“Tôi đối với anh từ đầu đến cuối đều là nam nữ thích nhau.” Ngọc Tuyên quay đầu nhìn thẳng Lâm Hạo Dương, cô là phụ nữ, Lâm Hạo Dương là đàn ông, bọn họ ở bên nhau, trừ bỏ nam nữ thích nhau còn có cái gì nữa?
Tình huynh đệ sao? Có khả năng sao?
Yên lặng một lúc lâu, Ngọc Tuyên nói, “Tôi không có chơi đùa với anh, tôi chỉ là thích anh, chỉ là ——”
“Chỉ là, em là đồ ngốc.” Lâm Hạo Dương mở đèn bên trong xe lên, quay đầu nhìn về phía Ngọc Tuyên, cảm xúc cuồn cuộn bên trong đôi mắt đen của hắn dần dần giảm xuống. Ngọc Tuyên thích hắn, trước kia vẫn luôn thích hắn, vậy hiện tại thì sao?
“Đã nói rõ ràng rồi, tôi có thể đi rồi sao?” Ngọc Tuyên không muốn tiếp tục ở lại đây, cô không biết nên làm thế nào để đối mặt với Lâm Hạo Dương. Lâm Hạo Dương nói cơm nước xong thì không gặp lại.
"Không thể." Lâm Hạo Dương nâng tay ấn nút khóa xe xuống, cửa xe khóa lại, hôm nay ai cũng đừng hòng xuống xe. Hắn lại lấy một viên kẹo ném vào trong miệng, đem hộp kẹo đưa cho Ngọc Tuyên, có vẻ nhẹ nhõm, “Đưa em về ký túc xá.”
Ngọc Tuyên không cầm hộp kẹo, mắt nhìn bàn tay thon dài của hắn.
"Không cần--"
"Dùng đi." Lâm Hạo Dương bỏ kẹo vào hộp lại, khởi động xe, như suy tư điều gì. Khóe môi nhếch lên, lông mày nhướng lên, chậm rãi nói, “Em thích tôi, lại không nói cho tôi, còn đẩy tôi ra. Che dấu những việc đó làm tôi hoài nghi chính mình tám nắm, tự tin của tôi sụp đổ, tôi mất đi năng lực yêu đương,nên vẫn luôn độc thân. Tôi biết em năm đó thân bất do kỷ, em có rất nhiều khổ tâm. Nhưng vấn đề phát sinh đã phát sinh, tám năm này, em không cần bồi thường cho tôi sao? ”
Ngọc Tuyên chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lâm Hạo Dương, trong đầu liền hiện lên bốn chữ: Thương gia gian lận.
“Anh muốn bồi thường cái gì?”
Đèn trong xe lờ mờ, đèn xe chiếu sáng con đường phía trước. Lâm Hạo Dương lấy di động mở màn hình, đưa cho Ngọc Tuyên, “Đưa số điện thoại của em cho tôi.”
Ngọc Tuyên nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn, chậm hướng di chuyển.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ngũ quan Lâm Hạo Dương lạnh lùng thâm thúy, anh tuấn từng góc cạnh. Trên mặt hắn nhìn không ra cảm xúc dư thừa, thật giống như muốn đòi nợ.
Ngọc Tuyên lấy điện thoại gõ lên đó một dãy số sau đó trả lại cho Lâm Hạo Dương.
Lâm Hạo Dương nhận điện thoại nhấn xuống dãy số gọi điện.
Ngọc Tuyên: “……”.
Tiếng chuông điện thoại trong túi Ngọc Tuyên vang lên, Lâm Hạo Dương tắt máy, ghi nhớ kỹ số điện thoại. Hắn đặt điện thoại xuống để qua một bên, tay đặt ở trên tay lái nhìn con đường phía trước, Ngọc Tuyên thích hắn, nhà Ngọc Tuyên có rất nhiều chuyện phức tạp, hắn cái gì cũng không biết còn trách cô, Ngọc Tuyên vừa mới khóc. Các đốt ngón tay của hắn rất dài, chậm rãi đánh tay lái, sau một lúc quay đầu lại, “Mới vừa rồi còn nóng không?”
