Editor: Tieen

Chương 406: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (60)

Lạc Nhan ăn đan dược, linh lực trong cơ thể vô cùng dồi dào.

Cấp bậc của Lạc Nhan đang tăng lên.

Ngưng Thể kỳ, Ngưng Thể trung kỳ, Ngưng Thể hậu kỳ, Đại Thừa kỳ...

Tô Mộc sửng sốt một chút, liên tưởng đến nguyên chủ ăn đan dược thăng tiên, biết Lạc Nhan bị mình đút mấy viên đan được, cấp bậc đang tăng vọt, cũng muốn thăng tiên.

Bầu trời đột nhiên bắt đầu giăng đầy mây đen, mơ hồ cảm giác được có uy áp tập kích.

Đó là lôi kiếp!

Tô Mộc: !?

Thời điểm nguyên chủ ăn đan dược thăng cấp, không có trải qua lôi kiếp!

Mà hiện giờ Lạc Nhan lại phải trải qua lôi kiếp!?

【 Ký chủ, Thanh Diệp Tiên Tôn không có nói cho cô biết... 】

Nguyên chủ cũng không phải bởi vì ở trong tàng bảo khố Vân gia ăn nhiều đan dược như vậy mới thăng tiên, mà bởi vì ăn trúng đan dược của Thanh Diệp Tiên Tôn đưa cho Vân gia nhiều năm trước, thăng tiên không cần phải trải qua lôi kiếp.


Lúc trước nguyên chủ ăn một viên, vừa rồi ký chủ cho Lạc Nhan ăn một viên, cho nên Lạc Nhan cấp bậc đang tăng vọt, sắp thăng tiên.

Nhưng Lạc Nhan vốn là người nên luân hồi, được Uyên Hề tẩm bổ hồn phách, lại trọng tố thân thể bỏ vào Phàm giới tu tiên, vốn đã trái với Thiên Đạo, cho nên, giờ phút này cũng không phải lôi kiếp, mà là Thiên Đạo ngăn trở.

Tô Mộc lúc này mới biết thì ra là như vậy.

Tô Mộc rất bình tĩnh: "Ồ."

Thế giới huyền huyễn này tùy thời đều có chuyện xấu, cô đã quen rồi, kịp thời nghĩ ra phương án ứng phó.

【 Ký chủ, chuyện này bổn hệ thống bất lực. 】 Đụng vào Thiên Đạo, nếu nó chống lại Thiên Đạo...

Bị bộ phận giám sát phát hiện, trừ điểm thành tựu của nó, tuy rằng nó rất muốn bán đạo cụ cho ký chủ vào lúc này, nhưng ngẫm lại một đám quỷ hút máu trong bộ phận giám sát, nó vẫn không làm.


Tô Mộc từ không gian cầm một số khí cụ che chắn lôi kiếp ra, chủ yếu là Tiên Khí Uyên Hề Tiên Tôn đưa trước đó, giờ phút này đều đặt lên người Lạc Nhan.

"Lạc Nhan, lát nữa ở tại chỗ, đừng cử động có biết không?" Tô Mộc cùng Lạc Nhan nói xong, sau đó tự mình hấp thu một viên linh thạch.

Tô Mộc vốn ở Đại Thừa kỳ chỉ cách một bước vào cửa thăng tiên, cô vẫn không tu hành chính là không chuẩn bị sớm như vậy gặp phải lôi kiếp.

Hiện giờ, cô ngược lại bị ép dẫn tới độ kiếp lôi kiếp, sau đó còn đem ánh mắt từ từ hướng về phía Trịnh Mạch Nhi bên kia.

【 Ký chủ, cô còn nhớ định luật cô sẽ bị điện giật chết không? 】 Cửu Thiên Tuế yên lặng nhắc nhở.

Ngoại trừ thế giới nhiệm vụ trước, ký chủ chủ động muốn bị nổ chết, những lần còn lại, ký chủ cuối cùng đều sẽ bị điện giật chết.


Thế giới này còn khắc nghiệt hơn, lôi kiếp chính là đặc biệt chờ ký chủ a.

