Editor: Tieen
Thế cục giằng co trong 30 giây.
"Husky, ăn." Tô Mộc nói.
"Tôi thật sự không biết Tử Nghiên ở nơi nào!?" Trì Vũ la lớn, cố gắng giãy giụa đến cuối cùng.
Tuy nhiên, Husky ghét bỏ nhìn cô ta hét lên.
Bổn Husky thật sự không hạ miệng được a.
Nhưng thú hai chân yêu cầu nó ăn, nên nó sẽ miễn cưỡng cắn chết cô ta.
Husky há mồm định cắn xuống, nhưng một đạo tia chớp nhanh chóng đến trước mắt.
Husky bị dọa đến mức bỏ chạy thật xa, tốc độ còn nhanh hơn trước gấp mấy lần.
Là Lục Sâm, ngay tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc, đã phóng dị năng công kích Husky.
Husky cảm nhận được nguy hiểm mới nhảy ra xa.
Trì Vũ cảm giác Husky buông mình ra, vừa định đứng dậy, lại cảm giác trên cổ chợt lạnh.
"Trì Vũ tiểu thư, phiền cô chôn cùng Tử Nghiên." Giọng Tô Mộc lạnh lẽo từ đỉnh đầu Trì Vũ vang lên, lạnh đến mức cơ thể cô ta không tự chủ được run lên.
Ngước mắt liền đối diện với đôi mắt dường như không có huyết sắc của Tô Mộc.
Thất thần trong nháy mắt, cô ta tựa như vượt qua một năm bốn mùa, cuối cùng dừng lại ở mùa đông rét lạnh, bất luận như thế nào cũng không có cách thoát khỏi sương tuyết...
Bóng dáng của Tô Mộc đã đến bên cạnh Trì Vũ từ khi nào, ngoài trừ Tư Khế thì không có ai thấy rõ.
"Cô..." Trì Vũ hoảng sợ nói không ra lời, rõ ràng gương mặt nhỏ nhắn như vậy giống như không hề có lực sát thương, nhưng hơi thở trên người phát ra, lại áp chế cô ta không thở nổi.
"Tôi, tôi thả." Hiện tại Trì Vũ thật hối hận vì lúc ấy không ném Chu Tử Nghiên ở nơi đó.
Không biết cô gái tên Tô Mộc này làm sao biết Chu Tử Nghiên ở trong tay mình, hoặc là nói, không rõ cô ta đã biết át chủ bài của mình đến mức độ nào.
Giờ phút này, chống trên cổ cô ta rõ ràng chỉ là một cái loa, nhưng cô ta lại cảm thấy thứ đó chính là cánh cửa địa ngục, có thể mở ra cho cô ta bất cứ lúc nào.
"Tôi, tôi đem Tử Nghiên đặt ở bên kia." Trì Vũ không muốn cho người khác biết không gian của mình có thể chứa người, cũng muốn thừa dịp Tô Mộc đi qua mình, cô ta sẽ nhân cơ hội trốn đi.
"Hửm?" Giọng điệu Tô Mộc nhàn nhạt nói một chữ, tay đã từ phía sau cổ cô ta cởi chiếc vòng cổ ra.
Trì Vũ: !?
"Không thể!"
Đó là vòng cổ của cô ta! Bất cứ ai cũng không thể chạm vào.
Cô ta nắm chặt vòng cổ hai chữ ZY, không chịu buông tay, cuống quít nói: "Tôi thả, hiện tại tôi thả ngay."
Lần này cô ta có thể hoàn toàn xác định, cô gái trước mặt này thật sự biết vòng cổ không gian.
Cô ta không thể mạo hiểm làm mất vòng cổ, cho nên bây giờ Chu Tử Nghiên phải thả người, chỉ là tình trạng của Chu Tử Nghiên...
Nhất định là đã chết, một phát súng kia cũng đủ gϊếŧ Chu Tử Nghiên, Trì Vũ xác định.
Dưới ánh nhìn mọi người ở đây, Chu Tử Nghiên xuất hiện ngay trong tầm mắt bọn họ.
Shh, xuất hiện trong không trung!?
Đám người Lục Sâm kinh ngạc.
Mắt sáng như đuốc nhìn Trì Vũ, dựa trên tình hình vừa rồi, là Trì Vũ bắt Chu Tử Nghiên, cho nên cái bí mật giấu người này, ở trên người Trì Vũ!
"Rất tốt." Tô Mộc rất tuân thủ uy tín thả Trì Vũ, nhàn nhạt quay đầu lại nhìn thoáng qua Husky, môi hồng khẽ mở, "Husky."
"Gâu gâu gâu..." Bổn Husky đã biết, lại đến giờ của bổn Husky 'cu li' ta đây.
Husky rất có linh tính ngậm Chu Tử Nghiên đuổi kịp Tô Mộc.
Trì Vũ đối mặt với ánh mắt tìm hiểu của mọi người đều không thèm để ý, giờ phút này cô ta chỉ để ý ánh mắt của Lục Sâm...
Ánh mắt hắn chuyên chú lo lắng, tập trung ở trên người Chu Tử Nghiên, di chuyển theo từng chuyển động của Husky mang theo Chu Tử Nghiên đi.
"Tô Mộc, cô dám thừa nhận mình là tang thi vương không?!" Trì Vũ đứng dậy, tức giận chất vấn.
☆☆☆☆☆
23/07/2022
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT