*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mỹ Mỹ, đến rồi!” Ta đang thất thần, giọng nói của Tử Ngư vang lên như sấm bên tai.

Tấm biển với bốn chữ “Mỳ cá Từ ký” (tiệm mỳ cá của nhà họ Từ) cực lớn, chỉ là bốn chữ này viết thật sự quá khó coi. Chiêu bài cũ nát như vậy mà trong tiệm lại làm ăn nhộn nhịp, cư nhiên vẫn còn có người xếp hàng chờ chỗ? Ăn ngon đến vậy sao? Tình huống như vậy làm gợi lên lòng hiếu kì của ta. Thành thật mà nói, nửa tháng nay ta đã dạo hầu hết các tiệm ăn trong chợ, căn bản chưa hề gặp được món nào thật sự ngon. Ta cũng muốn xem món ăn của Mỳ cá Từ ký này như thế nào? Nếu như ăn không ngon ta sẽ đạp nát chiêu bài của nó!

“Nhiều người thế này, không biết đồ ăn có thực sự ngon hay không?” Vùng này sống chủ yếu dựa vào biển, cá là món ăn phổ biến. Cá biển cũng có rất nhiều loại, dinh dưỡng cũng rất phong phú, là nguyên liệu nấu ăn phổ biến ở đây. Nhưng mà thời đại kia của ta, ha ha, không dễ dàng ăn được cá biển tự nhiên không ô nhiễm như thế này! Đến cổ đại này cũng chỉ có điểm tốt ấy thôi, có thể ăn được thực phẩm tươi ngon mà tuyệt đối tự nhiên!

“Tiệm này làm mỳ cá rất ngon, nếu không cũng sẽ không có nhiều người đến ăn như vậy! Ngươi xem hai nhà bên cạnh thì rõ.” Tử Ngư thấy vẻ mặt hoài nghi của ta, liền giải thích. Ta nhìn theo hướng nàng vừa chỉ, những tiệm ăn của nhà khác rất ảm đạm! Ta cũng chỉ có thể đợi, chỉ có mỹ thực mới đáng giá chờ đợi.

Chẳng qua, lão bản của tiệm này cũng không biết kinh doanh, nếu ta là lão bản, nhất định sẽ không để cho thực khách chờ đợi như vậy, nói như thế nào cũng phải đặt thêm vài cái bàn, vài ấm trà! Ngành ăn uống mà, ngoại trừ khẩu vị phải đặc sắc, còn xét đến chuyện phục vụ. Người ta đến chỗ ngươi thứ nhất là để no bụng, thứ hai cũng là để thả lỏng tâm tình, nếu vì muốn ăn mà phải đứng chờ đến đau chân, mỏi lưng! Nếu không phải Tử Ngư kiên trì, ta thực sự chờ không nổi nữa. Yêu tinh các

“Hai vị tiểu thư, mỳ cá của các ngươi!” Tiểu nhị thấy thân hình của ta liền giật mình, hai mắt lại cứ dán vào Tử Ngư! Cổ nhân cũng thích cái đẹp ghét cái xấu a, đãi ngộ của mỹ nữ thật khác biệt! Ta trừng mắt nhìn hắn, hắn liền căm giận bỏ đi.

Một bát mỳ cá lớn được đặt trước mặt ta, cuối cùng cũng có thể ăn.

Bát mỳ là loại bát sành thông dụng nhất màu vàng đất, sợi mỳ trắng noãn được ngâm trong nước canh, bên trên bỏ vài cọng rau thơm, hình thức miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Ta dùng đữa gắp vài sợi mỳ, đang chuẩn bị đưa vào miệng, sợi mì đứt thành hai đoạn! Tùy tiện ăn vài miếng, bây giờ ta thật không còn tâm tình ăn nữa.