Ký chủ cũng biết, hiện tại ký chủ chủ động dẫn lôi kiếp tới, lạnh lẽo ~

"Thanh Thiển tỷ, tỷ muốn làm gì?" Lạc Nhan biết mình thăng tiên cần độ lôi kiếp, với tình huống hiện tại của nàng, căn bản không cách nào ngăn cản uy lực của lôi kiếp, mà cô nói như thế, rõ ràng chính là muốn vì nàng ngăn cản lôi kiếp.

"Uyên Hề Tiên Tôn còn đang chờ ngươi." Tô Mộc nhàn nhạt nói, cô đã đột phá Đại Thừa hậu kỳ.

Trên không trung lại có một đám mây đen, tia chớp ở trong tầng mây đã bắt đầu ấp ủ.

Bên kia Trịnh Mạch Nhi cùng Xích Tà bị Hắc Ma Đao quấn lấy đều sửng sốt một chút, vừa nhìn bên này, nhìn thấy Lạc Nhan cùng Tô Mộc đồng thời thăng tiên, dẫn tới hai đạo lôi kiếp, bọn họ muốn rời khỏi khu vực này mới được, lôi kiếp thăng tiên này đối với những người khác đều là thiên tai hủy diệt!
Trịnh Mạch Nhi và Xích Tà muốn chạy, nhưng Tô Mộc đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng ta, thừa dịp không chuẩn bị, đánh nàng ta ngất xỉu.

Xích Tà muốn công kích Tô Mộc, bị Hắc Ma Đao quấn lấy.

Tô Mộc dùng pháp thuật giam cầm Trịnh Mạch Nhi, di chuyển đến bên cạnh Lạc Nhan.

"Bùa hộ mệnh." Tô Mộc thản nhiên nói, sau đó ngước mắt nhìn bầu trời đen nghìn nghịt.

"?" Bùa hộ mệnh? Lạc Nhan nghi hoặc, đem Trịnh Mạch Nhi đặt ở đây làm cái gì? Chẳng lẽ Trịnh Mạch Nhi là bùa hộ mệnh?

Chương 407: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (61)

Lạc Nhan nghi hoặc, nhưng Cửu Thiên Tuế đã bội phục Tô Mộc, vậy mà thật sự làm ra loại chuyện lấy nữ chính làm bùa hộ mệnh này.

Cũng bội phục ký chủ trong tình huống bất ngờ như vậy có thể tìm thấy một cách tốt để giải quyết.
Chỉ là, có thể giữ được nhiệm vụ phụ Lạc Nhan, nhưng ký chủ...

【 Ký chủ, cô không cần trốn tránh sao? 】

"Luôn có một người cần phải thừa nhận lôi kiếp." Các cô không có khả năng vẫn lợi dụng hào quang nữ chính trốn tránh.

Lôi kiếp có lẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng lôi kiếp của Thiên Đạo muốn nhằm vào Lạc Nhan làm sao có thể dễ dàng buông tha Lạc Nhan?

Hào quang nữ chính chính là  bảo vệ nữ chính, Lạc Nhan chỉ là cọ ánh sáng của người ta, nếu bức bách Thiên Đạo, sao lại không làm ra chuyện đả thương Lạc Nhan mà tránh đi nữ chính?

Tóm lại, Tô Mộc không thể bỏ qua một chút yếu tố sẽ làm cho nhiệm vụ phụ của cô thất bại.

Lạc Nhan nhìn Tô Mộc bị bao phủ trong hai đạo lôi kiếp, há miệng muốn gọi thành tiếng, nhưng không biết nên nói cái gì...

Thất Thất bên cạnh bị thương lo lắng nhìn vị trí của Tô Mộc, muốn đi lên hỗ trợ, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tiếng "Bùm bùm..." không ngừng truyền đến, âm thanh càng lúc càng lớn, đinh tai nhức óc.

Kỳ thật, Tô Mộc cũng đâu nắm chắc hai đạo lôi kiếp đánh xuống cô sẽ không chết, chỉ là giữa cái chết của cô và Lạc Nhan, cô lựa chọn để Lạc Nhan còn sống, hoàn thành nhiệm vụ phụ của mình.

Lại bị điện giật chết, lúc này đây cô nhận ra.

Tổng cộng là chín đạo lôi kiếp, một đạo sau hơn một đạo, một đạo so với một đạo còn dày đặc hơn.

