Nửa tiếng sau, ở một rạp chiếu phim, Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm thật sự ngồi cùng nhau xem phim rồi.

Bao cả rạp.

Nhìn trong rạp phim trống không chỉ có hai người bọn họ ngồi ở bên trong xem một bộ phim ma, rốt cuộc xem cái gì, Lâm Thanh Mai hoàn toàn không biết.

Đầu óc của cô đang giằng xé, không ngừng nghĩ không thể tiếp tục ám muội với Lập Gia Khiêm tiếp được nữa!

Anh là người có vợ chưa sắp rồi.

Nhưng bàn tay đó của anh cũng đã toát mồ hôi cùng cô đan mười ngón vào nhau vẫn không chịu buông ra.

Cô ngẩng đầu nhìn anh bình tĩnh hỏi: “Lập Gia Khiêm, anh rốt cuộc muốn như thế nào? Để chúng ta chia tay trong vui vẻ không được sao?”

“Không được! Không đến lượt em đơn phương nói chia tay.” Ánh mắt của anh nhìn vào ma nữ trên màn hình lớn ở trước mắt, đáy mắt không có chút sợ hãi, giống như đang xem một bộ phim hoạt hình thư giãn.

Sự cường thế và bá đạo của anh luôn không theo lẽ thường như thế, khóe môi của Lâm Thanh Mai nhếch lên: “Được, nếu anh đã không muốn chia tay! Vậy thì anh hủy bỏ tiệc đính hôn đi! Anh dám không?”

Yêu cầu cô chính thức đưa ra tóm lại khiến Lập Gia Khiêm có hơi trợn mắt nhìn, anh nghiêng đầu nhìn sang cô, mỉm cười trêu chọc: “Lâm Thanh Mai, em đã thích anh?”

Đôi mắt thâm sâu đó ở trong hoàn cảnh u tối của rạp chiếu phim, đặc biệt trở nên càng thần bí và lạnh lẽo hơn.

Cho dù Lập Gia Khiêm gần trong gang tấc, nhưng cô vẫn không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, loại cảm giác không biết không thể nhìn thấu này của đối phương khiến trái tim cô mệt mỏi.

Cô thậm chí không biết nếu như cô nói thích anh, Lập Gia Khiêm sẽ cảm thấy vui mừng hay sẽ cảm thấy phiền não đây?”

Dù sao anh là người có vợ chưa cưới, người phụ nữ đó thật sự rất xứng với anh.

Bỗng nhiên, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Mai cúi gằm xuống quay sang một bên không tiếp tục nhìn anh nữa.

Lập Gia Khiêm xoay người nắm lấy cánh tay của cô kéo cô ngồi lên đùi anh, Lâm Thanh Mai không hiểu, anh trực tiếp đứng dậy hai tay cường thế kéo cô, ôm eo bế cô ngồi trên chiếc ghế mềm mại.

“Anh chẳng qua chỉ là hỏi em có thích anh không, đâu phải kêu em đi chết thay anh, em khóc gì chứ?” Giọng nói của anh thấp thoáng không vui.

Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, đối với nước mắt của cô cảm thấy có loại cảm giác vô lực, càng là loại khóc không có âm thanh này khiến anh càng thêm bực tức.

Hận không thể kéo cô vào lòng nói với cô, anh căn bản không yêu cô vợ chưa cưới đó, chẳng qua chỉ là bữa tiệc đính hôn giả mà thôi.

Nhưng lời đến cửa miệng thì không nói ra được.

“Lâm Thanh Mai, em câm rồi à?”

Lâm Thanh Mai ngẩng đầu tức tối nói: “Không sai! Em thích anh! Nhưng thích anh thật sự quá khổ sở rồi! Anh nếu đã có vợ chưa cưới rồi thì tử tế ở bên cô ấy không phải là xong rồi sao, tại sao còn muốn đến chọc tức em chứ? Em không muốn làm tiểu tam! Anh biết em hận nhất tiểu tam...”

Nói đến cuối cùng cảm xúc của cô có hơi mất kiểm soát mà bật khóc, Lập Gia Khiêm khẽ thở dài một tiếng, áp mặt của cô vào vai.

Anh nghiêm túc nói: “Lâm Thanh Mai, em nghe rõ đây, anh cũng thích em.”

Còn chưa đợi cô lau nước mắt đi, môi của anh đã in lên cánh môi của cô.

Mới đầu chỉ là dịu dàng an ủi, dần dần trở thành tương tư mãnh liệt cháy bỏng.

Khát vọng của Lập Gia Khiêm đối với cô đè nén mà lại thâm trầm, hai tay chống đỡ trên người đàn ông đó dần dần trở nên mất sức...

Rất nhanh, lý trí của cô trong nháy mắt trở lại, lúc này mới nghĩ tới cô và anh đang ở trong rạp chiếu phim.

“Đừng mà...” Gò má của cô sớm đã đỏ bừng.

Sự kháng cự của cô không có khiến anh cưỡng ép tiếp tục, ánh mắt u tối đó của Lập Gia Khiêm nhìn chằm chằm vào hai cánh môi của cô, nhìn nó bởi vì sự tiếp xúc của anh mà trở nên đỏ mọng hơi sưng, loại cảm giác chinh phục trong lòng dần tản ra trong huyết dịch.

Ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ của anh rất lịch sự chỉnh lại quần áo có hơi xộc xệch của cô, Lập Gia Khiêm cuối cùng lộ ra một thông tin: “Tiệc đính hôn sẽ có, nhưng anh và người phụ nữ đó sẽ không có quan hệ gì, em hài lòng rồi chứ?”