Cả bát mỳ, ngoại trừ nước mỳ được coi như hoàn mỹ, cái khác quả thực rắm cũng không bằng! Không nói cái khác, việc khử mùi cá đã không đạt rồi. Bởi vì vùng phụ cận đều giáp biển, nguyên liệu nấu mỳ cá là hoàng ngư*. Cá biển có mùi tanh rất nặng, xử lý mùi cá là chuyện rất quan trọng. (mỳ cá ở hiện đại đa số đều làm từ cá nước ngọt, như cá trắm cỏ, cá trắm đen, cá lăng những loại cá ít xương, thịt nhiều.)

12027710_867591963309414_8727329871478054116_n

* Hoàng ngư:

tức là loại hoàng ngư thường thấy nhất-hoàng hoa ngư

Hoàng hoa ngư là 1 loại hoàng ngư nhưng có nhiều thịt và có kích thước lớn hơn hoàng ngư rất nhiều

 .

“Ăn thật ngon a! Mau ăn!” Thấy ta dừng lại không ăn, Tử Ngư ngẩng đầu vẻ mặt mờ mịt, bát mỳ cá của nàng chỉ còn lại một nửa. Yêu cầu của cổ nhân đều thấp như vậy sao?

“Không có gì, ngươi tiếp tục ăn đi!” Miệng thì nói như vậy, trong lòng ta lại đang nghĩ, là kẻ nào làm ra đồ ăn rác rưởi như thế này? Tay nghề tệ như vậy mà tiệm vẫn ngày ngày đông khách, như vậy ta có thể làm được mỳ cá tổ sư gia rồi. Nếu như ngày khác ta mở một cửa tiệm, có thể đem tiệm mỳ này đánh sụp!

“Ngươi thật không ăn sao? Thật đáng tiếc a, đây là mỳ cá ngon nhất ở đây.” A? Vẫn là mỳ cá ngon nhất ở đây! Lão bản vì sao không trực tiếp đi ra mà cảm tạ vị khách này a? Đi đâu mà tìm được khách hàng kiêm người quảng cáo cho cửa tiệm thế này?

“Tử Ngư, ngươi có muốn ăn một bát mỳ cá chân chính?” Tuy rằng thay đổi thân thể, nhưng tính cách càn quấy của ta vẫn còn cắm sâu vào người đây!

“A?” Tử Ngư mở to miệng, hiển nhiên là bị lời nói của ta làm chấn kinh “Ngươi có thể? Làm mỳ cá?”

“Ta không chỉ biết làm, mà còn là mỳ cá tổ sư gia đây!” Cố ý đề cao giọng nói, ta quyết định phá tiệm mỳ cá này, ta vừa nói mặt vừa cười thành một đóa hoa! Về phần hoa gì, ta cũng không biết, dù sao cũng không phải là hoa mẫu đơn!

“Ngươi đừng có nói khoác nữa đi!” Mấy người bàn bên cạnh nghe được lời nói của ta cười đến ngã trái ngã phải. Ta đã sớm nhìn bọn họ không vừa mắt, Tử Ngư vừa vào điếm, bọn họ liền mê đắm mà nhìn chằm chằm Tử Ngư đến tận bây giờ.

“Nàng nói nàng biết làm mỳ cá?”

“Mập như vậy? Làm mỳ cá? Lại còn là mỳ cá tổ sư gia?” Những người có mặt trong tiệm liền nghị luận sôi nổi. Thật không có kiến thức, có thể làm mỳ cá hay không thì có liên quan gì đến vóc dáng? Một đám óc heo.

“Ba!” Ta đứng dậy, vỗ một chưởng lên bàn. Ai yêu, thật đau tay a, thịt nhiều như vậy mà vẫn cảm thấy đau. Ta nhếch miệng!

Bây giờ, chưởng quỹ* cũng tới, thấy tư thế của ta, lại tưởng rằng ta là những kẻ chuyên môn ăn quỵt, tựa tiếu phi tiếu nói: “Cô nương, chúng ta vốn chỉ là làm ăn nhỏ. Có cái gì không chu toàn, ngài cứ việc nói...”

*Lão bản: chủ quán, Chưởng quỹ: giống như thu ngân. Mà thường ở cố đại lão bản sẽ kiêm luôn chức chưởng quỹ

 .