Đạo thứ nhất, đạo thứ hai, đạo thứ ba có thể dùng vũ khí ngăn cản.

Thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, mạnh mẽ đánh trên người, trải qua hơn năm mươi năm cải tạo thân thể nếu chỉ là ở trước mặt lôi kiếp vẫn có thể ngăn cản được.

Nhưng có thêm một đạo sấm sét của Thiên Đạo, Tô Mộc có chút chật vật nửa quỳ trên mặt đất thở dốc, đan dược bổ sung linh lực cũng vô dụng, chỉ có thể không ngừng lợi dụng linh thạch bổ sung, linh thành Phàm giới trân quý ở trong tay cô giống như nước chảy đá mòn.
Lực lượng của đạo thứ tám so với mấy đạo trước tổng cộng lại còn cường đại hơn, chứ đừng nói là lôi kiếp cùng sấm sét của Thiên Đạo cùng đánh xuống, Tô Mộc tính toán, mình ít nhất có thể lưu lại một hơi, thừa nhận đạo cuối cùng, sau đó Lạc Nhan thuận lợi thăng tiên, nhiệm vụ phụ hoàn thành.

À, đúng rồi, cô sẽ chết và rời khỏi thế giới nhiệm vụ.

Bình tĩnh như Tô Mộc, đã làm tốt tính toán.

【 Ký chủ, ta cảm thấy chúng ta vẫn có thể giãy dụa một chút. 】 Cửu Thiên Tuế nói.

【 Ký chủ, cô ngẫm lại thế giới này, cô thật sự nỡ bỏ sao? 】 Cửu Thiên Tuế kỳ thật muốn hỏi Tô Mộc bỏ được Thanh Diệp sao?

Nhưng không thể hỏi như vậy, ký chủ luôn có thể nghe ra một cái gì đó từ lời nói của nó, lỡ như đến lúc đó nó bị dụ nói ra, nó khóc chết cũng không vãn hồi được.
Con ngươi Tô Mộc lóe lên, không có trả lời câu hỏi này, bởi vì hai đạo lôi kiếp đủ để hủy diệt từ hai bên đánh về phía cô.

Mắt thấy hai đạo lực lượng đến trước mắt, Tô Mộc chật vật trốn lên trên, hai đạo lôi kiếp va chạm cùng một chỗ, năng lượng cực lớn đem Tô Mộc bao phủ, cả người bị đánh rơi trên mặt đất.

Tô Mộc bị sét đánh đến mức lồng ngực tràn đầy mùi máu tươi, nghiêng người ôm ngực phun ra từng ngụm máu.

Tuy rằng tránh được công kích trí mạng, nhưng hai đạo lực lượng va chạm cũng khiến cô mất đi phân nửa mạng sống, đây chính là kế hoạch cô muốn lưu lại một hơi thở.

Về phần vì sao không dùng chiêu này trước?

Bởi vì sau khi dùng ở giai đoạn trước, lôi kiếp cũng sẽ không để cho cô sử dụng lần thứ hai, vậy còn không bằng giữ lại thời khắc mấu chốt sử dụng.
Tại sao không chờ đợi đến đạo thứ chín để sử dụng?

Bởi vì đạo thứ tám đánh xong, mạng cô cũng không còn, làm sao thừa nhận đạo thứ chín chứ?

Đạo thứ tám đánh xuống, nối tiếp đến chính là đạo thứ chín, ngay cả cơ hội thở dốc cũng chưa từng cho.

Lạc Nhan cùng Thất Thất vừa bị đạo lôi kiếp thứ tám cùng Thiên Đạo va chạm trùng kích đẩy về phía sau mấy mét, vừa mới phục hồi tinh thần lại, liền nhìn hai đạo lôi kiếp kia quấn quýt giống như chậu máu mồm to hướng về phía Tô Mộc mà cắn nuốt!

Chương 408: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (62)

Tô Mộc đang chờ đợi cái chết.

"Vân Thanh Thiển." Một hương vị mát lạnh quen thuộc bao lấy cô, ngay sau đó ấm áp đến làm cho vẻ mặt cô hơi ngẩn ra.

