Dây tơ hồng được buộc vào mộc bài, dưới mộc bài có một cái đinh màu đỏ. Không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy, treo cùng nhau. Trùng trùng điệp điệp, mộc bài bay theo gió, đỏ chói mắt. Lâm Hạo Dương đứng ở cuối màu đỏ, phía sau hắn là một cây cổ thụ cao lớn.

Hắn trầm ổn, che dấu được sự cuồng vọng của chính mình. Giờ đây hắn như hẻm núi lắng đọng trải qua năm tháng, yên tĩnh trầm ấm, lẳng lặng đứng sừng sững tại chỗ.

Thái tử gia tập đoàn Lâm thị, gia thế diện mạo năng lực đều là thượng thừa, người theo đuổi rất nhiều. Hắn chắc hẳn là trải qua rất nhiều chuyện yêu đương, sẽ không nhớ rõ rất nhiều năm trước kia một mối tình ái muội chưa bắt đầu mà đã kết thúc.

Đám người kích động, Ngọc Tuyên hướng tới chỗ hắn gật đầu, Lâm Hạo Dương bỗng nhiên bước chân dài ra bước nhanh tới.

Thời gian như dừng lại, Lâm Hạo Dương cách cô chỉ còn hai tới ba mét.

Ngọc Tuyên thu hồi tầm mắt, nhanh chóng lấy bút ra vẽ một góc ở phía dưới, nhìn qua các đường nét giống như giương nanh vuốt múa.

Lâm Hạo Dương tới đây làm gì? Hắn muốn làm cái gì? Ngọc Tuyên cất bút vào balo. Lâm Hạo Dương đã bước tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống nhìn kỹ Ngọc Tuyên.

Nhìn khoảng cách gần, kỳ thật Lâm Hạo Dương rất nhiều chỗ cũng không có thay đổi, khi nhìn người lạ con ngươi hắn sẽ giống như hổ phách trong suốt lãnh đạm. Phía xa xa có tiếng chuông vang lên, buổi sáng 9 giờ.

“Cô tới —— cầu nhân duyên?” Lâm Hạo Dương mở miệng, tiếng nói lành lạnh, “Còn độc thân?”

Đây là ý tứ gì? Độc thân thì làm sao?

“Đây là chỗ cầu nguyện?” Ngọc Tuyên muốn nhanh chóng treo thẻ bài lên mau mau rời khỏi nơi này, rời khỏi đây, cách xa Lâm Hạo Dương càng xa càng tốt. Hành lang dài xây dựng cao cách mặt đất hai mét, Ngọc Tuyên cao 1 mét 65. Bỗng nhiên trước mặt tối sầm lại, miếng gỗ cầm trên tay bị lấy đi, trong tay vẫn còn hơi ấm của gỗ đàn hương.

Đầu ngón tay Ngọc Tuyên nóng lên, chỉ cảm thấy không khí lạnh. Lâm Hạo Dương đã lấy đi mộc bài trên tay cô, cánh tay dài với lên trên treo lên phía trên cùng, hướng chính diện vào mắt hắn. Trên mộc bài viết chính là thành công, đây là phong cách Ngọc Tuyên. Mặt trái viết một chữ Hán, kiệt.

Kiệt là danh tự của một người đàn ông?

Cô là một người đi cầu nhân duyên cho hai người sao? A, ánh mắt gì vậy, ưa thích một nam nhân cặn bã. Nếu như là hắn, đừng nói tuyết rơi, dù trên trời rơi xuống dao găm bạn gái muốn đi miếu Nguyệt Lão cầu duyên, hắn cũng có thể đi theo.

Ánh mắt Lâm Hạo Dương tối sầm, hắn lui về phía sau, nâng mí mắt lên ý bảo, "Cô lùi về phía sau hai bước."

Ngọc Tuyên theo bản năng lùi về phía sau hai bước, tại sao phải nghe lời hắn?

"Chuyện gì?"

