Vô số ánh đèn soi trên sông, Tưởng Lâm Dữ đụng tới bàn tay ấm áp.

Lâm Hi nắm rất chặt, rẽ nước mang hắn lên trên bờ. Hai người đem người phụ nữ rơi xuống nước kéo lên trên bờ, Lâm Hi buông tay Tưởng Lâm Dữ ra, sờ đến người phụ nữ còn hô hấp nhịp tim đập, vội vàng rửa sạch mũi miệng.

Tài xế cùng thư kí Trần đều chạy xuống dưới, nói, “Còn có người sao?”

Không biết, Lâm Hi cái gì cũng không biết, mới vừa rồi Tưởng Lâm Dữ thiếu chút nữa bị kéo vào trong nước. Cô nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ chìm nổi, cái gì cũng không nghe thấy.

Lâm Hi cởi bỏ nút quần áo của người phụ nữ, muốn lại gần cứu giúp, người phụ nữ đã phát ra tiếng ho khan kịch liệt, ngay sau đó òa khóc thành tiếng. Cô thở phảo nhẹ nhõm ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, nơi nơi đều là nước mưa, cô sắp đánh mất nhiệt độ cơ thể.

Mưa to tầm tã, mặt cô đầy nước, dưới thân toàn bùn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Lâm tổng? Cô không sao chứ?” Tài xế nói, “Hình như là một chiếc xe rơi vào, ba chiếc xe bị đụng, một chiếc trong đó bị đụng rơi vào trong nước.”

Lâm Hi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về màn mưa phía trước.

Tưởng Lâm Dữ đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo len màu trắng. Hắn không mang mắt kính, tóc ướt dán trên da thịt lạnh lẽo. Mắt hắn đen nhánh, nước nhỏ từ trên xuống dưới.

Thư kí Trần giơ ô che mưa cầm áo khoác, nói, “Tưởng tổng, trước tiên anh mặc áo vào đã, quá lạnh.”

Tưởng Lâm Dữ bước qua chỗ Lâm Hi, hắn đi đến trước mặt Lâm Hi, ngồi xổm xuống nửa quỳ trên mặt đất nhìn cô. Một lát sau hắn cúi người, dùng sức ôm lấy Lâm Hi.

Trên mặt đất có vũng bùn, nước mưa lại xối trên mặt đất.

Ngón tay hắn gắt gao kẹp lên eo Lâm Hi, Lâm Hi bị ghìm thở không nổi, cô ngẩng đầu lên, “Tưởng tổng, ngài thật ưu tú, người mù đi cứu người ——”

Tưởng Lâm Dữ mãnh liệt hôn xuống, tay hắn thủ sẵn sau cổ Lâm Hi, hắn điên cuồng hôn, dùng sức nuốt lấy Lâm Hi.

Tất cả âm thanh giờ khắc này đều dừng lại, Tưởng Lâm Dữ điên cuồng hôn cô, Lâm Hi nắm chặt quần áo hắn mới phát hiện tay của mình run lợi hại.

Cô tạm dừng một lát, ôm cổ Tưởng Lâm Dữ hôn trả lại, cô muốn cắn chết Tưởng Lâm Dữ.

Tưởng Lâm Dữ chống lên cái trán của cô, da thịt kề nhau, ngón tay hắn để trên tai Lâm Hi, dùng sức vuốt ve, thanh âm hắn khàn tới cực hạn, “Em —— nhảy vào làm cái gì?”

“Tưởng tổng, ngài thật là ưu tú làm người khác kinh ngạc cảm thán.” Lâm Hi tìm được thanh âm của chính mình, cô muốn giãy giụa, ngẩng đầu nhìn lên mắt Tưởng Lâm Dữ, mắt đào hoa yên tĩnh trong chỗ sâu có sương mù dày đặc, đen khiếp người.

Ngón tay cái Tưởng Lâm Dữ để trên vành tai cô, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hi, trên mu bàn tay nổi lên mạch máu rõ ràng.

Lâm Hi tránh thoát tay hắn, “Anh biết hành vi của anh gọi là gì không? Bại não.”

Thư kí Trần đứng bên cạnh xem như không thấy, dứt khoát đem ô che mưa, che trên đầu hai người, sợ hai người cãi nhau đến đóng băng, “Tưởng tổng, trước tiên anh mặc áo khoác vào —— anh không mặc cũng để cho Lâm tổng mặc vào.”

Tưởng Lâm Dữ đè nén tính tình của chính mình xuống, lấy áo khoác dùng sức bọc lên người Lâm Hi, bế ngang Lâm Hi lên. Mặt hắn âm trầm, không nói một lời.

“Tưởng tổng ——” thư kí Trần đẩy mắt kính trên mũi.

“Anh cách xa tôi một chút.” Tưởng Lâm Dữ hiện tại không có tâm tư nghe người khác nói cái gì, hắn chỉ muốn ôm Lâm Hi về nhà, thân thể Lâm Hi lạnh đến phát run.

Nửa phút sau, thư kí Trần nhắc nhở hắn, “Bên kia không có đường.”

Tưởng Lâm Dữ híp mắt, cả người âm u. Nhìn xa không thấy rõ, chỉ có thể nhìn dưới chân.

“Quẹo phải mười bước, có một cái sườn núi nửa mét, đi lên trên.” Lâm Hi cắn răng, “Anh để tôi xuống.”

“Không có khả năng.” Tưởng Lâm Dữ không có khả năng buông tay, mặc kệ Lâm Hi thấy hắn thế nào, hắn đều không thể buông tay.

Bọn họ nhận thức nhiều năm như vậy, Tưởng Lâm Dữ làm sao không biết Lâm Hi là người như thế nào, cô vẫn luôn như vậy, cô vĩnh viễn không học được ích kỷ, không học được tự bảo vệ mình.

Bất cứ chuyện gì xảy ra, liền lao về phía trước.

Giống như cô có ba đầu sáu tay, giống như cô vĩnh viễn sẽ không bị thương.

Mưa to tầm tã, càng lúc càng lớn. Trời đất rơi vào bóng đêm kín không kẽ hở, mưa tạt vào da thịt có chút đau. Tóc Tưởng Lâm Dữ ướt rũ dán trên trán, trên người trên mặt đều là nước, sống mũi cao thẳng đầy nước ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Một đôi mắt đen như mực, hắn gắt gao ôm Lâm Hi.

“Tôi với chồng tôi còn có con của tôi ở trong xe! Xe rơi xuống! Con của tôi làm sao bây giờ!” Người phụ nữ kia rốt cuộc tỉnh táo lại, khàn cả giọng, “Cầu xin các người cứu người nhà của tôi đi! Cầu xin các người!”

Lâm Hi lướt qua bả vai Tưởng Lâm Dữ nhìn về phía người phụ nữ, người phụ nữ quỳ trên mặt đất muốn kéo người bên cạnh, nhưng tất cả mọi người đều lùi về phía sau. Nổi lên mặt nước còn có thể cứu, nổi không được, buổi tối tầm nhìn thấp như vậy, lại không có bất luận công cụ gì để lặn, xuống nước chính là đi vào chỗ chết.

Tàn nhẫn vô tình.

Tưởng Lâm Dữ ngăn trở tầm mắt Lâm Hi, kéo áo khoác lên che đầu cô lại. Hắn kín kẽ che Lâm Hi ở trong ngực, vượt qua lan can, tài xế vội vàng chạy tới cầm ô che mưa.

Tưởng Lâm Dữ để Lâm Hi ngồi vào hàng ghế sau xe, hắn cũng lên xe từ ghế sau lấy chăn đắp lên người Lâm Hi, Lâm Hi lạnh môi cũng trở nên tái nhợt, nhưng đôi mắt to xinh đẹp lại trầm tĩnh.

Làn đường khẩn cấp đứng không ít người, xe sau tới không qua được, chủ xe xuống dưới xem xét.

Lâm Hi co lại trong chăn nhìn mưa bên ngoài, đầu óc trống rỗng.

“Một chiếc xe rơi xuống, nguyên nhân là do sự cố của một chiếc Toyota lúc vượt qua bị trượt mất khống chế, xe tải phía sau muốn tránh đi nên đã đánh lái khác hướng, đâm chiếc xe bên cạnh xuống khỏi cầu.”

Một hồi ngoài ý muốn, hoàn toàn ngoài ý muốn.

Xe tải trên cao tốc phanh gấp với đánh lái khác hướng cực kỳ nguy hiểm, thắng không được, trọng lượng thân xe theo quán tính vọt tới trước bản thân xe tải cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.

Xe tải chở hàng hóa nghiên về phía trước tông vào ca bin, tài xế xe tải tử vong tại chỗ. Người trên chiếc xe Toyota không có việc gì, chiếc xe thứ ba rơi xuống nước, chỉ thoát ra một người, căn cứ vào người phụ nữ miêu tả, trong xe còn có chồng và con của cô ta, một nhà ba người.

Còi cảnh sát trong bóng đêm lập loè, có người dọn chướng ngại vật trên đường, có người xuống sông vớt. Rơi xuống nước mười phút là cực hạn, không có ra được vĩnh viễn sẽ không ra được.

Lâm Hi dựa trên cửa sổ xe nhìn ánh đèn bên ngoài, có cảnh sát tới hỏi thăm làm ghi chép và ghi lại số điện thoại. Xe của Lâm Hi cũng ở giữa vụ tai nạn và bị tông từ phía sau.

“Cứu được người sao?” Lâm Hi kí xong ngẩng đầu nhìn qua.

Cảnh sát lắc đầu, “Đã tìm được xe, khả năng chỉ sợ —— ai.”

“Cảm ơn.”

Cửa sổ xe đóng lại, đem bão táp ngăn cách bên ngoài. Xe Tưởng Lâm Dữ không có vấn đề gì, tốc độ của tài xế không nhanh, lại là xe đầu tiên dừng trên làn xe khẩn cấp, lấy cảnh báo ra nhắc nhở xe phía sau tới.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Trên người Lâm Hi có chút ấm áp, quay đầu nhìn qua, Tưởng Lâm Dữ còn ăn mặc áo len ướt, dựa trên chỗ ngồi rũ mắt xuống trầm mặc.

Tưởng Lâm Dữ dựa lưng vào ghế ngồi, chống tay trên đầu gối, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Hi, “Ban đầu tôi tính toán đêm nay đi tìm em, trên đường nhận được điện thoại của anh trai em, nói em muốn đi Hoài Thành, tôi liền đi theo tới đây.”

Lâm Hi nắm tay ở dưới chăn, đón nhận ánh mắt Tưởng Lâm Dữ, “Anh tìm tôi làm gì?”

Tưởng Lâm Dữ hầu kết lăn lộn, cảm xúc trong đôi mắt đen cũng tuôn trào, ước chừng có một phút, hắn xoay người đột nhiên ôm Lâm Hi ôm vào trong lồnng ngực.

Hắn hôn trên đỉnh đầu Lâm Hi, khắc chế hôn nhưng vẫn là áp không được ý niệm điên cuồng kia.

“Tôi nghĩ đến em thiếu chút nữa chết ở năm ba tuổi, tôi liền không có biện pháp làm chính mình bình tĩnh lại.” Tưởng Lâm Dữ ôm rất chặt, môi hắn đi xuống dán trên cổ Lâm Hi, “Mấy ngày nay tôi như là bị cạn kiệt sức lực, cơ thể máy móc làm việc, linh hồn nôn nóng chờ đợi.”

Ngón tay hắn vuốt tóc Lâm Hi, có lực độ nhất định, hắn chậm rãi vuốt ve, thanh âm khàn khó chịu.

“Tôi biết em không phải bọn họ thân sinh, nhưng cái gì tôi cũng không có làm. Tôi không có tra xuống, tôi hưởng thụ em đối với tôi tốt, tôi hưởng thụ em ôn nhu. Nhiều năm như vậy, tôi không biết em ở trong khu dân cư tồi tệ như vậy. Tôi không biết, bọn họ ngược đãi em như vậy. Tôi không biết, em có nhiều khổ sở như vậy. Tôi không biết ——em thiếu chút nữa sẽ không còn, vậy tôi rốt cuộc biết cái gì đây? Rốt cuộc tôi —— đang làm cái gì?”

Tưởng Lâm Dữ chưa từng quan tâm tới người khác, hắn là người cực độ ích kỷ.

Thời cao trung hắn vì viết luận văn mới làm cùng huynh đệ với bọn Lâm Hạo Dương, hắn cũng không muốn cứu vớt bất luận kẻ nào, hắn chỉ là muốn lấy thưởng. Giải thưởng quốc tế kia có ảnh hưởng rất lớn, có thể lót đường vì tương lai lựa chọn đại học.

Mục đích của hắn vẫn luôn rất chính xác, hắn vì cái gì hắn muốn cái gì.

Hắn cùng Lâm Hi ở bên nhau nhiều năm như vậy, hắn hoàn toàn có thể bỏ đi nhu cầu từ bên trong, hắn muốn Lâm Hi. Những cái khác chỉ cần Lâm Hi không đề cập tới, hắn vĩnh viễn sẽ không đề cập đến.

Lâm Hi đi rồi, Lâm Hi không cần hắn.

Con người không phải là hiển thị trên mặt phẳng, con người có rất nhiều mặt, cô cũng không phải là một lập trình, cô là người. Cô có máu có thịt có tư tưởng có tình cảm, mà Tưởng Lâm Dữ giống một người máy.

Hắn bắt đầu hoài nghi chính mình có phải thật sự có vấn đề hay không, hắn theo Lâm Hi phân tích nhân sinh, vì cái gì Lâm Hi rời khỏi hắn. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn làm một việc không có kết quả.

Khả năng hắn với Lâm Hi sẽ không có kết quả, trong lòng hắn biết rõ, nhưng hắn vẫn bước tiếp.

Lâm Hạo Dương đã gửi cho hắn một bản ghi chép, hắn ở trong cuộc họp mở ra xem, xem thật lâu. Hắn nhìn quá khứ 27 năm của Lâm Hi, toàn bộ việc Lâm Hi đã gặp.

Hội nghị buổi chiều hắn cũng không biết người khác đang nói cái gì, hắn tưởng tượng thấy Lâm Hi lẻ loi ở trong một thế giới khác gian nan mưu sinh, hắn liền thở không nổi, loại áp lực này cực độ chật chội làm hắn muốn khóc.

Tưởng Lâm Dữ rất ít khóc, khi còn nhỏ ông ngoại không cho phép hắn rơi lệ. Cha mẹ nói khóc sẽ không cần hắn, tuy rằng hắn không khóc nhưng vẫn bị mọi người vứt bỏ.

Nhưng hắn đã có thói quen mặt vô biểu cảm hoặc là mỉm cười.

Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, máy sưởi bên trong xe lẳng lặng sưởi ấm bên trong xe.

Trên người Tưởng Lâm Dữ ẩm ướt, ôm cũng không thoải mái.

“Tôi là một người cực độ ích kỷ.”

Lâm Hi cảm nhận được ẩm ướt trên cổ, cô nhấp môi dưới, lời đánh giá này của Tưởng Lâm Dữ cũng thật chính xác.