“Không có việc gì.” Ngọc Tuyên vuốt mái tóc ngắn của mình, nói, “Có thể đi được chưa?”
Lâm Hạo Dương lái xe đi ra ngoài.
Ngọc Tuyên quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không ngoài ý muốn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Lâm Hạo Dương trên cửa sổ xe, cô nhìn thời gian rất lâu. Hoành thánh rất nóng, hàm trên của đã bị bỏng, đầu lưỡi cũng có chút tê rát.
Phản ứng của cô trì độn, xe lái đi ngoài một lúc lâu mới liếm thấy một chút.
Xe đang chạy trên con đường thành thị, bỗng nhiên dừng lại, Ngọc Tuyên nhìn bên ngoài vẫn là đường phố nhộn nhịp, ký túc xá của Thượng Dữ cũng ở gần nhà máy, Lâm Hạo Dương biết đường sao?
“Ngồi trong xe chờ tôi.” Lâm Hạo Dương gỡ bỏ đai an toàn mở cửa xe đi xuống, đi hai bước rồi quay trở lại cầm chìa khóa xe, khóa cửa xe từ bên ngoài vào.
Ngọc Tuyên: “……”
Hắn sợ mình quỵt nợ hay sao? Cô đang làm việc trong Hoài Thành, có thể chạy đi đâu được?
Lâm Hạo Dương bước hai bước lại quay trở lại lần nữa, mở cửa sổ một cái khe hở.
Sợ cô chết ngạt sao?
Ngọc Tuyên nhìn chằm chằm vào hắn, Lâm Hạo Dương nắm chìa khóa xe trong tay, thẳng thắn giải thích, “ Em một mình ở trong xe không an toàn, khóa chặt cửa sổ, có việc gì gọi điện thoại cho tôi.”
Hắn là muốn đi cả một đời hay sao?
Hắn chạy bộ về phía một quán cháo bên đường, Ngọc Tuyên thu hồi tầm mắt, tâm loạn như ma. Trong xe dường như còn hơi thở của Lâm Hạo Dương, bá đạo, xâm chiếm toàn bộ cuộc sống của cô. Cô đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, rất mất khống chế.
Lâm Hạo Dương cũng không có đi cả đời, hắn rất nhanh đã trở về, mang theo ba cái túi đưa cho Ngọc Tuyên, “Cháo nóng chờ chút hẵng ăn, sữa bò cùng với bánh mì hiện tại có thể ăn.”
Cô không phải là trẻ con lên ba, ý thức sinh hoạt thường ngày cô vẫn phải có.
Cháo được đóng gói cẩn thận, ấm áp len lỏi đến từng da thịt, lan tỏa bao phủ đến trái tim Ngọc Tuyên giống như mỗi dây leo, mỗi dây leo đều viết tên Lâm Hạo Dương.
Hắn vẫn luôn độc thân, hắn không có yêu đương.
Hắn có phải hay không …… Còn đang chờ?
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hoài Thành không lớn, rất nhanh đã đi đến ký túc xá. Ngọc Tuyên hướng Lâm Hạo Dương gật đầu, xuống xe bước nhanh đến tòa nhà quẹt thẻ đi vào ký túc xá. Tiếng động cơ xe ôtô của Lâm Hạo Dương vẫn luôn đứng phía sau, hắn không có rời đi, Ngọc Tuyên không có dũng khí quay lại xem, một mạch chạy vào ký túc xá.
Ngọc Tuyên về đến phòng mới mở túi ra, tổng cộng có ba túi. Cháo và quẩy trong một túi, sữa bò cùng với bánh mì là bánh ngọt kiểu Âu Tây trong một túi, rau xào theo mùa, tôm bóc vỏ và trứng là món ăn Quảng Đông.
Phía dưới cùng là một hộp thuốc dạ dày dạng hạt, cùng với thuốc mỡ bôi bỏng bên trong khoang miệng.
Ngọc Tuyên ngồi trên ghế nhìn một bàn đồ vật trước mặt, vừa cười vừa khóc, Lâm Hạo Dương cùng năm đó giống nhau, giống nhau như đúc.
