Dương Hải Dương ngày hôm sau đã gọi cho tôi hỏi thăm tình hình, sau một đêm, cậu ấy cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Không có gì ngạc nhiên khi Thương Mục Kiêu xuất hiện trong nhà hàng, mà ngạc nhiên là tôi cũng ở đó.Tôi không nói dối quá nhiều mà cũng không giỏi nói dối, tránh nặng tìm nhẹ nói tôi tình cờ biết được Thương Mục Kiêu đang định đi ngăn cản cậu ấy cầu hôn, sợ có chuyện xảy ra nên đi theo. Nhưng "tình cờ" thế nào thì tôi không nghĩ ra, nên không nói.

Dương Hải Dương rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời mơ hồ này, cậu ấy băn khoăn muốn nói thêm gì, nhưng bị tôi cắt ngang, hỏi sang chuyện cậu ấy cầu hôn thành công không.

Dương Hải Dương thở dài thườn thượt, nói rằng cô bị cái trò ngu xuẩn của thằng lỏi Thương Mục Kiêu làm vướng víu, chỉ có thể bàn bạc lại, Vân Nhu cũng hy vọng cậu ấy có thể gặp cha cô trước khi đính hôn.

Dù sao cũng là sự kiện trọng đại trong đời, đi gặp người lớn hai bên cũng có thể hiểu được, nhưng không biết lúc đó Thương Mục Kiêu sẽ làm ra những hành động quyết liệt nào.

Nhiều ngày tiếp theo, Thương Mục Kiêu không liên lạc lại với tôi nữa, tất cả tin nhắn tôi gửi đi cũng đều như đá chìm đáy biển.

Tôi không biết đây là dấu hiệu của chiến tranh lạnh hay là chia tay, rất buồn phiền. Tôi vẫn có thể tập trung khi đứng lớp, nhưng sau tiết học lại thường xuyên thất thần, có đôi khi tôi thậm chí có thể hóa đá nhìn chằm chằm màn hình máy tính cả ngày.

Tôi chưa được nếm vị ngọt của tình yêu, nhưng vị chua của nó đã khiến tôi không thể chịu nổi.

Đến lúc này, tôi mới bắt đầu thật sự ngưỡng mộ Dương Hải Dương, ngưỡng mộ sự dũng cảm của cậu ấy khi có thể bắt đầu lại sau khi trải qua cảm giác thất bại. Đương nhiên, còn có nguyên nhân từ sức hấp dẫn của Thương Vân Nhu, nhưng nếu trái tim của Dương Hải Dương đã chết, e rằng dù lòng nhiệt tình của Thương Vân Nhu như lửa cũng khó có thể khiến trái tim cậu ấy bùng cháy.

Suy cho cùng, trên đời này, mọi thứ cần hai người hoàn thành đều phải bổ sung cho nhau như thế.

"Dạo này lạnh quá. Buổi sáng em dậy không nổi luôn. Hôm nay suýt nữa là ngủ quên..." Dư Hỉ Hỉ đi bên cạnh tôi, cầm trên tay tách trà với đống giáo trình, vừa nói vừa ngáp dài.

Quả thật dạo này trời trở lạnh hơn, những cây tiêu huyền hai bên đường cây đã trở nên trơ trụi, trông thật lạnh lẽo. Nhưng may mắn thay, những chiếc lá rụng trên đường cuối cùng đã được dọn sạch, tôi không phải lo lắng thận trọng mỗi khi đẩy xe lăn qua đó nữa.

"Anh nhớ em ở ký túc xá trường học mà, dậy trước nửa giờ cũng kịp chải đầu chuẩn bị đến đây kịp."

"Bắc Giới, hình như anh không biết thời gian chuẩn bị của mấy cô gái phải không?" Dư Hỉ Hỉ nói, "Makeup thôi là cũng hết nửa giờ rồi."