“Bát mỳ cá này của các ngươi, tay nghề kém như vậy, mà vẫn có thể đông khách! Chậc chậc, thật là không thể tưởng tượng được!” Ta chế nhạo.

“Cô nương, ở bên ngoài, ngươi tốt nhất đừng ăn nói mạnh miệng. Ta ở đây mở tiệm bán mỳ cá, có thể nói cũng là cửa hiệu lâu đời.” Hiển nhiên hắn rất tự tin đối với tay nghề làm mỳ cá của nhà mình, không thèm để một con nhóc mạnh miệng vào mắt.

Ta vẫn tươi cười rực rỡ, trong lòng nghĩ: Ngươi càng tự tin, lát nữa càng khó xem! Hắc hắc, hôm nay bản tiểu thư rất có hứng thú chơi đùa với tiệm mỳ này của ngươi “Không sai, ta chính là mỳ cá tổ sư gia!”

Bị ta nói như vậy, vẻ mặt tươi cười của chưởng quỹ cũng không duy trì nổi nữa, nhất thời trở nên phi thường xấu xí “Nói như vậy, cô nương cũng là người trong nghề?”

“Đừng có nói suông…”

“Đúng vậy, có bản lĩnh thì làm một bát xem, cùng Từ chưởng quỹ so sánh!”

Mọi người ồn ào, coi thường ta! Tử Ngư ở một bên lo lắng suông, vẫn nắm chặt ống tay áo của ta, ý bảo ta đừng làm lớn chuyện. Ta không để ý nàng, tiếp tục nói: “Nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, ta liền đơn giản làm một lần! Từ chưởng quỹ mời ngươi cho ta mượn phòng bếp dùng một lát…”

Thấy vẻ mặt ta như thường, mọi người liền ồn ào không ngừng, hơn nữa hắn cố ý muốn ta mất hết mặt mũi, ta thuận lợi được dẫn đến phòng bếp. Trong nhất thời, trong tiệm rất náo nhiệt, đâu còn người nào ăn mỳ cá nữa? Một đống người tụ lại chờ xem ta làm mỳ cá, kì thực còn chờ xem ta xấu mặt. Từ chưởng quỹ cố ý chặn mọi người lại, để một mình ta làm việc. Tử Ngư thấy vậy liền vội vàng đi theo ta vào phòng bếp, muốn giúp đỡ. Yêu tinh các

“Mỹ Mỹ, ngươi gây ra họa lớn như vậy…” Hiển nhiên nàng cũng cho là ta nói mạnh miệng. Ta hướng nàng làm một thủ thế im lặng, để cho nàng ngưng lại.

Khi nàng thấy ta thuần thục bắt cá, cùng với nhanh chóng mổ bụng, rút xương, miệng nàng mở đã có thể nhét vào được một quả trứng gà, ánh mắt nhìn ta tràn đầy sùng bái.

“Mỹ Mỹ, không phải ngươi nói ngươi không biết làm cá sao?”

Ta liếc nhìn nàng một cái, chuyên tâm tiếp tục động tác trong tay. Ta nói không biết làm cá lúc nào? Ta chẳng qua chỉ không muốn chạm vào những thứ tanh như vậy, muốn trộm lười biếng một chút mà thôi. Kế tiếp nàng rất an tĩnh, nghe ta phân phó mà chuẩn bị nguyên phụ liệu cho ta. Thành thật mà nói, ai cũng biết làm cá, nhưng có thể trong thời gian ngắn đem xương, thịt, đầu, đuôi chia ra gọn gàng như ta thì không thể dễ dàng làm được.

Lúc Tử Ngư trợn mắt há hốc mồm, ta dùng dao thái thịt cá thành lát mỏng, thêm vào chút muối, lòng trắng trứng cùng chút bột mỳ, dùng tay nhồi theo chiều kim đồng hồ, sau đó đem bỏ vào khuôn làm mỳ, cố gắng đè ép, sợi mỳ thật dài liền đi ra roi vào trong nồi nước sôi, chậm rãi luộc cho đến khi sợi mỳ chuyển thành màu trắng bán trong suốt.

