hận thì em đã nói chuyện này cho anh Hoàng Khôi biết rồi.”

Nghe ra được Lưu Chính Hải cảm thấy rất tự trách đối với chuyện này, lúc nói chuyện còn nơm nớp lo sợ giống như là sợ hãi Lâm Thanh Mai sẽ tức giận.

Đợi em trai giải thích xong, Lâm Thanh Mai thật sự cũng không tức giận, dù sao thì chuyện cũng đã nói rồi, lúc này người cũng đã đến bệnh viện, cô cũng không thể trực tiếp đuổi Trần Hoàng Khôi đi được.

“Chính Hải, chị sẽ trở về rất nhanh thôi.” Lâm Thanh Mai đã thu hồi cảm xúc, dù sao thì nơi này cũng không phải là không gian riêng tư của mình, mẹ mình vẫn còn đang nằm viện, cho dù chuyện tình cảm có khó chịu như thế nào thì cô cũng phải bỏ qua nó.

Trong cuộc đời, ngoại trừ tình yêu còn có người nhà và trách nhiệm.

Cuối cùng, Lưu Chính Hải hỏi cô: “Chị ơi, chị có thể tha thứ cho em được không ạ? Em biết là chị không muốn phải liên lạc lại với anh Hoàng Khôi, nhưng mà em...

“Không có chuyện gì đâu. Chính Hải, lần này coi như xong đi, lần sau ở trong nhà có chuyện gì thì em cứ trực tiếp gọi điện thoại cho chị, em đừng làm phiền Trần Hoàng Khôi nữa.” Lâm Thanh Mai thở dài nói.

“Dạ em biết rồi.”

Sau khi Lưu Chính Hải cúp điện thoại, Trần Hoàng Khôi ở bên cạnh lập tức hỏi: “Thế nào rồi? Chính Hải, chị của em nói như thế nào?”

“Yên tâm đi, hình như là chuyện của em không có tức giận, đợi một lát nữa chị ấy trở về cũng sẽ không đuổi anh đi đâu.” Lưu Chính Hải cũng không ghét Trần Hoàng Khôi.

Trần Hoàng Khôi khoác lên người bộ đồ tây cao cấp mùa hạ trông rất có tinh thân, trên tay của anh ta mang theo một hộp hạ thảo rất quý báu, có giá trị ba trăm triệu.

Anh ta và Lưu Chính Hải đứng trên hành lang ở bên ngoài phòng bệnh, làm cho người khác vô cùng chú ý. Lưu Chính Hải là một cậu thiếu niên sáng chói như ánh nắng, Trần Hoàng Khôi lại tiêu sái, có khí chất.

Có không ít người đi qua liên tục ghé mắt nhìn xem, dạng đàn ông có giá trị nhan sắc cao như là Trần Hoàng Khôi, ở trong huyện nhỏ này đã vốn ít lại còn ít, huống hồ chỉ là còn xuất hiện trong khu nội trú.

Cô y tá trưởng nhiệt tình không "khác thường” bước tới và hỏi: “Người nhà bệnh nhân à? Anh đến đây thăm bệnh hả, là tìm không thấy số phòng của bệnh nhân hay là sao?”

Trần Hoàng Khôi nhìn thoáng qua cô y tá trẻ tuổi trước mặt, mỉm cười rất lịch sử: “Đúng vậy, đến đây thăm bệnh, chúng tôi biết số phòng rồi, cảm ơn cô.”

Giọng điệu của anh ta rất lịch sử, ánh mắt bình tĩnh mà lại hiền hòa, cái này khiến cho Lưu Chính Hải ở một bên lén lút nhìn thấy ở trong mắt.

Lúc trước Trần Hoàng Khôi đã nói chuyện điện thoại với Lưu Chính Hải mấy lần, đều là chuyện quan tâm tình huống học tập

của cậu làm điều kiện tiên quyết, Trần Hoàng Khôi luôn lấy cớ là muốn bổ sung chất dinh dưỡng cho Lưu Chính Hải mà đưa tiền cho cậu.

Ở cùng Vương Lệ Hằng, dưới tình huống Lưu Ái Quốc và Lâm Thanh Mai không biết, Lưu Chính Hải đã cầm gần ba trăm triệu của Trần Hoàng Khôi.

Đương nhiên là không dám để cho Lâm Thanh Mai biết chuyện này.

Mục đích của Trần Hoàng Khôi rất trực tiếp, anh ta chính là hy vọng Lưu Chính Hải có thể hỗ trợ làm người thúc đẩy. Trần Hoàng Khôi nói với Lưu Chính Hải, lúc trước phản bội chị của cậu thì anh ta cảm thấy rất hối hận hi vọng là có thể sống với Lâm Thanh Mai đến khi bạc đầu.

