Editor: Tieen

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: "Chỉ cần Lăng muội tử đồng ý, anh trai như ngươi... ặc, bản thân khó bảo toàn."

Thánh diễn sâu Lăng Hạo đau buồn nói: "Em gái, em có thằng ất ơ đó, giờ cả anh trai cũng không cần..."

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: "Lăng muội tử, cô nói đi, cô muốn ta, hay là hắn."

Người chơi xung quanh xem kịch vui, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên này.

Đây là cuộc đấu tranh giữa anh trai và bạn trai à.

Trong lúc Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm và Lăng Hạo đấu võ mồm, thì đương sự là Tô Mộc đi tới chỗ Nhiễm Tiểu Bảo kiểm kê đồ vật của mình, nhìn xem tổn thất bao nhiêu.

Nhiễm Tiểu Bảo: "Tiểu Nguyệt, cô thật lợi hại."

Tô Mộc: "Ừm."

Nhiễm Tiểu Bảo: "Tiểu Nguyệt, cô nhận ta làm đồ đệ đi, cô thu bao nhiêu tiền học phí ta cũng nguyện ý!"

Có thể đánh Tần Vũ thành như vậy, cô ấy cũng muốn trở thành người như vậy, chỉ có khi cô ấy mạnh hơn Tần Vũ, cô ấy mới có tư cách đứng bên cạnh Kinh Mặc.

Tô Mộc: "Được."

Thu đồ đệ bù lại sự tổn hại.

Nhiễm Tiểu Bảo kiên định gật đầu, nhìn màn hình trước mặt thì thấy Kinh Mặc gửi cho cô một tin nhắn trước khi offline: Tiểu Bảo, tình huống bên Tiểu Vũ có gì đó không ổn, tớ offline trước đi xem thử.

Đồ ngốc...

Giờ phút này, người Tần Vũ cần nhất không phải cậu...

Nhiễm Tiểu Bảo lặng lẽ đau buồn, bất luận như thế nào, ở trong lòng Kinh Mặc người tốt nhất vĩnh viễn là Tần Vũ.

Nếu cô ấy nói một câu là Tần Vũ không tốt, anh cũng không tin, hơn nữa hai người sẽ bất hòa, cô ấy không muốn mất đi, cho nên không dám mạo hiểm như thế.

Nhiễm Tiểu Bảo nhìn Tô Mộc thu dọn tất cả hàng hóa của cô, sau đó cô ấy chuyển 300 đồng vàng cho cô rồi offline.

Tô Mộc muốn đưa hàng hóa trở lại cửa hàng dành riêng cho thương nhân trong game.

Bên kia Lăng Hạo và Luôn Có Điêu Dân Muốn đi đến trước mặt Tô Mộc, dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn cô.

"Em gái, em nói đi, em đứng về phía anh hay thằng ất ơ này!"

Tô Mộc liếc nhẹ hai người một cái, nói: "Nhàm chán."

Nói như thể đó là sự thật...

Hai người đang muốn oán giận thì màn hình trước mặt tối sầm, toàn bộ bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi.

Tô Mộc nhìn mình bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, ngón tay nhanh chóng nhảy lên trên bàn phím.

Quán cà phê Internet.

Một trận tiếng mắng chửi.

"Mẹ kiếp! Sao bị rớt kết nối rồi!?"

"Trò chơi chết tiệt!"

"Khẳng định là xuất hiện bug, vào website official Thần Vực nhìn xem."

"Website official Thần Vực đăng thông báo nói rằng trò chơi đang bảo trì, không có thông báo trước, cho nên ngày mai sẽ phát thưởng cho những người chơi hôm nay."

"Giải thích này, vừa nhìn đã biết giả, game này sắp xong đời rồi!"

"Nói bậy bạ gì đó! Đã chơi nhiều năm như vậy, chỉ lần đầu xuất hiện tình huống này, chẳng lẽ không cho phép người ta mắc chút sai lầm à?"

...

Trong quán cà phê Internet vô cùng ồn ào.

Mà Lăng Hạo người ngồi ở một góc không ai chú ý tới, còn trong trò chơi...

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, những người chơi dậy chơi game đều nhận được thư xin lỗi và tiền bồi thường từ website official trong tài khoản game của mình, mỗi người được bồi thường mười đồng vàng và một ít điểm kinh nghiệm.

Tô Mộc bị cuộc điện thoại của mẹ Lăng đánh thức.

Vẫn bởi vì chuyện của Lăng Hạo, mẹ Lăng nói cô trừng phạt vừa phải là được rồi, đừng để anh ở bên ngoài chịu khổ quá nhiều.

Tô Mộc nghe xong, mẹ Lăng cho rằng cô đã đồng ý nên cúp máy.

Tô Mộc rời giường đăng nhập vào game.

Lăng Hạo vừa thấy cô online liền chạy lại vị trí cô đứng.

"Em gái, em thật sự lãnh khốc vô tình như vậy sao? Em nói anh nên dùng dao tự mình kết thúc, hay là dùng dây thừng mới tốt?"

"Anh cảm thấy nếu dùng dao thì máu sẽ phun phèo phèo ra, quá xấu; còn dùng dây thừng, ừ thì, anh phải tìm một nơi không có người, chứ để người ta cứu thì muốn chết cũng không chết được."

☆☆☆☆☆

23/1/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play