“Ngẩng đầu lên.” Lâm Hạo Dương chỉ vào bảng hiệu bằng gỗ trên hành lang, “Nhận biết chữ Hán?”

Trên tấm gỗ đỏ viết bảy chữ kim quang lấp lánh: Thiên lý nhân duyên nhất tuyết khiên. (Nhân duyên ngàn dặm đường quanh co)

Ngọc Tuyên: “……”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Ngay thẳng như vậy? Không hàm súc một chút nào? Cô thậm chí còn không để ý đến chữ phía trên.

Lâm Hạo Dương vừa mới trả lời vấn đề của cô, đây không phải là cầu nguyện, là cầu nhân duyên.

“Mộc bài cũng là cầu nhân duyên.” Lâm Hạo Dương một tay bỏ vào trong túi, mắt đen thâm trầm nhìn Ngọc Tuyên, tiếng nói chầm chậm, giọng điệu ý vị thâm trường, “Cầu nhân duyên? Bạn trai ở đâu? Để cô một mình tới cầu nguyện cho hai người? ”

“Sao bạn gái của anh không đi cùng anh?” Ngọc Tuyên vừa mới bị chọc thủng tâm sự trên mặt còn một chút nóng giận, không chút nghĩ ngợi nhìn lại, “Anh cũng tới treo mộc bài.”

Ngọc Tuyên nói xong cảm thấy là lạ, hơn nữa giọng điệu của cô cũng quá bén nhọn, nghe như có vẻ thăm dò hắn có bạn gái hay không. Ngọc Tuyên cho tay vào túi áo khoác, xoa dịu cảm xúc, nói, “Tôi có việc, không quấy rầy.”

Cô ấy không phủ nhận có bạn trai.

“Bạn gái tôi mắt không tốt, không lên núi được.” Lâm Hạo Dương đứng xuôi theo chiều gió, hương khói trong miếu Nguyệt Lão hun đến trên người hắn, hun đến lông mày hắn vặn lại. Hắn hạ quai hàm xuống, đè xuống khó chịu. Bước chân dài đi tới lối bậc thang, liếc nhìn người đối điện nói, “Tôi sợ cô ấy nhìn không rõ, núi cao đường trơn, vách đá dựng đứng, sợ cô ấy trượt xuống.” Sợ cô không nhận ra nam nhân kiệt kia là một tên cặn bã, một cước giẫm vào hố mìn.

Ngọc Tuyên không thay đổi gì nhiều, vẫn như cũ là tóc ngắn khuôn mặt nhỏ cằm nhọn, mắt tròn xoe rất đẹp, chính là ánh mắt không tốt, không nhìn rõ người, không phân biệt tốt xấu.

Ngọc Tuyên thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống bậc thang.

Tuyết lại rơi, bay lả tả từ trên không trung rơi xuống. Trên mặt đất mới lau sạch sẽ mới dọn được một lớp tuyết, Yến Thành cực kỳ lạnh, đây là một phiến băng mỏng. Sàn nhà mặt đá cẩm thạch bị kết thành băng mỏng, rất trơn trượt.

Lâm Hạo Dương bước nhanh tới bắt được cánh tay cô, Ngọc Tuyên đụng vào trong lồng ngực hắn, trong tích tắc, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực. Gần trong gang tấc, làn da sau gáy Ngọc Tuyên vừa trắng vừa mịm lại tinh tế, trên người có mùi hương dâu tây ngọt thanh, đã rất nhiều năm, bọn họ đã rất nhiều năm không có dựa vào gần nhau như vậy?

Rất nhiều năm trước, Lâm Hạo Dương mượn cớ bạn bè để che giấu, khi viết chương trình tự động. Lặng lẽ từ phía sau dựa vào người bên cạnh, tựa người vào nhìn cô viết. Cô để tóc ngắn, phía sau cổ để lộ ra làn da trắng trẻo. Cô rất gầy, tinh tế mềm mại, làn da của cô trắng đến lóa mắt?