————
Lâm Hạo Dương ở dưới ký túc xá Ngọc Tuyên, chờ rất lâu, đến rạng sáng mới lái xe quay về chỗ ở, trước mắt hắn vẫn đang còn ở lại bên chỗ Lâm Hi. Hắn rẽ vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua rượu, mang theo vào cửa, nhìn thấy cả nhà đều bong bóng màu hồng.
Lâm Hạo Dương nhíu mày đá bay quả bóng, tức khí.
Lâm Hi làm như thế nào chịu đựng được phẩm vị này của Tưởng Lâm Dữ?
Cửa phòng lầu một mở ra, Lâm Hạo Dương giương mắt nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ một thân áo ngủ.
Lâm Hạo Dương nâng chân đá lên trên bên ngoài cửa, mang theo rượu muốn lên lầu.
“Bữa tiệc thất bại?" Tưởng Lâm Dữ mở tủ lạnh lấy ra một chai nước lạnh, tựa vào tủ lạnh vặn chai nước uống một ngụm. Rũ mắt cụp mí xuống, hắn không mang mắt kính, nhìn như muốn ngủ ngay tại chỗ, “Anh động tĩnh nhỏ một chút, cô ấy đang ngủ.”
Lâm Hạo Dương kéo ghế dựa nhà ăn ra, để rượu lên trên bàn, cởi áo khoác, “Uống một chén, hỏi anh chuyện này.”
“Không uống.” Tưởng Lâm Dữ mang theo chai nước ngồi xuống đối diện, nhướng mày cảnh giác, "Anh đem dọa Ngọc Tuyên từ chức, vậy anh liền chờ chết đi."
Lâm Hạo Dương mở ra một lon bia uống một hớp lớn, sắc mặt âm u, “Anh nói Ngọc Tuyên thích tôi sao?”
“Tôi là em trai tri kỉ của anh sao? Anh đối với tôi có hiểu lầm gì không?” Tưởng Lâm Dữ lười để ý đến hắn, bệnh tâm thần, dự định đứng dậy rời đi.
"Em rể."
Tưởng Lâm Dữ ngồi xuống lại, dựa lưng vào phía sau ghế, một bộ dáng mệt mỏi muốn chết rũ mí mắt xuống, anh vợ gặp vấn đề tình cảm, hắn vẫn là nên giúp một phen đi, “Anh nói giai đoạn nào? ”
“Còn phân giai đoạn?”
“Hiện tại giai đoạn này, còn xem anh muốn phát triển như thế nào.” Tưởng Lâm Dữ lại uống thêm một ngụm nước lạnh, mặc áo sơ mi ngủ màu sọc đen, khí chất là thanh lãnh cấm dục. Nhưng vừa mới ngẩn đầu có thể nhìn thấy dấu hôn trên cổ dày chi chít, đặc biệt không thể miêu tả.
Tưởng Lâm Dữ gần đây quá sa đọa, hận không thể dán ở trên người một biểu ngữ hạnh phúc lớn đã thịt được Lâm Hi.
“Anh đem đầu của anh cúi thấp xuống." Lâm Hạo Dương uống xong một lon bia, không muốn nhìn hắn, cay cay đôi mắt, nghĩ đến nước mắt đêm nay, “Tôi phát triển như thế nào? Mỗi giai đoạn có gì khác biệt? Cô ấy thích tôi giai đoạn nào —— rõ ràng nhất? ”
“Anh hỏi tôi?”Tưởng Lâm Dữ muốn dội nước lạnh lên trên đầu Lâm Hạo Dương, để hắn thanh tỉnh.
Lâm Hạo Dương giương mắt nhìn hắn, không hỏi ngươi hỏi chó sao?
“Cô ấy ngay từ đầu đã thích anh, không rõ ràng sao? Cô ấy cũng không để ý những người khác trong phòng làm việc, chỉ nói chuyện cùng với anh.” Quan niệm tình yêu của Tưởng Lâm Dữ chính là bị Lâm Hạo Dương làm sai lệch, hiện tại chính là mỗi khi hắn nhớ lại đều muốn chửi bậy, “Các ngươi mỗi ngày đều ngủ chung một cái giường, anh cảm thấy có phải tình bạn thuần túy hay không? ”
“Chúng tôi hoàn toàn thuần túy cùng ngủ ở trên một cái giường, cảm ơn ngài.”
