Tưởng Lâm Dữ thu liễm nụ cười, nghiêm túc nhìn Lâm Hi chăm chú.
Bọn họ ở tuổi này trịnh trọng thổ lộ, trịnh trọng nói thích, kỳ thật là rất ấu trĩ. Lâm Hi quay đầu đi, vài giây sau, cô lại quay đầu lại.
Tưởng Lâm Dữ còn đang nhìn cô, mắt đen giống như vũ trụ, trên thấu kính ánh sáng nhỏ chuyển động.
Kẹo bông gòn dần dần tan ra, không mộng mị đến vậy.
Lâm Hi kéo khăn quàng cổ lên che đến đôi mắt, chỉ còn đôi mắt to lộ ra bên ngoài. Tưởng Lâm Dữ cúi người tới gần, trong không khí tất cả đều là hơi thở của hắn. Có mùi ngọt của kẹo bông gòn còn có mùi vị thuốc lá, Lâm Hi nắm chặt ngón tay. Muốn ngồi sang đối diện, Tưởng Lâm Dữ giơ tay để tay lên trên tấm kính phía sau cô, gần trong gang tấc.
“Thật ra tôi đã thích em từ rất lâu.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ khàn khàn trầm thấp, ngón tay thon dài rơi xuống bên tai Lâm Hi, đầu ngón tay rơi xuống bên cạnh khăn quàng cổ của cô. Hắn chống lên cái trán Lâm Hi, gọng mắt kính dán lên da thịt Lâm Hi, “Tôi đã lựa chọn một phương thức sai lầm.”
Thanh âm Tưởng Lâm Dữ phi thường thấp, thấp đến mức có vài phần câm, ngón tay của hắn ấm áp, khớp xương rất dài, đầu ngón tay để trên cổ cô, nơi đó mẫn cảm muốn mạng.
Giọng nói Lâm Hi có chút khô, cảm thấy chính mình cực kỳ không có tiền đồ.
Tưởng Lâm Dữ nghiêng đầu, cách khăn quàng cổ hôn đến trên môi Lâm Hi.
Trong nháy mắt tim Lâm Hi ngừng đập, cái này so với hôn trực tiếp còn kích thích hơn. Cô ngơ ngẩn nhìn Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ hôn xong ngồi lại. Cảm xúc trong mắt bị tròng mắt kính che lấp, hắn ngồi thẳng tắp.
“Chúc mừng năm mới!”
Vừa đúng lúc 12 giờ, kim đồng hồ chỉ vào đúng số 0, chỗ cao nhất thành thị phía xa xa lập loè ánh đèn. Lâm Hi gắt gao nắm chặt khăn quàng cổ, nhấp môi dưới, giống như còn sót lại hương vi ngọt kẹo bông gòn. Cô nhanh chóng nhấp môi, giương mắt nhìn Tưởng Lâm Dữ.
“Tôi muốn chơi ngựa gỗ xoay tròn.” Cô bởi vì khẩn trương, giọng nói có chút ngứa, lời nói này ra miệng âm điệu có chút kỳ quái, cô lập tức điều chỉnh lại giải thích, “Tôi cảm thấy cái kia hẳn là rất thú vị.”
Tưởng Lâm Dữ nghiêng người, giống như nghiêm túc nhìn cô, mắt hắn vừa sâu vừa đen lại chuyên chú. Nhìn trong chốc lát, nụ cười nở rộ ra, chậm rãi lan xuống chỗ sâu trong đáy mắt của hắn, “Được.”
Được liền được, cười cái gì?
Lâm Hi đem khăn quàng cổ quàng hai vòng, chỉ chừa đôi mắt lộ bên ngoài.
Tưởng Lâm Dữ cúi người ngón tay chỉ ôm lấy khăn quàng cổ của cô, cúi thấp nói, “Che lại không khó chịu sao? Có thể hô hấp sao?”
“Không khó chịu.”
Tưởng Lâm Dữ giơ tay để lên trên đầu cô, cười nói, “Chỉ có em cùng với tôi, người khác lại nhìn không thấy em, không cần khẩn trương.”
“Không có khẩn trương.” Lâm Hi mạnh miệng, Tưởng Lâm Dữ cười rất lưu manh, dáng dấp của hắn vốn dĩ rất tốt, mắt đào hoa cười sóng nước mênh mang, cả người có vẻ thâm tình, “Chính là —— lạnh.”
Chính là bởi vì chỉ có anh cùng tôi, mới khẩn trương.
Lâm Hi thoát ra khỏi tay hắn, đứng thẳng một hơi đi đến kính bên cạnh xem bên ngoài, “Chuyện Thượng Dữ giải quyết sao rồi? Anh sẽ không thật sự phá sản?”