Cái này đúng là tôi không biết. Phụ nữ trẻ duy nhất bên cạnh tôi là Thẩm Lạc Vũ, nhưng con bé không trang điểm, quanh năm chỉ xuề xòa, nhiều nhất là thay kính mắt.

"A, đó không phải là Thương Mục Kiêu sao? Ôi trời, cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta là ai vậy? Con gái của người nổi tiếng nào à? Cô ấy trông thật xinh đẹp." Dư Hỉ Hỉ đưa tay che nửa dưới khuôn mặt, thấp giọng nói bằng mức âm lượng chỉ có chúng tôi nghe thấy, hào hứng bình luận.

Cách đó không xa, Thương Mục Kiêu đi từ phía bên kia con đường tiêu huyền, vừa đi vừa nói cười với cô gái bên cạnh, ánh mắt lướt qua mặt tôi một cái rồi lại thu về, giống như tôi chỉ là một người xa lạ tầm thường.

Tôi và Dư Hỉ Hỉ, cậu ta và cô gái, chúng tôi băng qua nhau, tiếp tục đi về phía trước.

Đi qua khoảng năm mét, tôi dừng xe lăn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nhìn bóng lưng của Thương Mục Kiêu. Cậu ta quay mặt sang một bên, khóe miệng mỉm cười  chăm chú lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, dù chiều cao hay ngoại hình cậu ta cũng quá xứng đôi với cô gái. Nhìn từ xa trông đẹp như một bức tranh vẽ.

"Anh Bắc?" Dư Hỉ Hỉ căng thẳng nói, "Anh nhìn trắng trợn vậy, sẽ bị phát hiện đó!"

Tôi cụp mắt, lại lái xe lăn, nhàn nhạt đáp: "Không có đâu, trong mắt cậu ta không có ai khác."

Con người thực sự là những sinh vật kém tự chủ, biết rằng những ham muốn thô tục sẽ mang lại đau đớn, họ vẫn không tránh khỏi say mê nó. Tôi đã từng nghĩ rằng tôi đã nhìn thấu thế gian, không tham lam, tránh xa oán hận, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng tôi chỉ là một kẻ phàm tục bình thường.

Sẽ bị cám dỗ, ham muốn và ghen tị.

"Cơ chân của anh giữ rất ổn. Xem ra anh xoa bóp hàng ngày rất tốt." Xuyên qua lớp quần áo mỏng, bác sĩ vật lý trị liệu nhẹ nhàng dùng ngón tay nhào nặn cơ chân của tôi, cảm nhận độ đàn hồi của chúng.

Tôi nằm ngửa trên giường vật lý trị liệu, khép hờ mắt, "vâng" một tiếng.

Qua một lúc, bác sĩ không bỏ cuộc, lần nữa mở miệng: "Anh thực sự không muốn thử lại sao? Gần đây chúng tôi nhận được vài đề xuất. Anh có thể thử miễn phí thiết bị xương ngoài mới nhất do các công ty công nghệ phát triển. Nó có thể giúp phục hồi sức mạnh chi dưới. Với nó, anh có thể đứng lên và thậm chí đi lại thông qua các thiết bị hỗ trợ đơn giản."

Nghe rất hấp dẫn, nhưng...

"Không cần." Tôi mở mắt ra, không biết lần thứ mấy từ chối. "Một bộ xương ngoài giá đến tiền triệu. Tôi không có nhiều tiền như vậy."

Tiền nhà vẫn chưa trả hết, vẫn phải chi tiêu hàng ngày, tôi chỉ là phó giáo sư, lấy đâu hơn một triệu mua thứ hàng xa xỉ này?

Bác sĩ vật lý trị liệu tỏ ra tiếc nuối: "Anh không thử phục hồi chức năng nữa sao? Tôi nghĩ anh vẫn còn hy vọng đứng lên đấy."

Tôi thậm chí không nghĩ ngợi,lắc đầu từ chối ngay, "Chỉ đứng lên có ích gì? Tôi đã quen với việc ngồi rồi, sống thế này cũng rất ổn."