Bắt người tay ngắn, Trần Hoàng Khôi lại hào phóng, trong lòng của Lưu Chính Hải thật ra vẫn còn thừa nhận người anh rể trước, đã quyết định muốn giúp Trần Hoàng Khôi theo đuổi Lâm Thanh Mai.

“Anh Hoàng Khôi à, chúng ta vẫn nên đi vào phòng bệnh đi, đừng có đứng trên hành lang nữa..." Lưu Chính Hải dần dần cảm thấy ghét bỏ mấy cô y tá cứ đi qua đi lại ngó nghiêng.

Nhưng mà biểu hiện của Trần Hoàng Khôi làm cho trong lòng của Lưu Chính Hải cảm thấy hài lòng, người anh rể trước đối với mấy người phụ nữ nhìn không chớp mắt cũng giả vờ như là không nhìn thấy.

Trần Hoàng Khôi hơi nhíu mày lại, nhìn cậu: “Chính Hải, anh lo lắng là mẹ không muốn gặp anh.”

“Anh yên tâm đi, em vào trước nói chuyện với mẹ, chờ đến lúc mẹ đồng ý rồi thì anh vào.”

“Được rồi, vậy thì anh chờ ở bên ngoài, đợi đến lúc mẹ đồng ý gặp anh mới thôi.” Lúc này, Trần Hoàng Khôi trở nên vô cùng kiên nhẫn và khiêm tốn.

Cái này khiến Lưu Chính Hải lại càng muốn trợ giúp cho người anh rể trước hơn nữa.

Lúc Trần Hoàng Khôi đang đứng chờ ở bên ngoài phòng bệnh, Lâm Thanh Mai đã rời khỏi bệnh viện đi đến một siêu thị gần đó mua đồ.

Lúc này ánh mắt của cô bởi vì khóc mà có hơi sưng đỏ, không muốn để cho mẹ của mình nhìn ra, cô muốn đi dạo ở trong siêu thị trước, mua mấy món ăn mà mẹ với Chính Hải thích ăn.

Sáng sớm Lâm Thanh Mai đã ngồi xe taxi, bởi vì tài xế trẻ tuổi là một người thích xem mấy chuyện thị phi của diễn viên, cô vừa bước lên xe thì đã bị tài xế nhận ra.

Cho nên Lâm Thanh Mai vừa mới bước ra khỏi bệnh viện liền mang kính râm cùng với khẩu trang, kể từ khi cô với Tạ Bân, Bạch Cảnh Thụy có chuyện xấu, mỗi lần cô đi ra ngoài đều sẽ mang theo hai món đồ này ở bên người.

Dù sao thì nhóm fan hâm mộ của nam thần là người mà cô không thể chọc nổi, không thể trêu vào, chắc là cô cũng có thể tránh mà?

Cho đến bây giờ, ngay cả chính cô cũng đã trở thành diễn viên, tác phẩm điện ảnh truyền hình vẫn còn chưa có, ngược lại là thiếu chút nữa là có tin tức bị nam diễn viên khi dễ lan tràn khắp các trang web lớn.

Những minh tinh khác càng nổi tiếng thì càng có thị phi nhiều, cô là một người ngay cả quảng cáo thức ăn cho heo cũng chưa quay, thế mà cũng đã nổi tiếng rồi. Đến bây giờ Lâm Thanh Mai vẫn cảm thấy hoang mang, cảm thấy mình nổi tiếng không có đạo lý, chính là quân chúng hóng hớt quá nhiều rồi...

Lâm Thanh Mai đẩy giỏ hàng đi dạo trong siêu thị, nhìn thấy đồ ăn nào mà mẹ với Lưu Chính Hải thích thì cô trực tiếp ném vào trong giỏ hàng không hề do dự một chút nào.

Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, cô lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy là Bạch Cảnh Thụy gọi tới.

“Thanh Mai, tình huống của mẹ em như thế nào rồi?” Bạch Cảnh Thụy hỏi rất trực tiếp.

“Tạm thời không có chuyện gì nữa, thấy có vẻ trạng thái tinh thần của mẹ cũng đã khá lên không ít, tôi không yên tâm cho lắm cho nên đã xin nghỉ hai ngày để ở bên cạnh bà ấy.”

Bạch Cảnh Thụy thở phào một hơi: “Không có việc gì thì tốt rồi, vậy tôi chờ em trở về đoàn làm phim, nếu như em còn muốn ở thêm mấy ngày nữa thì tôi có thể nói với đạo diễn, em không cần phải có tâm lý quá nặng đâu.”