Tô Mộc ngước mắt, bên tai truyền đến tiếng lôi kiếp, tất cả đều bị hắn thừa nhận, mà cô, chỉ cảm thấy tiếng sấm càng ngày càng nhỏ, bộ dáng của hắn càng ngày càng rõ ràng.
Giờ phút này Thanh Diệp, phong trần mệt mỏi mà đến, trên mặt không còn sự kiềm chế ngày xưa, tất cả đều bị lệ khí chiếm cứ, góc cạnh trên mặt sắc bén, phảng phất quanh thân đều là một tầng băng lạnh rét.

Mặc dù hàn lệ trên người nặng cỡ nào, nhưng khi hắn cúi người đều lui ra, dùng khí tức ấm áp nhất vây quanh cô.

"Bản tôn đã nói qua cái gì? Hả?" Âm cuối khẽ nhếch, nguy hiểm hỏi.

Đầu óc Tô Mộc dừng một chút, mới hiểu được hắn nói có ý gì, cúi đầu nhìn, ngọc bội của mình không ở bên hông, vừa rồi thừa nhận đạo lôi kiếp thứ bảy đã bị vỡ vụn.

Lúc trước khi hắn lưu ngọc bội cho mình, đã nói qua, lúc có nguy hiểm bảo cô bóp nát ngọc bội.

Nhưng vừa rồi cô cũng không có nghĩ tới muốn bóp nát ngọc bội, thậm chí phải nói là cô đã quen dựa vào mình, cũng không nhớ rõ mình còn có thứ này.
"Hay là nói, nàng muốn rời khỏi bản tôn?" Giọng điệu Thanh Diệp lạnh lẽo, nhưng lúc đưa tay lau vết máu trên khóe môi cô lại cực kỳ nhẹ nhàng.

Khoảnh khắc ngọc bội bị vỡ, hắn nhận thấy nàng gặp nguy hiểm, liều lĩnh chạy tới, nhưng nhìn thấy lại là một cảnh tượng như vậy.

Nếu hắn đến trễ chỉ trong một cái chớp mắt, thì nàng ấy...

Nghĩ đi nghĩ lại, đáy mắt Thanh Diệp tràn đầy âm u lạnh lẽo.

"Tiểu Địa Tiên, như thế nào? Chết cũng không sợ, sợ nói chuyện với bản tôn?"

Thanh Diệp từng chút từng chút lau khóe môi cô, còn có vết bẩn trên mặt, phía sau tóc dài đen nhánh bởi vì hắn cúi người, cùng mái tóc dài của cô đan xen cùng một chỗ, phía sau bởi vì lôi kiếp mà nổi lên một vùng sáng đại thịnh, hơn ba lôi kiếp còn đang tiếp tục, Tô Mộc lại không có một chút cảm giác.
Tùy ý hắn lau chùi cho mình, tùy ý hắn nhẹ nhàng ôm lấy mình, tùy ý hắn ngoài miệng không ngừng nói những lời thiếu đánh...

Tô Mộc chỉ cảm thấy đáy lòng phong phú, phảng phất như có thứ gì đó dừng ở trong lòng, ấm áp như ánh mặt trời.

Ôm Tô Mộc trở về Tiên giới, cùng trở về, còn có Lạc Nhan đã thuận lợi thăng tiên, cùng với Thất Thất bị Thanh Diệp đột phá Thiên Đạo mang về.

Tư Mệnh chưởng quản thông đạo giữa Tiên giới và Phàm giới cảm nhận được dao động, vội vàng lại nhìn, thấy được trong vầng sáng của thông đạo kia xuất hiện, là Thanh Diệp Tiên Tôn, còn có người hắn ôm trong ngực...

Đó là nàng ấy!?

"Thanh Diệp Tiên Tôn." Tư Mệnh tự nhiên hào phóng hành lễ.

Tuy rằng lúc trước nàng cùng Tiên Tôn chê xảy ra chuyện đáng chê cười như vậy, nàng cũng có chút không cam lòng, nhưng Tư Mệnh nàng trời sinh cao ngạo, nàng tâm duyệt Tiên Tôn là sự thật, Tiên Tôn đối với nàng vô cảm cũng là sự thật, nhưng cũng không cản trở nàng tiếp tục ngưỡng mộ Tiên Tôn.
Ai nói thích thì nhất định phải có được chứ?