Sau gần nửa canh giờ, Tử Ngư đem ba loại mỳ cá đã làm xong bưng ra phòng bếp, đám người đang chờ để chê cười liền bị chấn kinh. Ba bát mỳ cá đều có đủ cả sắc, hương, vị. Người đẹp, mỳ cũng đẹp, tuyệt.

Mặt của chưởng quỹ xấu xí như gặp quỷ, chưa kịp nghĩ đã thốt lên: “Đây, đây, đây thật là ngươi làm được sao?”

“Không thể giả được!” Đã nói ta là tổ sư gia, ai kêu ngươi không tin, lúc này thật mất mặt đi? Ta rất hài lòng nhìn phản ứng của mọi người.

“Xem bộ hình như thật sự ăn ngon nha!” Có người đã không nhịn được mà chảy nước miếng.

“Cái gì gọi là xem bộ thật sự ăn ngon, đây vốn là nhân gian mỹ vị! Không tin các ngươi phái mấy người đại diện lên nếm thử xem!” Ta cắt đứt lời của bọn họ, vắt chân ngồi trên ghế, nhìn bộ dạng thèm thuồng của bọn họ, thật buồn cười! Vẻ mặt Tử Ngư cũng rất kiêu ngạo, nàng ở phòng bếp đã nếm thử trước, quả thực là ngon không thể tả. Kỳ thực ta làm không đơn giản như vậy:

Thứ nhất là mỳ cá nước, lấy xương cá và đầu cá lại thêm một ít rượu, gừng cùng một chút muối trực tiếp nấu thành một nồi nước canh thanh đạm, khi luộc mỳ lại bỏ thêm một ít gừng, chờ nước sôi lại thêm một ít gia vị, bỏ thêm một chút hành lá, bên cạnh là vài loại rau đã được chần sơ. Mỳ được đựng trong một cái bát màu trắng, chỉ thấy lục bạch đan xem, thêm một ít dầu vừng, làm bát mỳ thơm lừng. Quan trọng là sợi mỳ tinh tế lại tươi ngon.

Thứ hai là mỳ cá trộn rau, sau khi mỳ cá được nấu chín, được rải đều trên mặt đĩa, được rưới nước sốt gồm cà chua, hành tây, cần tây, tỏi băm, thịt heo bằm, nước gừng, bột đậu khấu cùng một chút muối tạo thành một loại nước sốt, lại thêm một ít giấm chua. Mặt khác ở mép đĩa đặt thêm vài lát cà chua và rau xanh. Tạo thành một hương vị hết sức đặc biệt!

Thứ ba là mỳ cá chiên giòn, món ăn như tên, được đặt trên một cái đĩa tròn, xung quanh là lá bạc hà cắt nhỏ.

Đối với ta mà nói, đây chẳng qua như hạt cát trong sa mạc, trên thực tế bởi vì có một số gia vị ở thời đại này căn bản không có, phần mỳ cá này chỉ có thể coi như là bán thành phẩm; nhưng đối với đám ngốc tử trước mắt, ta đã thành thần trù* chuyển thế.

*Thần trù: thần đầu bếp

 .

Nhìn xem! Hiện tại một đống người vây lại tranh nhau thưởng thức mỳ cá của ta. Ngay cả chưởng quỹ cũng không nhịn được mà chen vào, mở to mắt muốn nhìn cho kĩ, có thể cũng thuận tiện học lén, nói không chừng hiện tại hắn đang hối hận muốn chết, vừa nãy thế nào ngay cả một tiểu nhị cũng không phái cho ta.

“Ai nha, sao nước canh mỳ cá chỉ có một chén vậy?” Có người bắt đầu thắc mắc, ta mỉm cười! Bỏ thêm lòng trắng trứng cùng một chút bột mỳ vào, mỳ cá liền nở ra, từ một chén thành một bát, tuyệt đối không ít.