Tưởng Lâm Dữ từ trên cao nhìn xuống nhìn kỹ hắn, ánh mắt cay nghiệt sắc bén, “Vậy không phải càng ngu xuẩn. ”
Lâm Hạo Dương: “……”
“Súc sinh, cút đi.” Tai của Lâm Hạo Dương đột nhiên nóng lên, hắn và Ngọc Tuyên đơn thuần cùng đắp chăn bông ngủ là thật, đoạn thời gian kia Ngọc Tuyên phát sốt, hắn đưa vào nhà bọn họ. Hai phòng ngủ, ngay từ đầu hắn đi theo chen chúc với Tưởng Lâm Dữ, chen lấn hai ngày Tưởng Lâm Dữ thực sự tức giận.
Tưởng Lâm Dữ thần kinh suy nhược có người bên cạnh không ngủ được.
Lâm Hạo Dương thử thăm dò với Ngọc Tuyên, Ngọc Tuyên rất hào phóng nhường cho hắn nửa cái giường, bọn họ bắt đầu cùng nhau ngủ trên một cái giường.
“Đừng hối hận, có một tin tức quan trọng.” Tưởng Lâm Dữ uống nước xong, lười biếng bỏ tay vào trong túi, bước chân dài hướng đi vào trong phòng.
"Dữ ca?" Lâm Hạo Dương trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, “Nói một chút thui, đừng đi nha, chúng ta là tình thân huynh đệ.”
“Ban đầu Ngọc Tuyên không muốn ký hợp đồng với Thượng Dữ, tôi nói với cô ấy anh độc thân, cô ấy liền đồng ý.” Tưởng Lâm Dữ không thích cùng người khác thảo luận chuyện tình cảm, hắn cho rằng tình cảm là việc rất riêng tư, chỉ thuộc về chính mình với người yêu. Cho dù người thân, cũng không cần phải giao lưu, “Chính mình tự ngộ ra đi.”
Hắn lưu loát trở về phòng, đóng cửa lại, phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Hạo Dương lâm vào trầm mặc, muốn xông vào xách Tưởng Lâm Dữ ra ngoài, hỏi cho rõ ràng. Nhưng chất lượng giấc ngủ của Lâm Hi rất kém, rất dễ dàng mất ngủ, không dễ dàng ngủ được.
Nguyên nhân Ngọc Tuyên trở về nước là bởi vì hắn sao? Lúc trước hắn hỏi Tưởng Lâm Dữ Ngọc Tuyên vì cái gì về nước, Tưởng Lâm Dữ trả lời cô là vì một người.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Người kia là hắn?
Mấy năm nay Ngọc Tuyên xảy ra chuyện gì? Tại sao cô trở về vì cái gì không lập tức tìm hắn?
Cái gì gọi là nhìn hắn phát triển như thế nào?
Lâm Hạo Dương uống xong hai lon bia, đột nhiên nghĩ rõ ràng một chuyện: Chó so Tưởng Lâm Dữ còn tốt hơn, ngay cả tình cảm còn tính đến lợi nhuận, còn chuyện gì hắn không làm được? Phát điên.
Trời mưa Tưởng Lâm Dữ tuyệt đối đừng ra khỏi cửa, cẩn thận bị sét đánh chết.
————
Thứ hai, Ngọc Tuyên được công ty thông báo, công ty cho cô đổi ký túc xá.
“Biệt thự An sơn, khu biệt thự đắt nhất Hoài Thành, ở trung tâm thành phố. Cầm túi đi vào, có nhân viên chuyên môn quét dọn, nghe nói môi trường đặc biệt tốt.” Lý Tấn lật nhìn giấy thông báo trong tay nói, “Sống trong 5 năm, quyền tài sản nhà ở thuộc về chị. Lão đại, chị có muốn thuê một tiểu đệ quét rác hay không?”