Tư Mệnh tuy thương tâm, nhưng nàng lại càng không bởi vì không chiếm được mà dùng thủ đoạn.

Người có thể được Tiên Tôn yêu thương nhất định sẽ khác.

Mỗi người đều có tính độc đáo riêng, chỉ là độc đáo của nàng, không phải Tiên Tôn thích mà thôi.

Thanh Diệp khẽ gật đầu với Tư Mệnh.

"Nhan Nhi!" Uyên Hề vội vàng chạy tới.

Lạc Nhan cứng đờ xoay người, nhìn nam tử thanh nhã như hoa kia, môi khẽ mở, lời còn chưa nói ra lại nếm được vị mặn nước mắt trước.

Đáy mắt Uyên Hề tràn đầy nhu tình, thật cẩn thận đi về phía nàng, phảng phất mỗi một bước đều đặc biệt trân quý.

Lạc Nhan và Uyên Hề gặp nhau, nhiệm vụ phụ của Tô Mộc cũng đã hoàn thành.

Tô Mộc bị Thanh Diệp khống chế, chỉ cho phép đi lại ở phủ đệ của hắn, cho đến khi thương thế khỏi hẳn mới thôi.
Tô Mộc nhìn nam tử sắc mặt âm trầm, bá đạo dị thường, lời phản đối rốt cuộc cũng không nói ra.

"Há miệng." Trên tay Thanh Diệp bưng một chén nước thuốc, ngồi xuống bên giường, giọng điệu lạnh lùng.

Tô Mộc ngoan ngoãn há miệng, tùy ý hắn đem nước thuốc đắng chát đút từng muỗng vào miệng, lông mày cũng không nhíu.

Chương 409: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (63)

Một chén thuốc đã thấy đáy, Thanh Diệp nhét một miếng mứt hoa quả vào miệng cô.

Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn không dám nói chuyện của cô, đáy mắt Thanh Diệp hiện lên ý cười.

Nàng không biết nàng ngoan ngoãn đáng yêu cỡ nào đâu, hắn phải nhẫn nại biết bao mới có thể căng mặt, nhẫn tâm muốn nhốt nàng ở bên người, dưỡng tốt vết thương này, hắn liền dẫn nàng đi khắp nơi.

"Buồn ngủ không?" Giọng điệu Thanh Diệp ôn nhu hỏi.
"Không buồn ngủ." Tô Mộc ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng phản chiếu khuôn mặt của nam nhân, đầu hơi nghiêng nghiêng, tựa hồ đang phân rõ hắn còn đang tức giận hay không.

Thanh Diệp tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, bên môi cô còn dính vị đắng của nước thuốc này, hắn trầm giọng nói: "Ngày thường rất hay nói, nhưng nước thuốc này đắng như thế, lại không lên tiếng, tiểu Địa Tiên, ngươi nói xem, bản tôn nên làm gì với nàng đây?"

Bàn tay nắm lấy gáy cô, trằn trọc giữa cánh môi của cô, nhẫn nại chậm rãi xâm lấn vào bên trong.

Đôi môi cô dính vào vị ngọt và vị đắng của hơi thở, làm hắn mê muội.

Tô Mộc nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt.

Trước mắt là hắn, hô hấp là hắn, ngọt ngào xâm lấn trên môi cũng là hắn...

Cửu Thiên Tuế lẳng lặng nhìn tất cả.
Ách...

Nó có nên cao hứng không đây?

Ký chủ và vị kia...

Được rồi, nó cao hứng không nổi.

Tô Mộc uống thuốc không bao lâu, buồn ngủ, ngủ say bên cạnh Thanh Diệp.

Bàn tay Thanh Diệp theo sườn mặt cô, xuyên qua mái tóc của cô, đáy mắt ôn nhu nhìn cô, như thể năm tháng bình yên.

-

Nửa canh giờ sau.

"Ta tìm chủ nhân." Thất Thất từ phía sau cây cột thò đầu ra, nhỏ giọng nói.

Thanh Diệp quay đầu lại liếc mắt một cái, thân thể Thất Thất lập tức rụt ra sau cây cột.

"Chuyện gì?"

"Là Uyên Hề Tiên Tôn, muốn gặp chủ nhân." Tiếng Thất Thất nhỏ đến mức ngay cả chính nó cũng không nghe được.