“Cảm kích nói: “Cảm ơn anh Cảnh Thụy, nếu như cần thiết, vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Vậy trước tiên cứ như thế này đi, hiện tại tôi muốn đến đoàn làm phim rồi, có chuyện gì thì em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn anh Cảnh Thụy.”

Bạch Cảnh Thụy có chút không vui: “Thanh Mai, em đừng có khách khí với tôi như vậy, nếu không thì tôi đã tự mình lái xe đến huyện Sa Dân đón em về đó.”

Lâm Thanh Mai cười cười: “Được rồi, lần sau tôi sẽ không khách khí với anh đâu.”

“Vậy thì còn tạm được, cúp máy nha, em chăm sóc tốt cho mình.”

“Anh cũng vậy." Lâm Thanh Mai nói thật lòng.

Bạch Cảnh Thụy vừa mới bước ra khỏi khách sạn ở thành phố Z, bước chân thả chậm lại, nhìn hình ảnh cuộc gọi bị tắt máy trong điện thoại, trong lòng lại nổi lên một tia không nỡ. Nếu như không phải là bây giơ còn đang quay phim, anh ta thật sự rất muốn lập tức đi đến huyện Sa Dân với Lâm Thanh Mai.

Nhưng mà anh ta sợ nếu như thế này thì sẽ hù dọa đến cô.

Bạch Cảnh Thụy dần dần phát hiện mình trở nên lo lắng nhiều hơn, trong lòng thường xuyên có hai bản thân trái ngược nhau đang không ngừng chiến đấu ở trong đầu của mình.

Anh ta bỏ điện thoại di động vào trong túi, cười khổ một tiếng, Tiểu Thôi đứng ở bên cạnh anh ta tò mò nói: “Anh Cảnh Thụy, anh cười cái gì vậy?”

Bạch Cảnh Thụy nghiêng người qua nói một câu: “Tôi cười là cũng có một ngày tôi bị điên..."

“Hả? Tại sao vậy anh Cảnh Thụy, anh có chỗ nào không thoải mái hả?” Tiểu Thôi lại lo lắng vô cùng.

Ánh mắt của Bạch Cảnh Thụy bất đắc dĩ đi về phía trước.

Chờ sau khi Lâm Thanh Mai mua đồ xong ở siêu thị thì đã qua nửa tiếng đồng hồ, lúc cô đang tính tiên thì cô tháo kính râm xuống nhìn vào tấm gương ở cách đó không xa, cô nhìn thấy đôi mắt của mình đã không sưng rõ nữa, có thể yên tâm đi gặp Vương Lệ Hằng rồi.

Mười phút sau, lúc Lâm Thanh Mai mang theo đồ vật đẩy cửa phòng bệnh, cô bị bâu không khí trong phòng bệnh làm cho kinh ngạc đến cứng đờ.

Trần Hoàng Khôi ngồi ở trên ghế cầm lấy điện thoại với Lưu Chính Hải, giống như là đang nhìn cái gì đó, mẹ Vương Lệ Hằng với Lưu Ái Quốc đang ôm eo đứng ngoài ban công, đưa lưng về phía Lâm Thanh Mai.

“Thanh Mai, em đã về rồi.” Trần Hoàng Khôi lên tiếng đầu tiên.

Anh ta vừa mới nói xong, làm Vương Lệ Hằng và Lưu Ái Quốc đang đứng ở ban công đều quay người nhìn về phía Lâm Thanh Mai.

Biểu cảm của Lâm Thanh Mai có chút kỳ quái, không những người chồng trước đáng ghét đang ở trong phòng bệnh, ngay cả người chồng hiện tại phản bội mẹ của mình cũng đang ở trong phòng bệt.

Đây là hai người đàn ông mà cô không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này.

Nhưng mà chuyện Trần Hoàng Khôi ở trong phòng bệnh, trong đầu của cô cũng đã suy nghĩ tới, nhìn thấy cũng cảm thấy ghét bỏ nhưng mà cũng không đến mức không thể kiềm chế được lòng mình.

Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ Lưu Ái Quốc và Vương Lệ Hằng đã làm hòa với nhau, quả thật làm cho trong lòng của cô buồn bực nói không nên lời.

Lâm Thanh Mai nhớ đến mẹ của mình uống thuốc ngủ thiếu chút nữa đã chết đi, thật sự trong lòng của cô nổi trận lôi đình, thế mà mẹ minh lại tha thứ cho Lưu Ái Quốc dễ như trở bàn tay vậy à?

Chuyện trước đó tự sát quả thật giống như là một trò đùa.

Mặc dù là cô cũng không phải không thể nhìn thấy miệng mình với Lưu Ái Quốc làm hòa với nhau, chỉ có điều là thời gian quá nhanh, làm cho cô nhất thời không thể nào chấp nhận được.