Tôi không có dũng khí như Dương Hải Dương, sau một lần thất bại, tôi sẽ không thể dễ dàng thử lại.

Thấy tôi quyết tâm, bác sĩ vật lý trị liệu cũng không thuyết phục nữa, nhưng trước khi đi, anh ta vẫn đưa cho tôi một tờ rơi quảng cáo về bộ xương ngoài, có vẻ như vẫn chưa bỏ cuộc.

Tôi biết anh tốt bụng, không nói gì, nhận lấy, chỉ là không bao giờ giở ra xem, sau khi về nhà thì vứt vào ngăn kéo trong phòng ngủ.

Nháy mắt đã đến tháng mười hai.

Từ lúc như người dưng trên đường, tôi đã ngừng cố gắng liên lạc với Thương Mục Kiêu, có phần chấp nhận"chia tay", mặc đây thực sự là một cách chia tay khủng khiếp.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên nghiêm túc yêu đương của tôi chỉ đáng thương kéo dài chưa đầy một tháng.

Cho nên đúng là có một số việc dù có cố gắng cũng chưa chắc đã có kết quả. Phục hồi chức năng cũng vậy, tình yêu cũng vậy.

"Xin chào, đây là Hạ Vi Chu đến từ bệnh viện thú cưng Úy Lam. Thú cưng của anh chuẩn bị xuất viện rồi. Anh muốn mang nó về nhà hay tiếp tục gửi nuôi?"

Lúc nhận được cuộc gọi từ Hạ Vi Chu, tôi đang trên đường đi làm về.

"Nó đã lành hẳn chưa?" Tôi hơi ngạc nhiên.

Hạ Vi Chu cười nói: "Gãy xương không lành nhanh như vậy đâu. Quan trọng là bây giờ nó chỉ cần hồi phục, có thể tự thực hiện tại nhà mà không cần tiêm hay uống thuốc. Nhập viện không cần thiết lắm, với môi trường bên chúng tôi không phù hợp chăm sóc lâu dài, nếu có thể đem về nhà chăm thì anh nên đem nó về."

Nghe anh ta nói như vậy, tôi ngay lập tức chuyển làn, lái xe về phía bệnh viện thú cưng.

"Được rồi, tôi sẽ nhận nó về, nửa tiếng nữa sẽ tới nơi."

Tôi hỏi Dư Hỉ Hỉ, cô nàng rất thích chó con, nhưng vì cô hiện đang sống trong ký túc xá của trường, không thể nuôi động vật, nên nhờ tôi có thể chăm sóc con chó đến cuối năm. Đến lúc nghỉ đông tìm được một ngôi nhà bên ngoài trường thì sẽ đến đón con chó con sau.

Cô nàng thậm chí còn đặt tên cho con chó nhỏ là Lòng Đỏ Trứng.

Nửa giờ sau, tôi đậu xe bên ngoài bệnh viện thú cưng.

Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Hạ Vi Chu xuất hiện trước mặt tôi, tay ôm Lòng Đỏ Trứng, tay kia xách cái túi lớn.

Chú chó nhỏ màu vàng nằm ngủ ngoan ngoãn trong vòng tay anh ta, phát ra tiếng ngáy nhẹ, trông lớn hơn một tháng trước nhưng vẫn gầy gò, ốm yếu.

Tôi cảm ơn rồi vươn tay ra nhận nhưng bên kia lại nghiêng người tránh đi.

Tôi sửng sốt, khó hiểu nhìn anh ta.

"Sau khi tỉnh dậy, nó có thể hoảng sợ vì môi trường xa lạ và cố gắng thoát ra khỏi không gian kín. Anh lái xe một mình với nó quá nguy hiểm. Tôi vừa lúc tan tầm, cùng nhau về nhà đi." Hạ Vi Chu nói.