Nam nhân của chủ nhân thật đáng sợ, ét o ét...

"Đợi nàng tỉnh lại, bản tôn sẽ dẫn nàng qua đó." Thanh Diệp trả lời, lại nói, "Ngươi còn không mau lăn đi."

Thất Thất nghe lời cuộn người thành một quả bóng, sau đó lăn ra ngoài.
Thất Thất rời đi không bao lâu.

Tô Mộc từ từ mở mắt, đối diện với con ngươi của Thanh Diệp.

"Đánh thức nàng sao?" Thanh Diệp hỏi, đáy lòng đã đưa Thất Thất vào danh sách chết.

"Không có, ngủ đủ rồi." Tô Mộc trả lời cho Thất Thất hoãn án.

"Vậy bản tôn dẫn nàng đến chỗ Uyên Hề." Thanh Diệp nói xong, ôm cô từ trên giường lên, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho cô.

Lúc hai người ra cửa, Thất Thất đang nằm sấp ở cửa, vừa nhìn thấy Tô Mộc liền hưng phấn muốn nhào tới, nhận thấy được ánh mắt Thanh Diệp, lại co rúm nằm sấp trở lại, dùng đôi mắt dò hỏi Tô Mộc có thể cùng bọn họ đi hay không.

Thanh Diệp mang theo Tô Mộc rời đi, Tô Mộc ngay cả ánh mắt cũng chưa kịp cho Thất Thất.

Thất Thất ai oán nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

Phủ đệ Uyên Hề.

Sau khi Uyên Hề mang Lạc Nhan về, Uyên Hề đem sự tình trước sau nói cho Lạc Nhan biết, Lạc Nhan lúc này mới biết được, mình đụng phải Tô Mộc không phải ngoài ý muốn, mà là Uyên Hề phái xuống Phàm giới.
Mà Uyên Hề không nói cho Lạc Nhan biết, nhiệm vụ mình định chế, là có điều kiện trao đổi.

Chỉ chờ Tô Mộc tới, hắn cố chống đỡ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Nhan trở về, nhiệm vụ do Uyên Hề định chế hoàn thành, như vậy việc trao đổi nhiệm vụ mà hắn từng tùy chỉnh sẽ được thực hiện.

Lúc Thanh Diệp và Tô Mộc đến, nhìn thấy sắc mặt Uyên Hề trắng bệch, mà Lạc Nhan bị Uyên Hề tách ra, giờ phút này cũng không có ở đây.

"Thanh Diệp, ta muốn nói với một mình nàng vài câu, được không?" Uyên Hề nói.

Thanh Diệp nhìn ra tình huống của Uyên Hề, cũng không hỏi nhiều, thân sĩ nhường không gian cho hai người nói chuyện.

Chương 410: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (64)

"Ta biết được, thời gian của ta đã không còn nhiều lắm." Uyên Hề cười chua xót.

Đây là lựa chọn của chính hắn, có thể trước khi rời đi nhìn nàng một lần, hắn đã rất thỏa mãn.
Chỉ là, hắn sợ ở thế gian này không có hắn, không ai sủng nàng...

Cho nên suy nghĩ một phen, mời Tô Mộc tới.

"Tu vi này của ta rút đi, ta cũng sẽ tiêu tán ở thế gian này." Uyên Hề bình tĩnh nói.

Hắn tiêu tán tu vi, trở thành người thường, lấy thọ mệnh của hắn...

Nhất định là tử vong, không còn tồn tại.

"Ta hy vọng, ngươi có thể đem nước vong tình này cho Nhan Nhi uống, quên ta, sống thật tốt..."

Tô Mộc từ chỗ Uyên Hề đi ra, nhìn thấy Lạc Nhan đứng ở ngoài cửa, sớm đã lệ rơi đầy mặt.

"Ta biết... Ta biết tình huống của chàng, cho nên Thanh Thiển tỷ, ta sẽ không uống nước vong tình, ta không muốn quên chàng, không thể quên chàng, cũng sẽ không quên chàng..."

Lạc Nhan kiên định nói.

Lau nước mắt trên khuôn mặt của mình.