Vương Lệ Hằng nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thanh Mai khó coi rồi cô xoay người rời đi, bà kêu lên một tiếng: “Thanh Mai, mẹ

có chuyện muốn nói với con.”

Bà lại nhìn Lưu Ái Quốc ở bên cạnh rồi nói: “Ông Lưu, ông dẫn Hoàng Khôi và Chính Hải đi ăn chút gì đi, lúc nảy Chính Hải có nói là cái thằng bé Hoàng Khôi này từ lúc đến đây ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn..."

“Được được được, để tôi dẫn bọn nó đi, bà có muốn ăn chút gì không? Để tôi mang về cho bà.” Lưu Ái Quốc có bộ dạng vô cùng lấy lòng.

Vương Lệ Hằng khoác tay nói: “Tôi không đói bụng, tôi cũng đã ăn sáng nhiều lắm, mọi người đi đi."

Trần Hoàng Khôi và Lưu Chính Hải đồng thời đứng dậy, lúc Trần Hoàng Khôi đi ngang qua bên cạnh Lâm Thanh Mai, anh ta nhìn thấy cô không nhìn vào anh ta, trong lòng cảm thấy hơi mất mát, nhưng mà anh ta thản nhiên đi ra khỏi phòng bệnh Lưu Chính Hải đi theo sau lưng anh ta.

Lưu Ái Quốc nhìn Lâm Thanh Mai muốn nói cái gì đó, nhìn thấy Lâm Thanh Mai lại có biểu cảm chán ghét, hoàn toàn không muốn phản ứng lại ông ta, gương mặt già nua của Lưu Ái Quốc đỏ lên, cuối cùng cũng không nói chuyện bước ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này Vương Lệ Hằng chủ động đi tới kéo tay Lâm Thanh Mai một cái, bà giải thích: “Mẹ biết là con nhìn thấy chú Lưu của

con thì con rất tức giận, những mà mẹ muốn nói cho con nghe một chuyện. Tối ngày hôm qua chú Lưu của con đã vội vàng trở về quê nhà trong đêm, trên đường đi điện thoại di động của ông ấy không còn pin, cho nên con với Chính Hải vẫn luôn không thể liên lạc được cho ông ấy, ông ấy đã lái xe tới nhà của ba mẹ chồng, nói là muốn chuyển tên của ông ấy thành của mẹ, mẹ biết căn nhà đó có giá trị bốn tỷ năm trăm triệu.”

“Chú Lưu của con cũng đã nói ông ấy sẽ phân giới hạn rạch ròi với Vương Lệ Đan, sau này tuyệt đối không qua lại nữa, ông ấy nói là muốn sống với mẹ cho thật tốt, hi vọng là mẹ có thể cho ông ấy một cơ hội, nếu như sau này ông ấy lại tái phạm sai lâm như thế này nữa, thế thì ông ấy sẽ ra khỏi nhà.”

Mặc dù là Lưu Ái Quốc đã cầm giấy bất động sản đến biểu hiện được là mình rất quyết tâm, nhưng mà trong mắt của Lâm Thanh Mai vẫn không có cách nào chấp nhận được.

Nhưng mà sau đó cô nghĩ lại chắc hẳn là mẹ mình rất yêu Lưu Ái Quốc cho nên mới có thể lựa chọn tự sát trong cơn giận, thế mà lại có thể tha thứ cho Lưu Ái Quốc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nói cho cùng, quan niệm tình yêu và quan niệm hôn nhân của mẹ không phải giống như cô, cô không có cách nào dùng quan điểm của mình để cưỡng ép mẹ nghe theo. Là con cái, đương nhiên cô hi vọng nhất chính là nhìn thấy mẹ của mình hạnh phúc.

Nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Vương Lệ Hằng, Lâm Thanh Mai cam chịu.

Cô quyết định đè những lời nói ở trong lòng xuống, không nói ra nữa.

“Mẹ, mẹ quyết định vậy cũng được, con không có ý kiến.”

Vương Lệ Hằng vui vẻ ôm cô rồi nói: “Thanh Mai, còn cái thằng bé Hoàng Khôi đã đến thăm mẹ rồi chứ gì, không ngờ đến là thằng bé đã ly hôn với con vậy mà còn có phân hiếu thảo này đối với mẹ. Lúc nãy thằng bé còn nói với mẹ là nó cũng phải chuyển tên hai căn biệt thự qua tên của một mình con, nói là muốn học theo chú Lưu của con nữa kìa..."

Lâm Thanh Mai bực bội đột nhiên cắt ngang: “Mẹ, con với anh ta đã không còn quan hệ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play