Editor: Tieen

"Tiểu Địa Tiên, thẩm mỹ bản tôn có vấn đề ư?" Thanh Diệp nguy hiểm nhìn cô.

"Tiên Tôn lý giải sai rồi." Tô Mộc trả lời.

"Hửm?"

"Ý của tiểu tiên là, quan điểm của ta và Tiên Tôn bất đồng." Tô Mộc ngụy biện.

"Tiểu Địa Tiên, đối với dung mạo của bản tôn, ngươi nghĩ như thế nào?"

Thanh Diệp không tiếp tục nói chuyện với cô về việc tiểu Linh Thạch thú kia có đẹp hay không, chuyển đến trên người mình.

Đôi mắt phượng của Thanh Diệp khẽ nhíu, chờ cô trả lời.

Tô Mộc từ trên xuống dưới đánh giá một phen, hôm nay hắn không bằng lần đầu tiên nhìn thấy, ngực mở rộng, bộ dáng quyến rũ kia, giờ phút này mặc y phục chỉnh tề, nhưng hành vi phóng túng của hắn, lại càng thêm mê người.

Tô Mộc gật đầu, vô cùng đứng đắn, ngữ điệu lạnh nhạt: "Tiên Tôn trời sinh diện mạo tốt."


Nói thiên đúc dung nhan cũng không quá mức.

"Ồ?" Thanh Diệp có chút hài lòng, lại nói, "Bản tôn còn tưởng rằng ngươi hạ phàm lần này, mắt mù, xem ra còn chưa mù hoàn toàn."

Tô Mộc: "..."

Hắn đào hố để cô nhảy vào, muốn nói rằng cô bị mù.

"Ong ong ong..." Ngươi ghen thì ghen thôi, rẽ một vòng lớn như vậy làm gì?

Hắc Ma Đao hiển nhiên là ở một bên nhìn không nổi nữa.

Hắc Ma Đao phát biểu, làm cho Thanh Diệp mắt phượng híp lại, mang theo sát ý nhìn về phía Hắc Ma Đao.

"Ngươi nói lại lần nữa?"

Ai ghen?!

"Ong ong ong..."

Lão tử nói, ngươi thích nha đầu này liền nói thẳng, rẽ tới rẽ lui, có mệt hay không! Nhiều năm như vậy không gặp, ngươi còn trở nên ngượng ngùng xoắn xít, ghen với một tiểu ma thú, ném hết mặt mũi! (A không, ném ma, cũng không đúng, ném tiên, ném cả nhà hắn, quản hắn ném cái gì.)


Thanh Diệp hừ lạnh: "Nhiều năm không gặp, đầu óc ngươi đều bị rỉ sét."

Hắn đường đường là Tiên Tôn Tiên giới, loại mỹ nhân nào chưa từng xem qua, đi thích tiểu Địa Tiên này.

Bộ dạng xấu xí, ánh mắt kém, tính tình quái dị...

Quả thực là không có gì...

"Tiểu Địa Tiên."

Thanh Diệp nói xong, mắt phượng nhìn đôi mắt thanh lệ ngấn nước của Tô Mộc, khuôn mặt hồng nhuận mềm mại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn...

"Ngươi thật sự... Xấu xí."

Tô Mộc: "..."

Hắn nghẹn nửa ngày, chỉ vì nói một câu này, hắn thắng.

Bởi vì hắn đã thành công trong việc đối đáp với cô.

"Tiểu tiên bất tài, làm ô uế mắt Tiên Tôn."

"Nhưng vì sao ngươi lại lọt vào mắt bản tôn?" Nhẹ nhàng nói ra một câu, có chút không cam lòng, còn có chút không thể làm gì được.

"Tiểu tiên..." Con ngươi Tô Mộc vốn muốn bình thản phản bác khẽ co lại.


Chờ đã, hắn vừa nói gì?

"Tiểu Địa Tiên, bất luận ngươi tiếp cận bản tôn có mục đích gì, nếu bản tôn coi trọng ngươi, tim của ngươi đều đào cho bản tôn, lưu lại một trái tim độc nhất vô nhị chỉ có bản tôn, nếu không... Bản tôn nghĩ, ngươi sẽ không vui vẻ nếu nghe lời nói phía sau."

Thanh Diệp thật sự là nhận thua.

Sống hơn vạn năm, cuối cùng ngã vào tay một tiểu nha đầu.

Còn là một tiểu nha đầu bị hắn ghét bỏ đến mức không còn chỗ nào.

"Tiên Tôn, ngài là nghiêm túc sao?" Tô Mộc không đúng lúc hỏi một câu.

Nhiệm vụ công lược này phía sau cô còn chuẩn bị rất nhiều kế hoạch, hắn thật sự không nên thử qua một bộ trước rồi mới nhận thua sao?

"Tiểu Địa Tiên, ngươi đang nghi ngờ bản tôn? Hay là muốn không nhận nợ? Bản tôn nhớ rõ ngươi đã nói với bản tôn, bản tôn ở trong lòng ngươi, còn có ngươi muốn đụng vào lồng ngực bản tôn." Thanh Diệp mặt mày mang theo ý cười trêu chọc.
"Tiểu tiên không dám, tiểu tiên chỉ cảm thấy Tiên Tôn thiên nhân như thế, sao có thể dễ dàng coi trọng tiểu tiên."

Đối với lời nói của Tô Mộc, không chỉ có Thanh Diệp nghẹn lời, Cửu Thiên Tuế cũng dở khóc dở cười.

【 Ký chủ, cô đừng có tiện nghi còn khoe khoang, bổn hệ thống vừa mới đi kiểm tra độ hảo cảm của Thanh Diệp một chút, thế nhưng thoáng cái tăng lên 60%, chỉ cần đạt tới 90% thì nhiệm vụ của ký chủ đã thành công. 】

☆☆☆☆☆

08/10/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play