“Điều này có thể liên quan từ sự giáo dục từ nhỏ mà tôi đã tiếp nhận, không phải tôi chối bỏ, chỉ là muốn cho em biết.” Nếu không gặp được Lâm Hi, đời này hắn sẽ giống một lập trình của người máy. Hắn sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu tình cảm con người, cũng sẽ không hao hết tâm tư đi lấy lòng một người, hắn vĩnh viễn sẽ không để người khác đi vào trong lòng, “Lần đầu tiên tôi gặp em liền rất muốn giữ em bên người, nhưng tôi không biết nên làm như thế nào, tôi cũng không biết tình cảm này là gì, tôi rất chờ mong, nhưng tôi không biết nên làm như thế nào, tôi đang đợi.”

Tưởng Lâm Dữ không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, hắn cảm thấy loại sự tình này, hẳn là người khác tới tìm hắn. Sau đó Lâm Hi lại thật sự tìm hắn, hết thảy đều trong trình tự của hắn.

“Tôi chưa từng có suy nghĩ vấn đề tình cảm của tôi, tình cảm của em. Cuộc đời của tôi chính là một trình tự có sẵn, tôi cho rằng em cũng vậy.” Tưởng Lâm Dữ gắt gao ôm lấy eo Lâm Hi, “Thực xin lỗi, Lâm Hi. Tôi cùng em nói này đó, là muốn nói cho em. Mấy năm chúng ta ở bên nhau, tôi chưa từng có coi khinh hoặc là khinh thường em, chỉ là tôi cho rằng đó là cuộc sống của chúng ta. Lần này tôi tìm em không phải vì theo đuổi một cái kết quả, trước kia tôi vì em làm bữa sáng cũng không phải vì theo đuổi em. Tôi chỉ là không muốn 5 năm kia đi qua, trở thành một phần bóng ma tâm lý cho em.”

Lâm Hi nhìn mưa ngoài cửa sổ, ẩm ướt trên cổ càng thêm rõ ràng.

“Em dùng hết toàn bộ sức để sống sót, em sống vất vả như vậy, không phải vì chịu ủy khuất khổ sở cả đời sống trong ác mộng.” Tưởng Lâm Dữ đã nhìn thấy Lâm Hi gặp ác mộng, hắn nhìn thấy rất nhiều lần. Phản ứng của Lâm Hi đặc biệt lớn, có đôi khi còn sẽ đánh người. Trước kia Tưởng Lâm Dữ không hiểu cô vì cái gì lúc ngủ và lúc tỉnh táo khác nhau lớn như vậy, thẳng đến hôm nay hắn nhìn thấy chân tướng.

Lâm Hi thiếu chút nữa bị đánh chết, mới có thể khiến cô thường xuyên gặp ác mộng, cô còn sống sót, “Sau này em chỉ có một thân phận, em gọi là Lâm Hi, em là Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị, đừng để những thứ khác làm phiền em.”

Tài xế với thư kí Trần không có lên xe, trong xe yên tĩnh.

Tia chớp đánh ngang bầu trời, chiếu sáng màn mưa. Màn mưa trắng xóa nhìn không ra điểm cuối, ánh sáng tia chớp cũng là ngắn ngủi, trời đất rất nhanh lại lâm vào trong bóng tối.

Nước mưa xẹt qua kính xa, đèn xe cảnh sát lập lòe trong hơi nước.

“Người có liên qua đến mọi việc tôi sẽ nghĩ cách xử lý, chuyện này sẽ hoàn toàn kết thúc.” Tưởng Lâm Dữ buông Lâm Hi ra, đưa tay vuốt tóc mái ẩm ướt trên trán của cô, ngón cái Tưởng Lâm Dữ lau trước mặt Lâm Hi, dương môi cười mắt đào hoa thâm thúy, như lúc mới gặp, “Đem toàn bộ quên đi, cũng đem tôi quên đi, vĩnh viễn không cần quay đầu lại.”

“Bước về phía trước, đừng sợ.”

Tác giả có lời muốn nói: Trước một trăm đưa bao lì xì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play