Edit: Mr.Downer
Lại Thuấn Niên bị lây cảm mạo, còn vi khuẩn Ôn Bạch Dụ lại khỏi rồi.
Trước đây, từng nghe người ta nói qua một loại giả thuyết, nếu truyền cảm mạo cho người khác, chính mình sẽ khỏi bệnh.
Lại Thuấn Niên xì nước mũi, cảm giác giống như muốn xì hết cả óc ra ngoài, toàn thân lười biếng nằm trên giường. Trên sàn nhà, toàn bộ đều là rác giấy hỉ mũi của anh. Một bao gồm một trăm mười tờ khăn giấy, bị anh dùng hết một phần ba, nhưng nước mũi vẫn không có dấu hiệu ngưng lại.
Anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng chìa khoá, ‘cách’ một tiếng, cửa mở, người bên ngoài gọi một tiếng vào bên trong: “Anh đã về.”
Lại Thuấn Niên ôm đống khăn giấy, đi ra khỏi phòng ngủ, đón người mới về.
“Anh đã về rồi a.” Âm thanh của Lại Thuấn Niên uể oải, đi tới phòng khách, ngồi co quắp trên ghế sa lông.
“Cảm thấy đỡ hơn chút nào không?” Ôn Bạch Dụ đi tới bên cạnh anh, tay cầm bữa tối đặt lên bàn, sờ sờ cái trán của Lại Thuấn Niên, vẫn còn nóng, nhưng đỡ nghiêm trọng hơn so với trước khi hắn ra khỏi cửa.
Nhiệt độ bàn tay của Ôn Bạch Dụ thấp hơn nhiệt độ của anh, Lại Thuấn Niên cảm thấy thoải mái, nhắm mắt lại trầm ngâm một tiếng.
“Vẫn vậy, nước mũi cứ chảy liên tục.”
“Còn đau đầu sao?”
Lại Thuấn Niên lắc đầu.
“Ừ, thân nhiệt cũng giảm, nhớ uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi sớm một chút. Anh để trả gừng bên giường, em uống hết chưa?” Ôn Bạch Dụ dọn dẹp lại mặt bàn, dọn ra bữa tối, là cháo Qaunrg Đông còn nóng được bán ở tiểu khu phụ cận.
“Chỉ uống một nửa.” Lại Thuấn Niên trả lời, nhận lấy tô cháo, vừa hít mũi vừa ăn cháo. Anh nhìn Ôn Bạch Dụ một chút, liền hỏi: “Hôm nay anh về hơi trễ, có phải có là có xã giao không?”
“Ừ, chỉ cần anh lộ mặt mà thôi. Xin lỗi, tốn một chút thời gian.” Ôn Bạch Dụ trả lời.
“Lần sau nếu có việc giống vậy, anh chỉ cần nói với em một tiếng, em có thể tự mình đi mua.” Lại Thuấn Niên nuốt cháo, nhìn Ôn Bạch Dụ, nói là nói như vậy, nhưng anh lại rất vui vẻ, Ôn Bạch Dụ vì mua bữa tối cho anh nên mới đặc biệt chạy về.
“Thôi. Em xem lỗ mũi của em xì thành hồng như mũi tuần lộc rồi.” Ôn Bạch Dụ cười anh, còn lấy tay cọ mũi anh một chút.
Hắn sờ một cái, Lại Thuấn Niên lại muốn hỉ mũi.
“Em đủ thảm rồi, anh đừng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.” Lại Thuấn Niên trừng hắn một cái, rút tờ khăn giấy, bị nước mũi quấy rầy như thế, cháo cũng không muốn ăn. Buổi trưa uống thuốc cũng ảnh hưởng tới cảm giác thèm ăn, vị thuốc còn chưa tan, lại được ăn cơm.
“Ăn xong đi. Không ăn không có thể lực, hơn nữa sẽ bị tụt cân.” Ôn Bạch Dụ nhìn thấu ý đồ của anh, muốn anh tiếp tục ăn.
