Editor: Tieen

Đại học Triều Dương là một học viện trọng điểm ở thành phố B, mà Đại Lục Thần Vực có thể phát triển đến mức khiến cho trường học đều hỗ trợ tuyển chọn, có thể thấy được tầm ảnh hưởng sâu rộng của nó.

"Nhà đầu tư." Tô Mộc nhàn nhạt mở miệng, đập tan xúc động của Cửu Thiên Tuế.

Cửu Thiên Tuế: 【 ... Ký chủ, chúng ta còn có thể nói chuyện vui vẻ không? 】

Không phải nó chỉ giả làm người tự thuật, muốn thổi phồng sự hot hòn họt của game này sao...

Tô Mộc: "Chẳng lẽ không đúng?"

Một trò chơi có thể hot nhiều năm như vậy, không chỉ là bản thân trò chơi, mà còn dựa vào việc quảng bá trò chơi và các mối quan hệ khác nhau, mà tất cả những điều này đều đòi hỏi sự đầu tư.

Ông chủ của trò chơi này thật biết nhìn thời thế, lúc này chịu đầu tư, mới có thể đạt được càng nhiều ích lợi...

Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, tạm biệt. 】

Nếu không lại bị ký chủ làm cho nổ tung, nó không còn tâm tư đóng giả làm người tự thuật gì đó.

Tiến vào trường học liền thấy được lều trại đánh dấu của Đại Lục Thần Vực.

Thực sự chính là biển người...

"Chúng ta có 'cửa sau' không?" Lăng Hạo nhìn thấy một đội ngũ dài, muốn xếp hàng thì phải đứng rất lâu.

Hiện tại, anh chỉ muốn tìm một chỗ nằm, một ngày không nằm đủ mười hai tiếng đồng hồ, anh khó chịu.

"Đi xếp hàng." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Hàng ngũ này nhìn thì dọa người, nhưng tiến độ cực nhanh, chỉ bởi vì vẫn luôn có người tham gia xếp hàng, cho nên có vẻ thật đáng sợ.

Lăng Hạo mang theo ánh mắt kháng cự, dưới sự uy hiếp của Tô Mộc tham vào đội ngũ xếp hàng.

Anh vừa nghiêng đầu muốn nói chuyện với Tô Mộc, phát hiện cô đã đi tới lều che nắng bên kia nghỉ ngơi.

Lăng Hạo: "..."

Nói đồng cam cộng khổ đâu!?

Giận dữ cầm điện thoại gửi cho cô tin nhắn WeChat.

Bên kia, Tô Mộc nhìn thấy anh lại gửi một đống lải nhải.

Trả lời anh một câu: Xếp hàng.

Lăng Hạo: Anh đói!!!

Tô Mộc: Chịu đựng.

Lăng Hạo: Khi anh đói thì không có sức lực, không có sức lực mà lát nữa đến lượt anh sẽ không sức chơi game, không vượt qua buổi tuyển chọn, chỉ có thể phụ lòng tin tưởng của em gái.

Tô Mộc: Hử.

Không nói gì thêm, chỉ một từ, Lăng Hạo mới cảm thấy càng đáng sợ, anh vẫn nên ngoan ngoãn đi xếp hàng, không cần tìm em gái tạo cảm giác tồn tại, nếu không anh chết như thế nào cũng không biết.

Lăng Hạo: Em gái, anh sẽ nỗ lực!

Tô Mộc: Ừ.

Lăng Hạo: Em gái, em kêu lên một tiếng đi, em như vậy anh sợ hãi.

Tô Mộc: Chít.

Lăng Hạo: ...

Ngước mắt nhìn lại, anh thấy Tô Mộc cũng không nhìn anh cái nào, xếp hàng dưới ánh nắng chói chang, anh dễ dàng sao, em gái cũng không biết đau lòng anh mình, mua cho anh một chai nước gì đó.

"Tiểu ca ca, uống nước không?" Một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng bồng bềnh mỉm cười đưa cho Lăng Hạo một chai nước.

Lăng Hạo lạnh mặt: "Không cần."

Anh chờ em gái đưa nước cho mình, người khác đưa, anh không uống!

Cô gái xinh đẹp có chút mất mát, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lăng Hạo, đẹp thì đẹp chỉ tiếc là tiểu ca ca không hiểu phong tình.

Cô gái xinh đẹp tiếp tục đưa cho người phía trước Lăng Hạo một chai nước: "Tiểu ca ca, uống nước không?"

Nam sinh kia ngạc nhiên nhìn một vị mỹ nữ đưa nước cho mình, vui sướng nhận lấy: "Cảm ơn mỹ nữ."

"Không cần cảm ơn ạ, một chai nước mười tệ, anh đẹp trai muốn trả qua Alipay, WeChat hay tiền mặt." Giọng nói em gái xinh đẹp êm tai vang lên, cùng với sự sửng sốt của nam sinh kia, ngay sau đó cuống quít lấy tiền ra đưa cho cô gái, bởi vì tức giận, một khuôn mặt đều đỏ bừng.

Mỹ nữ tiếp tục đưa cho người phía trước: "Anh đẹp trai, uống nước không? Nước suối hơi ngọt, trời nắng như thế này mọi người đều mệt mỏi, uống một ngụm nước đảm bảo như cá uống nước, một chai chỉ cần mười tệ, siêu giá trị nha."

Lăng Hạo nhìn bóng lưng cô gái, đôi mắt đẹp híp lại, có chút quen thuộc đến khó hiểu, chỉ là...

Anh nhìn về phía Tô Mộc đang ngồi nghỉ ngơi bên kia, vẫn là bộ dáng kiếm tiền của em gái nhà mình đáng yêu hơn.

***

Nay mị có việc bận nên dậy sớm edit 1 chương cho các nàng, ngày mai tiếp ạ.

☆☆☆☆☆

13/1/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play