Tưởng Lâm Dữ cởi bỏ nút áo khoác, giơ tay cởi ra đưa cho cô, “Muốn mặc vào không?”
Tưởng Lâm Dữ ngay thẳng như vậy sao?
Lâm Hi vừa mới thuận miệng tìm lấy cớ, Lâm Hi nhìn hắn, “Tôi mặc áo khoác dài, không mặc.”
Tưởng Lâm Dữ lại mặc áo khoác vào, chân dài mở rộng, dựa lưng vào trên tấm kính, cằm lạnh lẽo khẽ nâng có vài phần kiêu ngạo, “Vấn đề nhỏ này có thể chỉnh chết tôi, vậy tôi không phải quá mức là phế vật.”
Lâm Hi đứng dựa lưng vào kính.
“Tháng 5 sẽ hoàn toàn đưa vào dây chuyền sản xuất.” Tưởng Lâm Dữ chân dài chống đỡ, bỗng nhiên đứng dậy, hắn rất cao rất có cảm giác tồn tại, hắn đi đến trước mặt Lâm Hi, “Có muốn đi Thượng Dữ nhìn xem? Trước mắt đã có mô phỏng có thể cảm nhận.”
Vòng quay đã đi xuống, Lâm Hi dựa lưng vào kính chăm chú nhìn Tưởng Lâm Dữ.
Tay dài của Tưởng Lâm Dữ đặt phía sau cô, lướt qua Lâm Hi quan sát toàn bộ thành thị, “Một năm sau, xe của tôi sẽ chạy ở trên đường thành thị này, hoàn toàn là thời đại mới.”
“Văn kiện phê duyệt đã được thông qua?” L3 hiện tại là cấp bậc tự động điều khiển bình thường trên đường, đường chạy càng dài cần thí nghiệm càng lâu, phân biệt chướng ngại vật trước mắt chỉ có thể làm được đơn giản phân biệt độ ấm với phân biệt vật thể, cần giai đoạn thí nghiệm khảo sát làn xe chạy chuyên dụng.
“Ừm.” Tưởng Lâm Dữ gật đầu, nhìn về phía Lâm Hi, ánh mắt trầm tĩnh, “Ngày mai sẽ tuyên bố chính thức.”
Tưởng Lâm Dữ đánh bài nắm giữ toàn cục, ai thua ai thắng, hắn hiểu rõ trong lòng. Khó trách dám bỏ toàn bộ tài sản, Lâm Hi vì mấy ngày hôm trước lo lắng cảm thấy cực kỳ không có thể diện.
“Lo lắng cho tôi?” Tưởng Lâm Dữ nhìn về phía Lâm Hi.
“Tưởng tổng, anh bận trăm công nghìn việc lại còn có thể giúp tôi làm việc, tôi lo lắng cho anh cái gì?” Lâm Hi nhìn ánh đèn dưới lòng bàn chân ngựa gỗ xoay tròn lẳng lặng sáng lên, âm nhạc đã rất gần. Nhanh chóng lên khỏi mặt đất, cô nói, “Tôi một chút cũng không lo lắng cho anh.”
Tưởng Lâm Dữ cười nhẹ, không có nói nữa.
Hai người ở công viên trò chơi đem tất cả trò chơi chơi một lần, chơi xong là 3 giờ sáng, tuyết rơi rất lớn, mặt đất ướt dầm dề. Cây xanh ven đường bịt kín một tầng trắng, trời đất yên tĩnh.
Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ đi hướng bên ngoài, ánh đèn kéo dài bóng hai người bọn họ, Lâm Hi quay đầu lại nhìn xuống cái bóng của hai người, lùi về sau hai bước đạp lên cái bóng của hắn.
Tưởng Lâm Dữ quay đầu lại, “Làm gì? Hử?”
3 giờ sáng thế giới yên tĩnh, Tưởng Lâm Dữ mua kẹo bông gòn sạp hàng đã sớm kết thúc công việc, chỉ có bảo vệ ở cổng soát vé còn đứng xứng chức vụ. Bông tuyết lẳng lặng phất phới, Lâm Hi nhấp môi dưới, “Không có gì.”
Tưởng Lâm Dữ ngồi xổm xuống, nói, “Tới, lên trên lưng tôi.”
Lâm Hi kinh sợ, vội vàng cự tuyệt, “Không cần.”
Cô cũng có tay có chân, vì cái gì muốn để cho Tưởng Lâm Dữ cõng?