Lại Thuấn Niên ngẫm lại cũng đúng, ném cục khăn giấy, tiếp tục ăn cháo.
“Ngày mai nếu vẫn không có chuyển biến tốt, chúng ta sẽ đi bác sĩ.”
Không đi đâu……… Lại Thuấn Niên vốn muốn nói thế, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt không thể nào dễ nhìn của Ôn Bạch Dụ, liền không nhắc lại.
Từ sau khi Ôn Bạch Dụ truyền bệnh cảm mạo lây cho anh, tính tình của hắn dường như trở nên xấu tính hơn một chút, đầu tiên là cưỡng bách anh đi gặp bác sĩ, tiếp đó liền ép anh dọn vào nhà hắn để tiện chăm sóc.
Tuy rằng Lại Thuấn Niên rất nhớ Lão Lại Đao Tước Diện của anh, nhưng thân thể thật sự bị bệnh, mang theo cảm mạo dễ lây, nên không thể bán đồ ăn uống được. Như lúc này, Lại Thuấn Niên đặc biệt cảm thấy chính mình nên mời thêm hai, ba người thay phiên phụ việc.
“Anh đi lấy trà gừng.” Ôn Bạch Dụ đứng dậy, đi vào phòng ngủ lấy bình giữ ấm, đổ ra một chén trà gừng, đẩy lên trước mặt Lại Thuấn Niên.
Lại Thuấn Niên nói tiếng cảm ơn, uống một ngụm. Những lúc như thế này, Ôn Bạch Dụ thật biết cách chăm sóc người, như được nâng niu trong miệng, dụng tâm dỗ dành.
“Ôn ca, anh thật tốt với em.” Lại Thuấn Niên ăn cháo xong, uống hết trà gừng, nước mũi cũng hơi kiềm lại được một chút, mặc dù là anh dùng khăn giấy bịt nó lại.
“Anh tốt với em, bây giờ em mới biết sao?” Ôn Bạch Dụ còn chuẩn bị trái cây, cắt gọn bày ra đĩa, bưng lên bàn.
“Em biết, vẫn luôn biết.” Lại Thuấn Niên ngại ngùng cười.
“Ăn xong trái cây, rồi uống thuốc.”
“Có thể uống thuốc trước rồi ăn trái cây được không?”
“Anh còn mua thêm kẹo. Là loại kẹo táo em thích ăn nhất.” Ôn Bạch Dụ lấy từ trong túi ra.
Lại Thuấn Niên trợn mắt, anh yêu nhất là
kẹo táo, một bên là màu vàng óng của kẹo táo, một bên là màu trắng vị nước ngọt sô đa, ngậm cùng nhau chính là vị táo sô đa.
Anh thích ăn loại kẹo này nhất, cảm giác giống như uống nước ngọt có bọt khí.
“Anh, anh gạt em, nói người ta hết bán loại này rồi!” Lại Thuấn Niên xém nữa muốn nhào về phía Ôn Bạch Dụ.
Ôn Bạch Dụ ngăn cản anh: “Em tham ăn kẹo quá, không biết cách hạn chế.”
“Vậy anh cũng không cần gạt em rằng nó hết được bán chứ.”
“Em tham ăn kẹo, sâu răng mấy cái, còn muốn ăn thêm. Anh không nói như thế, em căn bản sẽ không biết kiềm chế.” Ôn Bạch Dụ mở một gói, xếp xuống một viên, “Ăn xong trái cây, uống thuốc. Uống thuốc xong, chỉ có thể ăn một viên.”
“Anh xem em là trẻ con à? Anh nói cho em biết kẹo này bán ở đâu đi.” Lại Thuấn Niên đi tìm vài chỗ cũng không thấy bán.
“Không nói. Em muốn ăn, thì trước tiên uống hết thuốc đi.”
Lại Thuấn Niên trừng hắn, Ôn Bạch Dụ sờ sờ mặt anh, giống như muốn động viên tâm tình.