Toàn bộ lực chú ý của Lâm Hạo Dương đều dành cho người phụ ở trong ngực.

Ngọc Tuyên đẩy hắn ra, nhanh chóng đứng sang một bên khác, cô vội vàng mơn trớn tóc bên tai, “Cảm ơn.”

Trong tay Lâm Hạo Dương không còn người, trong lòng cũng trống trải. Ngay sau đó, xuỳ cười ra tiếng quay đầu nhìn về một bên khác. Nhưng rất nhanh, hắn điều chỉnh cảm xúc lại, ánh mắt cũng trong suốt, buông tay về phía sau, “Tôi không có ý tứ muốn chiếm tiện nghi của cô.”

“Nếu như cô té xuống, độ cao nơi này.” Lâm Hạo Dương tận lực duy trì vẻ mặt điềm nhiên như không có việc gì, hắn đưa tay cân nhắc một chút, trên ngón tay phảng phất như những sợi tơ quấn vào nhau, những sợi tơ quấn chặt quấn nhanh gấp đến trái tim hắn cũng đau. Hắn dựa vào trên lan can, ngón tay trên không trung vạch một đường đi xuống. Thái độ lười nhác nhẹ nhàng, tiếng nói trầm thấp hờ hững, “Không chết cũng bị thương, cô là chủ chốt trong công trình L3, Monste ngày 1 tháng 3 mở họp báo. Chậm trễ cuộc họp báo Monste, Tưởng Lâm Dữ phải chịu tổn thất rất lớn. Tài sản của Tưởng Lâm Dữ liên quan đến tương lai của em gái tôi, tôi rất quan tâm đến tương lai của em gái mình. ”

Ngọc Tuyên đưa tay nắm lan can, hướng Lâm Hạo Dương gật đầu, “Vậy tôi đây thu hồi lời cảm ơn, hôm nào cùng Tưởng tổng nói lời cảm ơn.”

Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Hạo Dương, bỗng nhiên có chút nhìn không rõ. Lâm Hạo Dương có bạn gái, sớm nên nghĩ tới, hắn ưu tú như vậy sao có thể sẽ độc thân đến bây giờ? Rất nhanh hắn cũng sẽ kết hôn.

Qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm có cuộc sống mới. Bọn họ chỉ là người qua đường của nhau, sẽ không dừng lại.

Đôi giày tuyết Ngọc Tuyên đi có chút trơn, cô không biết nên nhìn vào đâu, dù sao cũng không muốn nhìn Lâm Hạo Dương, nhấp môi dưới kéo khăn quàng cổ lên trên, thanh âm rất thấp, “Gặp lại sau”.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Ngọc Tuyên nắm lan can lạnh lẽo để có thể bước nhanh chân xuống núi, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Cô rất sợ loại trường hợp này, rất sợ hãi, cô không biết nên làm thế nào để đối mặt.

Cánh tay được giữ chặt, Ngọc Tuyên quay đầu lại, nhìn vào con ngươi âm trầm của Lâm Hạo Dương.

Lâm Hạo Dương kéo cánh tay của cô, nhưng khoảng cách người lại khá xa, nếu có thể mà nói, hắn có thể bay đi. Nhưng hắn không có, Ngọc Tuyên nhìn hắn.

Hắn nắm cánh tay Ngọc Tuyên, “Vì dự án của em rể tôi, tôi có nghĩa vụ đưa cô xuống núi.”

“Không cần, cảm ơn Lâm tổng.” Ngọc Tuyên đẩy tay Lâm Hạo Dương ra, nhưng không đẩy được.

Lâm Hạo Dương nhìn cô.

Ngọc Tuyên nhíu mày, “Lâm tổng?”

Lâm Hạo Dương rũ lông mi xuống, mắt đen híp lại, thời điểm lấy lại tinh thần đã giữ chặt Ngọc Tuyên, bốn mắt nhìn nhau. Lâm Hạo Dương tận lực làm biểu cảm của chính mình bình tĩnh, không lộ ra chút manh mối nào. Mắt hắn nhìn Ngọc Tuyên từ trong túi lấy găng tay ra không quan tâm đến Ngọc Tuyên mang găng tay trên tay.