Tôi liếc nhìn con chó con đang ngủ, nói: "Không cần phiền anh vậy đâu, tôi thấy nó rất ngoan, chắc không có vấn đề gì lớn."

Hạ Vi Chu không nói gì, đặt con chó trong tay xuống đất, trước khi chạm đất, con chó nhỏ đang ngủ say như bị dầu sôi làm bỏng, thê lương la lên làm tôi giật cả mình.

"Nó không thích mặt đất lạnh và cứng." Hạ Vi Chu giải thích.

"... Khó chăm nhỉ."

Anh ta đã thuyết phục thành công tôi bằng sự thật.

Đỗ xe, Hạ Vi Chu ôm con chó, tôi ôm túi đồ dùng cho thú cưng, cùng nhau lên thang máy.

"Chân nó bị tật, không thích xuống đất. Anh không cần phải dắt nó đi. Nó sẽ tự đi vệ sinh nếu nó mắc..." Hạ Vi Chu thao thao bất tuyệt nói với tôi cách chăm chó, kỹ càng đến tất cả các mặt.

Nhưng vì tôi đúng là rất cần những kiến ​​thức này nên định mời anh ta vào nhà để tôi ghi lại những điểm kiến ​​thức kẻo lại quên.

Thang máy nhanh chóng đến tầng nhà.

Hạ Vi Chu nhấn nút mở cửa, để tôi đi trước.

"Hôm nay cám ơn, vào nhà uống trà rồi hẵng đi được không." Tôi nói chuyện với anh ta lúc ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Thương Mục Kiêu.

Cậu ta đứng dựa vào cánh cửa với một cái hộp các-tông to tướng bên cạnh, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn chằm chằm vào tôi một lát, rồi ánh mắt quét về phía sau tôi.

"Anh đã đổi mật khẩu rồi." Đôi mắt cậu ta lạnh lùng, mặc dù đang nói với tôi nhưng cậu ta vẫn nhìn Hạ Vi Chu.

"Hở..." Hạ Vi Chu không biết chuyện gì đang xảy ra, tiến thoái lưỡng nan đứng như trời trồng tại chỗ.

Tôi quay lại cười xin lỗi với anh ta rồi đưa tay ra ôm con chó con: "Xem ra hôm nay tôi không thể tiếp đãi anh rồi. Anh về trước đi, đã  đến cửa rồi, tôi tự vào được."

Hạ Vi Chu liếc qua nhìn lại tôi và Thương Mục Kiêu, anh ta cũng rất thức thời, giao con chó con cho tôi, bảo sẽ liên lạc lại sau rồi rời đi.

"Liên lạc lại?" Giọng Thương Mục Kiêu lạnh lùng vang lên ngay khi cửa thang máy đóng lại.

Tôi quay lại mở cửa, mặc kệ cậu ta.

Cửa vừa mở, tôi đi thẳng đến ghế sô pha, nhẹ nhàng đặt Lòng Đỏ Trứng lên đó. Nó ta ngẩng đầu tò mò nhìn xung quanh, lúc đầu còn có chút bất an, nhưng vuốt ve nó mấy cái nó đã dần bình tĩnh lại, lại gối đầu lên hai chân trước, nhắm mắt ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn vô cùng.

"Anh ta là ai?" Thương Mục Kiêu đi theo vào, hỏi hết câu này đến câu khác, "Sao anh có thể để đàn ông khác vào nhà? Con chó này đâu ra, của anh ta đưa sang à? Sao anh lại không nhìn em?"

Con chó này mà cũng ngoan như Lòng Đỏ Trứng thì tốt rồi, tôi thầm nghĩ.

"Bắc Giới!" Cậu ta không chịu nổi sự phớt lờ, nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi.

Tôi đặt chiếc túi sang một bên, cuối cùng phải quay sang nhìn thẳng cậu ta.

"Em đi với ai cũng đâu có nói cho anh biết?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play