“Trái cây cũng đều là loại em thích ăn, mau mau ăn đi.” Ôn Bạch Dụ nói.
Lại Thuấn Niên gật đầu, nghe lời ăn hoa quả, đôi mắt nhìn chằm chằm kẹo táo, vừa ăn vừa nói: “Anh lại cho em thêm mấy viên với.”
Ôn Bạch Dụ đáp ứng, muốn lấy lại chút lời, hắn hướng về phía mặt của Lại Thuấn Niên, muốn hôn anh, nhưng lại bị tránh được.
“Anh không sợ em lại lây bệnh cho anh?”
“Kia vốn là bệnh của anh.”
“Bị lây cho nhau, sẽ nghiêm trọng hơn. Nói chung, anh cách xa em ra một chút.” Lại Thuấn Niên nhắc nhở, đây là lời bác sĩ lúc trước đã dặn, còn đặc biệt nhắc nhở bọn họ cần phải cách ly. Lúc đó sắc mặt của Ôn Bạch Dụ đặc biệt âm trầm, nói một câu: “Không ai có thể tách chúng tôi ra.” Rồi dẫn anh về nhà.
“Không bằng em mặc nhiều một chút, ra mồ hôi, biết đâu chừng có thể khoẻ lại nhanh hơn.” Ôn Bạch Dụ đề nghị.
“Em sẽ nóng chết.” Lại Thuấn Niên nhắc đi nhắc lại, ăn xong trái cây, cũng uống hết thuốc. Tiếp theo, đưa tay đòi kẹo với Ôn Bạch Dụ.
“Chỉ biết ăn kẹo thôi.” Ôn Bạch Dụ hừ nói, đem ba viên kẹo cho Lại Thuấn Niên.
“Hết cách rồi, thuốc đắng quá.” Lại Thuấn Niên gỡ một cục ăn, đè xuống vị đắng còn đang kẹt lại ở cuống họng. Sẵn tiện, anh thay luôn giấy nhét lỗ mũi, hỉ mũi thêm một lần, chẳng mấy chốc thuốc sẽ phát huy tác dụng, anh tạm thời sẽ không cần phải nhét giấy mới vào.
Ôn Bạch Dụ thu dọn trên bàn, đi vào nhà bếp, pha cho mình chén trà nóng.
“Tiểu Niên, nếu không em chuyển tới đi. Chúng ta ở cùng nhau. Chỗ này cũng gần cửa tiệm của em, em có thể lái xe chở hàng đến.”
“Vậy thì sẽ tốn nhiều tiền xăng dầu. Hơn nữa, em ở trên lầu, gần hơn.” Lại Thuấn Niên một lần nữa từ chối lời đề nghị của Ôn Bạch Dụ, bọn họ đã thảo luận chuyện này rất nhiều lần.
“Ừ, anh biết rồi.” Ôn Bạch Dụ không hề than thở một tiếng, “Vậy anh cũng biết nên làm thế nào.”
“Anh muốn làm gì cơ?” Lại Thuấn Niên nghi hoặc.
Ôn Bạch Dụ cười không nói, không giải thích, làm cho người khác phải suy đoán.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, liên tiếp ba tiếng. Đối phương đè lên chuông cửa, hối thúc người trong nhà mau mở cửa.
Lại Thuấn Niên nghe thấy Ôn Bạch Dụ cười lạnh một tiếng, còn nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Đến sớm so với dự đoán.”
Ôn Bạch Dụ đi đến cửa chính.
Lại Thuấn Niên theo sau hắn, không biết là ai đến thăm. Anh nhớ lại những người đã từng tới đây, cũng chỉ có Tằng Chi Dịch cùng Trịnh phu nhân, Lại Thuấn Niên đoán là Ôn Bạch Dụ nhờ Tằng Chi Dịch mua đồ, hiện tại mang đến rồi.