Lâm Thanh Mai nhìn vào mắt của anh, thấy anh không giống đang nói đùa, nhưng đáp án như này không phải là thứ cô muốn.

Khóe môi của cô mang theo nụ cười khổ: “Nói như thế, nếu như em muốn ở bên anh, trên danh nghĩa em vẫn là tiểu tam?”

Đôi mắt đen láy hơi lóe lên, Lập Gia Khiêm nói thẳng: “Nếu như em cứ muốn hiểu như thế, vậy chính là tiểu tam.”

“Ha...” Lâm Thanh Mai giãy giụa ra.

Anh không muốn buông tay, cô khẽ quát: “Buông em ra!”

Thấy cảm xúc của cô bỗng trở nên kích động, Lập Gia Khiêm không có tiếp tục cưỡng ép cô.

Lâm Thanh Mai đứng ở trước mặt anh hạ quyết tâm: “Lập Gia Khiêm, em có thể không cần tiền của anh, tiền em sẽ tự kiếm! Em cũng có thể không cần sự sớm chiều ở bên của anh, em có thể cố gắng làm việc giảm bớt thời gian nhớ anh. Nhưng em không chấp nhận bản thân trở thành loại người phụ nữ mà em thống hận nhất! Đây là giới hạn của em, cho dù em có thích anh thế nào đi nữa, em cũng sẽ không vì thế mà thay đổi!”

“Thanh Mai...” Lông mày của Lập Gia Khiêm hơi nhíu lại, sự ương bướng của cô khiến anh khổ não.

Anh cũng không thể giống như lúc mới bắt đầu, dùng ảnh nóng cưỡng ép cô ở bên anh, cô ở trong lòng anh cũng không còn là quan hệ người tình đơn thuần nữa.

Đối diện với cô gái mà bản thân thích, Lập Gia Khiêm lần đầu tiên cảm thấy có hơi bó tay hết cách.

Anh nhìn người phụ nữ nhỏ cương liệt này quả quyết rời đi, anh rất muốn lao đến trước cô nói với cô, bảo cô ở lại bên cạnh anh.

Nhưng thứ cô muốn là thân phận danh chính ngôn thuận, mà trước mắt anh lại không cho được.

Quan trọng nhất là Lâm Thanh Mai của bây giờ thật sự quá yếu...

Cũng có lẽ để cô ở bên cạnh Bạch Cảnh Thụy là đúng.

Độ phức tạp của giới giải trí so với ngành nghề khác thật sự không thể so sánh!

Mà Bạch Cảnh Thụy người bạn thân này, lớn lên ở cô nhi viện, không quyền không thế, dựa vào chính mình xông pha trong giới giải trí tạo dựng sự nghiệp, còn xây dựng được địa vị vững chắc, tuyệt đối có thể khiến Lâm Thanh Mai học được vài thứ gì đó.

Lập Gia Khiêm nhìn bóng lưng sớm đã biến mất của cô, trong đôi mắt đen láy của anh có một tia chờ mong: “Lâm Thanh Mai, muốn tôi cho em thân phận, dùng thực lực của em chứng minh cho tôi xem...”

...

Đến tối, Lâm Thanh Mai vừa nấu cho mình một bát mì, trong tay cầm một bản tư liệu.

Đây là tư liệu Bạch Cảnh Thụy gửi cho cô qua mạng, liên quan tới ngành trang phục của phim trường Giang Đông, thậm chí bao gồm vị trí địa lý của bệnh viện, toàn là hạng mục công việc mà sau này cô phải tiếp xúc. đam mỹ hài

Cô cài mấy phần mềm hữu dụng vào điện thoại của mình, thuận tiện sau này tra thông tin.

Đối với công việc trợ lý thực tập này, cô rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải là nhất thời hứng thú muốn đi thử.

Năm đó khi vừa tốt nghiệp cũng từng nghĩ muốn đi làm trợ lý của ngôi sao, nhưng Trần Hoàng Khôi lúc đó không đồng ý, nói công việc gặp ít xa nhiều như này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ.

Năm đó bởi vì yêu Trần Hoàng Khôi, cô đã chọn ngành thiết kế này.

Nhưng cuối cùng lý do ly hôn lại là Trần Hoàng Khôi đi quá giới hạn.

Hiện nay cô độc thân một mình không còn kiêng kỵ trước sau gì nữa, có thể thật sự chọn nghề nghiệp mà mình thích rồi!

Lâm Thanh Mai cầm một chiếc bút ghi ghi chép chép vào quyển số tùy thân, đánh dấu tất cả thông tin quan trọng nhất vào.

Cô học mãi đến 12 giờ đêm.

Khi cô tắm xong chuẩn bị đi sấy tóc, điện thoại ở phòng ngủ đổ chuông.

Lâm Thanh Mai lập tức để máy sấy tóc xuống đi vào phòng ngủ, nhìn xem, vậy mà là Trần Hoàng Khôi gọi tới.

Cô vốn không muốn nghe, nhưng Trần Hoàng Khôi cứ gọi mãi.

Nghĩ có lẽ Trần Hoàng Khôi thật sự có chuyện gấp cô vẫn nghe.

“Thanh Mai em đang ở đâu? Tôi có chuyện gấp muốn thương lượng với em!”

Giọng của Trần Hoàng Khôi nghe thì rất nghiêm túc, khiến trong lòng cô siết lại: “Chuyện gấp gì? Liên quan đến ai?”

“Liên quan đến ba em Lâm Tường...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play