Chức vị Ngọc Tuyên xác thật trọng yếu, nhưng cô vừa mới lên chức đã đưa đến biệt thự, Tưởng Lâm Dữ cực kỳ hào phóng.
“Có xe đưa đón hay không?” Ngọc Tuyên không có khái niệm gì đối với nhà ở, có thể ở lại là được. Cô mới về nước, Tưởng Lâm Dữ liền an bài cho cô một căn biệt thự, cô cự tuyệt, khu biệt thự quá xa, cô không muốn đem thời gian lãng phí trên đường. Cô cùng những người khác ở ký túc xá, rất thuận tiện, ký túc xá có nhân viên quét dọn hỗ trợ mọi việc, cô chuyên tâm làm việc, “Cách nhà máy có xa không?”
“Không có xe đưa đón, nhưng Tưởng tổng cung cấp tài xế và xe chuyên dụng cho chị”. Lý Tấn nhìn lên bàn, giá nhà Hoài Thành tuy rằng không có cao lắm, nhưng biệt thự An Sơn cũng hơn năm sáu ngàn vạn, Ngọc Tuyên là một tiểu phú bà, “Nhà ở bên kia cũng không cần chị dọn dẹp, có quản gia và người giúp việc làm theo giờ. ”
“Sao đột nhiên thay đổi ký túc xá?” Ngọc Tuyên bận rộn dành thời gian hỏi một câu.
“Tưởng tổng nói, để chị có một môi trường tốt hơn, làm việc càng chuyên tâm hơn.” Lý Tấn đối với Ngọc Tuyên không ăn khói lửa nhân gian muốn thở dài, vị này ở trong nhà kính quá lâu, “Lão đại, vì cái gì không muốn đổi? Ở 5 năm nhà chính là của chị. Bất luận tương lai chị yêu đương hay là kết hôn, chị có thể mang người kia tới ở ký túc xá? Mặc dù chị đồng ý, một nửa kia của chị có đồng ý ở ký túc xá. Con của chị thì sao? Tương lai chị có hài tử, trường học An Sơn là trường học tốt nhất Hoài Thành, biệt thự An Sơn là biệt thự khu phòng tốt nhất.”
Lý Tấn nhìn tới nhìn lui, vẫn là hắn với lão đại xứng đôi nhất. Lão đại không ăn khói lửa nhân gian, một mình hắn ôm đồm toàn bộ việc vặt.
Ngọc Tuyên quay đầu lại nhìn về phía Lý tấn, trong đầu lại nghĩ tới chính là Lâm Hạo Dương.
ngôn tình hay“Coi như chị không kết hôn, sau khi chị về hưu, cũng muốn có một chỗ ở? Phòng ở này có gì không tốt?” Lý Tấn bị cô nhìn đến trong lòng phát sợ, sợ bị nhìn ra về điểm tâm tư này, nói, “Lão đại, muốn cân nhắc hiện thực, chị cũng phải tìm đối tượng, không thể độc thân cả đời.”
“Khi nào dọn?” Ngọc Tuyên thu hồi tầm mắt, cô xác thật cần một ngôi nhà riêng cho chính mình.
“Chị ký tên, đêm nay là có thể dọn. Xách túi vào ở, tài xế đã sắp xếp đúng chỗ.” Lý Tấn đem văn kiện trong tay đưa cho Ngọc Tuyên nói, “Ký tên dưới góc bên phải là được.”
Ngọc Tuyên nhìn qua một lần, hợp đồng rất đơn giản, muốn cô ở tại căn hộ này đủ 5 năm, cũng muốn cô làm việc ở Thượng Dữ đủ 5 năm, căn hộ sẽ tự động chuyển sang danh nghĩa của cô.
Ngọc Tuyên ký tên xuống.
“Còn có việc sao?”
Lý Tấn mang theo văn kiện, nghiêng thân mình vặn eo, chống khuỷu tay lên áp sườn mặt vào trong lòng bàn tay, tạo dáng, cố tình đè thấp giọng, đổi thành âm thanh bá đạo của tổng tài gần đây các tiểu cô nương thích, “Lão đại, phòng ở lớn như vậy, một mình chị ở có sợ không?”