Cửa vừa mở ra, chứng minh Lại Thuấn Niên đã đoán sai. Người đứng đợi bên ngoài là Trịnh phu nhân cùng với một vị mỹ nữ xinh đẹp, trẻ tuổi, khí chất tao nhã. Mỹ nữ đứng ở phía sau Trịnh phu nhân, mỉm cười ngại ngùng, tầm mắt nhìn về phía Ôn Bạch Dụ, trong ánh mắt tràn ngập luyến ái, nhưng sau khi chú ý tới Lại Thuấn Niên ở phía sau Ôn Bạch Dụ, ánh mắt lại sững sờ, trở nên lúng túng.
Lại Thuấn Niên thấy rõ ràng, anh vừa hơi lộ mặt ra để nhìn kỹ người mới đến, liền rút lại đến phía sau Ôn Bạch Dụ, ngăn trở tầm mắt của hai người bên ngoài, trong lòng nhắc đi nhắc lại phải nhắm mắt làm ngơ. Thật muốn nói, tướng mạo của mỹ nữ kia đúng là loại hình anh tán thưởng nhất.
Trịnh phu nhân nhìn thấy Lại Thuấn Niên cũng ở chỗ này, trong lòng kinh ngạc là điều chắc chắn, nhưng mà từ đầu đến cuối bà duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, không lộ tâm tình trên mặt, ho nhẹ một tiếng.
“Con không mời chúng ta vào nhà sao?” Bà nói.
Ôn Bạch Dụ đang không vui, ngay cả Lại Thuấn Niên ở đằng sau hắn đều cảm nhận được. Trước khi Ôn Bạch Dụ đóng sầm cửa trước mặt mẹ hắn, Lại Thuấn Niên kéo kéo góc áo của Ôn Bạch Dụ, ngăn cản hắn có hành động không lễ phép với Trịnh phu nhân.
Ôn Bạch Dụ đè xuống bất mãn, nhượng bộ, mời cả hai vào cửa.
Trịnh phu nhân mang theo mỹ nữ đến phòng khách, muốn cô cùng ngồi xuống. Mỹ nữ nói có chút ngại ngùng, đứng chờ bọn họ đi vào rồi mới ngồi xuống.
Ôn Bạch Dụ nhíu mày đáp lại ánh mắt nồng cháy của mỹ nữ, nhận ra điều này nên mỹ nữ ngượng ngùng cúi đầu.
“Đây chính là đạo đãi khách của con à? Chúng ta tới đây cũng lâu, ngay cả chén trà cũng không có.” Trịnh phu nhân hừ nói, dĩ nhiên không hài lòng, hơn nữa bà ta muốn bọn họ uống trà, chậm rãi trò chuyện với nhau.
“Khách không mời mà tới, không cần phải chiêu đãi.” Ôn Bạch Dụ lạnh lùng trả lời, ý nguyện pha trà cũng không có.
Sắc mặt Trịnh phu nhân cứng đờ, không biết nên đối đáp như thế nào. Bà không nghĩ tới con mình sẽ không nể mặt mũi mình như thế.
“Để em, em đi pha trà!” Lại Thuấn Niên xung phong nhận việc, sao có thể để cho phu nhân lúng túng, nhanh chóng đi vào nhà bếp pha trà.
Anh đi nhanh quá, không biết rằng khi mỹ nữ nghe thấy anh đi pha trà, sắc mặt cứng đờ, hơi khó coi.
Lại Thuấn Niên pha một bình trà nóng thật ngon, chuẩn bị tách uống kỹ lưỡng, dùng khay bưng ra.
Trịnh phu nhân cùng mỹ nữ vừa cười vừa nói chuyện ở phòng khách, nhìn thấy anh xuất hiện, Trịnh phu nhân thuận thế nói: “Thuấn Niên, thật hiểu chuyện.”
Thuấn Niên, thật hiểu chuyện ──? Lại Thuấn Niên thật sửng sốt, bây giờ đang diễn tiết mục gì thế, anh nghiêng mặt sang một bên, nghi hoặc nhìn Ôn Bạch Dụ.