Bao tay màu đen rất lớn, lỏng lẻo đeo trên tay. Bên trong bao tay là lông xù, có độ ấm cơ thể Lâm Hạo Dương.

Lâm Hạo Dương buông tay, lui về phía sau một cách nhanh chóng bỏ tay vào trong túi áo khoác, lại nâng mắt lên nhìn cô ánh mắt khôi phục thành bộ dạng cà lơ phất phơ trước đó, “Không nghĩ tôi kéo cô thì nắm chặt vào lan can, đeo thêm găng tay, găng tay tăng thêm ma sát, cô có ngã xuống cũng không đến mức trượt đi quá xa. Cho cô, không cần trả lại tôi. ”

Ngọc Tuyên muốn nói cái gì, muốn trả bao tay lại, cô muốn chạy xuống núi vĩnh viễn không muốn gặp lại Lâm Hạo Dương.

Một năm kia, bọn họ tới Alaska chơi, lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều tuyết, cô vui vẻ đến mức hỏng người. Thế cho nên nước vào ướt găng tay, cô mới ý thức được. Đầu tiên Lâm Hạo Dương mang găng tay của hắn đeo cho cô, khu vực kia thật sự lạnh vô cùng, không có găng tay sẽ bị bỏng lạnh. Găng tay của hắn thực sự dày đeo trên tay Ngọc Tuyên, mang cô về lại chỗ ở, tay của hắn đông lạnh đến đỏ lên.

Ngọc Tuyên muốn lấy găng tay trả lại cho hắn, hắn bỗng nhiên quay đầu lại cười. Trời đông đất tuyết, đôi mắt hắn sáng, cười rộ lên trời tuyết như hòa tan. Quá đẹp, Ngọc Tuyên đứng hình, trong lúc nhất thời quên mất tháo găng tay.

Tay của Lâm Hạo Dương bị bỏng lạnh do giá rét, đêm đó đã sưng phồng lên, bôi thuốc mỡ vừa đỏ lại vừa béo. Ngọc Tuyên nhìn thẳng vào tay rất nhanh đã khóc, Lâm Hạo Dương còn an ủi cô không có việc gì. Hắn cái gì cũng không có việc gì, tổn thương do giá rét hẳn là rất ngứa rất đau rất khó chịu. Buổi tối kia bọn họ ở cùng một phòng, Lâm Hạo Dương lật người cả đêm, ngứa đến nỗi hắn không ngủ được.

Hắn thường xuyên đi trượt tuyết, đi đến nơi Cực Hàn Chi Địa (nơi lạnh đến tận cùng) để chơi vận động cực hạn. Hắn biết rõ để lộ da sẽ bị bỏng lạnh do giá rét, hắn sợ Ngọc Tuyên sẽ bị bỏng lạnh, liền mang đau khổ cho chính mình.

Sẽ không có người so với Lâm Hạo Dương tốt hơn, cùng với Lâm Hạo Dương kết thúc ngày hôm đó, cô ở trong lòng cùng mình nói, về sau sẽ không bao giờ gặp được người như vậy.

"Không cần." Ngọc Tuyên rút găng tay ra đưa lại, nhìn thẳng vào Lâm Hạo Dương, “Không nên tùy tiện đưa gang tay cho người khác, nếu bạn gái của anh biết, cô ấy sẽ tức giận.”

Ngọc Tuyên dương môi dưới, nói, “Cảm ơn ý tốt của Lâm tổng, tôi sẽ bảo vệ tốt chính mình. Tôi so với bất luận kẻ nào biết rõ hoạt động ngày 1 tháng 3 có bao nhiêu quan trọng, tôi rất coi trọng hạng mục này, đây là thuộc về dữ liệu quốc gia Thượng Dữ L3—— ”

“ Tôi không có bạn gái. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play