“Đĩa đệm thắt lưng của cậu bị lồi ra?” Ngọc Tuyên nhìn hắn vặn vẹo eo, “Có thể đứng thẳng hay không?”
Lý Tấn đứng thẳng, còn muốn dựa vào bàn làm việc Ngọc Tuyên, Ngọc Tuyên mang kính mắt lên tiếp tục làm, “Không cho dựa vào cái bàn của tôi, eo không tốt thì đi ra ngoài ngồi một lát. Tôi không hợp ở cùng người khác, muốn xin phòng ở, tôi nghĩ cách thuê cho cậu.”
Ngọc Tuyên đối với người dưới tay mình vẫn rất tốt, tận lực làm thỏa mãn nhu cầu mỗi người.
Lý Tấn ở trong lòng thở dài, hoài nghi Ngọc Tuyên căn bản là không thích đàn ông, nhưng cô cũng không thích phụ nữ, khả năng cô không thích giống loài nhân loại này. Nhiều năm như vậy, vây xung quanh cũng có rất nhiều người, không có một ai có thể đi vào trái tim cô.
Ban đầu Ngọc Tuyên muốn gọi điện thoại cho Tưởng Lâm Dữ, tại sao đột nhiên lại cho cô phòng ở, nhưng cô thật sự quá sợ cùng người khác giao tiếp, tưởng tượng đến chuyện phải nói lời khách sáo thật dài, cô liền đem điện thoại buông xuống.
Lý Tấn làm việc rất nhanh, buổi chiều dọn đồ Ngọc Tuyên tới biệt thự An Sơn rồi. Buổi tối Ngọc Tuyên tăng ca đến 8 giờ 30, ngồi trên xe chuyên dụng quay về chỗ ở. Biệt thự An Sơn môi trường vô cùng tốt, ở đoạn đường trung tâm thành phố phồn hoa, phòng ở rất lớn, biệt thự đơn lập. Ngọc Tuyên xuống xe, để tài xế rời đi trước, lùi về phía sau vài bước ngẩng đầu nhìn căn biệt thự lớn này.
Cô đối với giá cả không có khái niệm, nhưng căn hộ này từ trên xuống dưới viết một chữ đắt. Nhà ở của cô sao? Lần đầu tiên Ngọc Tuyên có khái niệm nhà ở. Sân rất lớn, còn trống trãi, cửa nhà có ngọn đèn áp tường sáng lên, hơi hơi ngả vàng.
Ngọc Tuyên từ trong túi lấy chìa khóa ra, đi lên bậc thang tìm một vòng không tìm được chỗ mở cửa. Trên cửa chỉ có một cái khóa mật mã, bấm mật mã thì hiện ra không có dấu vân tay. Ngọc Tuyên nghiên cứu nửa ngày không thu hoạch được gì, không tìm được chỗ cắm chìa khóa, cô lại xuống bậc thang, lấy di động muốn gọi cho Lý Tấn.
Đèn xe chiếu tới, mười phần chói mắt, Ngọc Tuyên giơ tay ngăn trở đèn xe hướng phía trước bước tới hai bước. Xe việt dã màu đen liền đừng trước cửa nhà cô, biển số xe quen thuộc, Ngọc Tuyên cầm di động nghe được âm thanh của Lý Tấn.
“Lão đại? Làm sao vậy? Ở một mình sợ sao?”
Ngọc Tuyên từ kính chắn gió nhìn thấy trên ghế lái là Lâm Hạo Dương, hắn mặc áo khoác màu đen, cùng với bên trong áo len sẫm màu. Mày kiếm sắc nét, đôi mắt hai mí thâm thúy khẽ nâng, con ngươi màu hổ phách trong suốt. Hắn lái xe đi qua, vài giây sau, lại chậm rãi lùi lại, vững vàng dừng trước cửa nhà cô.
“Không có việc gì.” Ngọc Tuyên cúp điện thoại, bỏ di động vào trong túi xách.
Lâm Hạo Dương hạ kính cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu lướt tay lái nhìn thấy cô, “Em cũng ở đây?”
Duyên phận chết tiệt này…