"Hắn có thể làm nhiều như vậy để ta sống lại, ta cũng có thể, bất luận dùng phương pháp gì, ta đều phải làm hắn sống lại."
Một đôi đáng thương...

Tô Mộc rời khỏi chỗ Uyên Hề, ánh mắt nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thanh Diệp ôm eo cô, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu Địa Tiên, nếu có một ngày, bản tôn không còn nữa, ngươi sẽ như thế nào?"

Tô Mộc suy nghĩ một chút, trả lời: "Không biết."

Còn chưa từng gặp phải tình huống như vậy, nếu như nhất định phải yêu cầu cô trả lời, có lẽ cô nói ra, cũng không phải là lời hắn muốn nghe.

Thanh Diệp mỉm cười, xoa xoa tóc cô, mở miệng: "Nếu thật sự đến ngày đó, ta nhất định sẽ dẫn nàng đi, sẽ không để nàng ở lại thế gian này một mình, cô đơn."

Giọng điệu nguy hiểm hàn lệ.

Người hắn yêu, nếu hắn chết, nhất định sẽ dẫn theo nàng.

Tô Mộc: "..."

-

Trong lúc Tô Mộc đang dưỡng thương.

Mặc Thần Dật cùng Trịnh Mạch Nhi thăng tiên.
Ngày đó, Tô Mộc và Lạc Nhan bị Thanh Diệp mang về Tiên giới, Mặc Thần Dật chạy tới, nhìn thấy Trịnh Mạch Nhi bị ma khí xâm lấn, Xích Tà nói rằng, chỉ có thể song tu, tạm thời áp chế ma khí, nhưng sau khi song tu, cấp bậc của hai người tăng lên.

Sau đó hai người thuận lợi thăng tiên, mang theo Xích Tà cùng đi tới Tiên giới.

Nhưng ma khí trong cơ thể Trịnh Mạch Nhi lại tái phát sau khi đi tới Tiên giới, vì tìm được đồ vật loại trừ ma khí, Mặc Thần Dật dựa vào hào quang nam chính ở Tiên giới lăn lộn đến nổi tiếng, từ trong miệng tiên nhân nào đó biết bọn họ cần đến Ma tộc tìm kiếm phương pháp.

Có Xích Tà trợ giúp, hai người thuận lợi tiến vào Ma tộc, cũng biết được bảo vật ma tộc có thể hút ma khí trong cơ thể Trịnh Mạch Nhi, muốn đi mượn, nhưng bảo vật ma tộc làm sao có thể để người ngoài tiếp nhận?
Đám người Thiết Toán phát hiện hai người, làm cho người ta đuổi gϊếŧ cả Ma giới.

Bị đuổi gϊếŧ đến tuyệt cảnh, hai người xông nhầm vào một chỗ mật cảnh.

Mặc Thần Dật chiếm được truyền thừa, thực lực đại tăng!

Từ mật cảnh đi ra liền cùng Trịnh Mạch Nhi đem bảo vật ma tộc đoạt lấy.

À...

Bảo vật này, đúng là Hắc Ma Đao!

Hắc Ma Đao ngày đó không được Thanh Diệp mang về Tiên giới, nó lại không cách nào đến Tiên giới, liền trở về Ma giới.

Sau đó lúc này bị Mặc Thần Dật cùng Trịnh Mạch Nhi đoạt lấy.

Trịnh Mạch Nhi chính là bị Hắc Ma Đao đả thương, Hắc Ma Đao làm sao chịu đem hắc ma khí dẫn ra.

Nhưng cuối cùng Hắc Ma Đao vẫn cúi đầu dưới truyền thừa thần lực thượng cổ của Mặc Thần Dật.

Đây chính là thần lực thượng cổ a, nó làm sao có thể ngăn cản được?
Vì bảo trụ mạng nhỏ, Hắc Ma Đao đem hắc khí trong cơ thể Trịnh Mạch Nhi dẫn ra.

Mặc Thần Dật vẫn tức giận như trước, dùng Hắc Ma Đao đem Ma giới dẫn đến nội chiến.

Thanh Diệp nhận được tin tức Thiết Toán truyền đến, chạy về Ma giới.

***

T: Còn 4 chương nữa là xong chính văn thế giới này... còn ngoại truyện chắc hẹn tối mai ạ.

☆☆☆☆☆

10/10/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play