“Còn có, mỳ cá chiên này, rất giòn a.”

“Không chỉ có giòn, mà hình như hương vị cũng rất đặc biệt. Chưa từng ăn qua mỳ cá nào như vậy, mặc dù là chiên nhưng lại tuyệt không béo!”

Đó là vị bạc hà, nếu là trước đây, ta sẽ dùng rượu vang đỏ thêm bạc hà cùng nước chanh, nhưng ở đây lại tìm không ra rượu vang đỏ và cây chanh! Nhưng mà, đám người này không biết đã ngốc bao lâu, làm sao có khả năng cảm nhận ra!

“Nước trộn của mỳ này thực sự là rất khéo, hương vị vô cùng ngon a!” Mô phỏng cách làm của mỳ Ý, có thể ăn không ngon sao? Đây chính là mấy nghìn năm văn hóa của người ta lắng đọng ra tinh phẩm a! Ta nghĩ thầm.

“Thật là nhân gian mỹ vị a!” Mọi người liên tục ngươi một lời ta một lời, khen không dứt miệng. Thấy Tử Ngư cao hứng bừng bừng, giống như chính nàng là người nhận được lời khen! Điều này làm cho ta nhớ đến cảnh tượng bọn nhóc tiểu học, giáo viên cấp cho thành tích tốt cùng phát thưởng, đều có vẻ mặt nhảy nhót như vậy. Yêu tinh các

“Thế nào?” Ta nhướng nhướng mày “Lúc này nên gọi ta là tổ sư gia đi!”

Vẻ mặt mọi người ngượng nghịu “Cô nương, ngươi là thần thánh phương nào a? Sao lại có trù nghệ cao như vậy? Nhưng mà ngươi là nữ a, hơn nữa ngươi còn trẻ như vậy... Gọi tổ sư gia có chút?” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, khí thế cũng biến mất. Từ chưởng quỹ ở một bên đổ mồ hôi lạnh, không phục không được.

Nếu như ta đem tay nghề này mở tiệm ở đây, hắn cũng đừng nghĩ tới chuyện làm ăn nữa. Đây là kết quả của những kẻ trông mặt mà bắt hình dong, đáng đời!

“Ha ha! Tuổi còn trẻ thì không thể gọi là tổ sư gia sao? Mặc kệ các ngươi, Tử Ngư, chúng ta đi.” Làm loạn cũng làm rồi, ta ném hai đồng tiền lên bàn, làm bộ lôi kéo Tử Ngư đi ra ngoài.

“Cô nương, một bát mỳ cá ba văn tiền!” Tiểu nhị lúc trước ngăn ta lại.

Cái gì, muốn giết người sao? Tay nghề như vậy còn dám lấy ba văn tiền? Ta có thể cho ngươi một văn một bát đã tốt lắm rồi! Ta dừng lại, đang chuẩn bị giơ đôi chân vô cùng tôn quý của mình lên để bước qua. Chưởng quỹ nắm lấy cơ hội liền dạy dỗ tiểu nhị vài câu, tươi cười đi đến trước mặt ta và Tử Ngư, giọng nói cung kính tới cực điểm: “Cô nương có thể hay không chỉ giáo tiểu nhân một chút, làm sao mà mỳ cá của ngài một chút mùi cá cùng không có? Cũng từ một chén thành một bát, không ngừng nở? Còn có loại nước sốt đặc biệt kia là…”

“Xin lỗi, bí quyết riêng không thể truyền ra ngoài!” Những kẻ thấy lợi quên nghĩa, không cần thiết phải giao hảo. Mới vừa rồi còn muốn cho ta mất hết mặt mũi đây!

“…” Lúc này đổi lại hắn muốn nịnh nọt. Muốn học trộm? Cửa sổ cũng không có! “Dạy đồ đệ khiến sư phụ chết đói” chuyện lỗ vốn như thế ta sẽ không làm! Tiếp đó, ta liền kéo Tử Ngư bỏ đi, để lại một đám người ngơ ngác đứng đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play