Phía sau đầu tiên là ánh đèn vòng đu quay tối xuống, ngay sau đó ngựa gỗ xoay tròn cũng tối sầm xuống, Tưởng Lâm Dữ ngồi dậy đi đến bên cạnh người Lâm Hi. Tay rũ xuống, đụng vào tay Lâm Hi, rốt cuộc vẫn là không nắm, “Ngày mai em có thời gian không?”
“Không có, ngày mai muốn đi thành phố H, phần văn kiện kia đối với tôi rất quan trọng.” Lâm Hi cho tay vào túi áo khoác, giọng nói có chút khô, “Trước tiên đi qua sớm một ngày để chuẩn bị, kết thúc kỳ nghỉ là phải chính thức ký hợp đồng, ký hợp đồng xong còn muốn đi thành phố S một chuyến —— sinh nhật vui vẻ!”
Tưởng Lâm Dữ bước chân dừng lại, thẳng tắp nhìn Lâm Hi.
Lâm Hi nói một tràng, cuối cùng lại nói sinh nhật vui vẻ.
“Cái gì?”
“Không có gì.” Lâm Hi kéo khăn quàng cổ lên đi lên phía trước hai bước rồi chạy, tay nhét chặt ở trong túi áo khoác. Ổn trọng ưu nhã Lâm tổng nói một không có hai, chạy giống như một tiểu hài tử, “Bên ngoài quá lạnh, tôi lên xe trước.”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
Thành tích thể dục Lâm Hi nhất định rất tốt, Tưởng Lâm Dữ bước chân dài đi nhanh ra khỏi công viên trò chơi.
“Đây là ảnh chụp của ngài.” Bảo vệ đưa túi giấy tới nói, “Hoan nghênh lần sau quang lâm.”
Tưởng Lâm Dữ tiếp nhận túi nặng trĩu, gật đầu, “Cảm ơn.”
Hắn dự định bao nguyên năm ở chỗ này.
Lâm Hi ngồi lên xe kéo khăn quàng cổ xuống, điều chỉnh cảm xúc của bản thân để ưu nhã trở lại.
Tài xế đưa nước qua, nói, “Chúc mừng năm mới.”
Đã là ngày 1 tháng 1, Lâm Hi nhận lấy nước, “Chúc mừng năm mới.”
Một lát sau Tưởng Lâm Dữ lên xe, cửa xe mở ra gió lạnh cuốn theo bông tuyết tiến vào, theo hắn ngồi vào trong xe, cửa xe đóng lại một lần nữa ấm áp lên.
“Về nhà.” Tưởng Lâm Dữ đem túi giấy bỏ vào trong cặp văn kiện, mới dựa vào phía sau thắt đai an toàn, “Mấy giờ ngày mai đi?”
“Giữa trưa hoặc là buổi chiều.” Thời gian cụ thể Lâm Hi còn chưa có xác định.
Xe lái đi ra ngoài, toàn bộ ánh đèn công viên trò chơi tối sầm xuống, hoàn toàn lâm vào bóng đêm. Lâm Hi quay đầu mắt nhìn, hơi dời mắt, nhìn đến hình ảnh ngược trên kính xe Tưởng Lâm Dữ đang nhìn cô.
Tim Lâm Hi đập lỡ một nhịp, dời mắt đi.
Tưởng Lâm Dữ cũng thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng phía trước. Trong xe yên tĩnh, đèn hàng ghế sau tối xuống. Xe yên tĩnh ở trên quốc lộ chạy như bay, xuyên qua bão tuyết, có bông tuyết rơi xuống trên tấm kính, vẽ ra một vệt nước.
Xe tới Nhã Hi, Lâm Hi xuống xe trước, cô đẩy cửa xe ra quay đầu lại nói, “Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đặt cho anh một cái bánh kem, trước kia là mùng một đầu năm không mua được bánh kem. Xin lỗi, nhầm lẫm sinh nhật của anh.”
Tưởng Lâm Dữ từ bên kia xuống xe, đi đến trước mặt Lâm Hi.
“Anh —— xuống xe làm gì?” Bên ngoài rất lạnh.
Tưởng Lâm Dữ rũ lông mi xuống, sau một lúc lâu mới nâng lên, “Có thể bù nửa ngày không?”
Lâm Hi cầm chặt túi xách của mình, trở tay đóng cửa xe lại, “Tưởng tổng?”
“Đêm nay tôi rất cao hứng, có thể cùng em cùng nhau vượt qua.” Tưởng Lâm Dữ hầu kết hoạt động rất nhẹ, nhìn chăm chú vào Lâm Hi biểu tình rất nhỏ, tiếng nói chầm chậm, “Buổi tối ngày mai em bay, giữa trưa chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Xem thời gian ngày mai rồi sắp xếp.” Tim Lâm Hi đập rất loạn, cả một đêm đều rất loạn, “hiện tại tôi không thể quyết định.”
“Tôi nhìn em đi vào.” Tưởng Lâm Dữ một tay bỏ trong túi, nâng cằm ý bảo, “Ngủ ngon.”
Lâm Hi gật đầu, xoay người trở về, đi tới cửa cô dừng bước chân lại đi về phía Tưởng Lâm Dữ.
Trong nháy mắt tim Tưởng Lâm Dữ đập nhanh lại ngừng, Lâm Hi lấy di động mở ra giao diện WeChat, “Đây là WeChat hiện tại tôi đang dùng, anh thêm cái này vào.”
Màn hình di động chiếu sáng làn da trắng nõn của Lâm Hi, cô xinh đẹp lại diễm lệ, nhưng vành tai phiếm hồng.
Tưởng Lâm Dữ lấy di động ra quét xin tăng thêm bạn tốt, Lâm Hi trực tiếp thông qua.
Mắt Tưởng Lâm Dữ thâm thúy nhìn chăm chú vào Lâm Hi, ở trước mặt cô bấm ghi âm giọng nói gửi qua, “Lâm Tiểu Hi, giữa trưa ngày mai tôi muốn làm cơm cho em ăn.”
Lỗ tai Lâm Hi lập tức đỏ lên, đón nhận ánh mắt Tưởng Lâm Dữ, ấn di động trả lời, “Tôi sợ ngộ độc thức ăn, buông tha phòng bếp với nhân viên kiểm nghiệm đi.”
Tưởng Lâm Dữ cầm di động đôi mắt cong lên nở nụ cười, ánh đèn chiếu lên trên tròng mắt kính của hắn, trong mắt hắn có ánh sao, tiếng nói trầm thấp có ý cười, “Ngủ ngon, gặp lại.”.
ngôn tình tổng tàiLâm Hi cất điện thoại trong tay vào lại túi xách, xoay người bước nhanh vào cửa.
Tưởng Lâm Dữ nhìn cô đóng cửa lại, cả người tựa như gió xoáy chạy đi. Đứng trong chốc lát mới xoay người lên xe, hắn ngả người về sau, rút túi giấy trong cặp văn kiện ra, mở túi ra bức ảnh đầu tiên là Lâm Hi nhìn màn hình cười mi mắt cong cong. Tóc dài lười biếng xõa, áo khoác caro màu xám với khăn quàng cổ, cách ăn mặc đúng quy củ bởi vì cười sặc sỡ loá mắt, lấp lánh sáng lên xinh đẹp.
Lâm Hi tắm rửa xong, sấy tóc cầm lấy di động tắt đồng hồ báo thức, nhìn thấy tin nhắn từ Lâm Hạo Dương.
Lâm Hi click mở.
Lâm Hạo Dương: “Em cùng với Tưởng Lâm Dữ đây là hợp lại?”
A??
“Sao anh muộn như vậy còn chưa ngủ?” Lâm Hi ấn di động trả lời, Lâm Hạo Dương cũng là quán quân thức đêm, bốn giờ còn chưa ngủ? Tưởng Lâm Dữ lại làm sao vậy?
Lâm Hạo Dương không có trả lời, đại khái là ngủ rồi, có thể là nửa đường tỉnh lại.
Lâm Hi trở về giao diện trang chủ, nhìn thấy trên thông báo vòng bạn bè nhắc nhở có hình đại diện xa lạ. Trí nhớ Lâm Hi rất tốt, chỉ cần nhìn qua hình đại diện trên cơ bản đều nhớ rõ, cái này là hình đại diện mới.
Cô ấn vào xem, hình đại diện mới cư nhiên là WeChat Tưởng Lâm Dữ, hắn đổi hình đại diện. Hình đại diện trước kia của hắn là LOGO Thượng Dữ, thế nhưng đổi thành hình ảnh vòng đu quay, hai mươi phút trước Tưởng Lâm Dữ đã đăng bốn bức ảnh.
Bốn tấm tất cả đều là Lâm Hi, tấm đầu tiên là cô ngốc hề hề ngồi trên ngựa gỗ màu trắng cười, tấm thứ hai là cô đứng ở dưới vòng đu quay giơ kẹo bông gòn. Tấm thứ ba Lâm Hi ở trên thuyền hải tặc để đầu trên vai người bên cạnh, bả vai vừa thấy kia chính là Tưởng Lâm Dữ, nhưng ảnh chỉ chụp Lâm Hi. Tấm thứ tư, Lâm Hi ngồi trong xe điện đụng chạm cười to, thập phần không có hình tượng.
Tưởng Lâm Dữ xứng văn: Này, nữ hài.