Lâm Hi trong lúc nhất thời không biết là nên trả lời ca ca không phải là công cụ của người, hay là nên trả lời vấn đề của Tưởng Lâm Dữ. Trước kia Lâm Thế gọi là A Dữ, hiện tại ông nói Tưởng Lâm Dữ.

Đèn laser ở bệnh viện chiếu sáng trên nền gạch sàn nhà, cửa phòng cấp cứu khu nghỉ ngơi trống vắng một mảnh.

“Hắn ở đây.” Lâm Hi cân nhắc dùng từ, đêm nay hơn phân nửa lực lượng cảnh sát Hoài Thành đều tới, lãnh đạo cục trưởng thành phố tự mình tọa trấn, chuyện này muốn nói không có Tưởng Lâm Dữ xuất lực không có khả năng, Hình Lộ báo cảnh sát không huy động được nhiều người như vậy.

“Hắn gần đây vẫn luôn ở Hoài Thành?”

Mỗi ngày Lâm Hi đều sẽ thu được một cái sandwich nát nhừ, đại khái Tưởng Lâm Dữ làm xong liền bọc lại, khả năng hắn không có phát hiện rau dưa bên trong trải qua thời gian dài ướp gia vị sẽ ra nước.

“Dạ.”

“Con đối với Tưởng Lâm Dữ thấy thế nào?” Lâm Thế hỏi.

Lâm Hi nghĩ lúc hắn ngược ánh sáng đi tới, vững vàng đứng ở bên người cô, nháy mắt làm cô an tâm. Lần đầu tiên Lâm Hi ở Thượng Dữ đối diện với những cổ đông, Tưởng Lâm Dữ ngồi ở phía sau cô, hắn không nói một lời, nhưng Lâm Hi biết hắn ở đây, nhất định sẽ nâng đỡ mình.

Năm đó cô đem bình rượu ném trên đầu Lý Ngọc Hải, Tưởng Lâm Dữ nghe điện thoại của cô. Lâm Hi ngồi xổm ven đường đánh cuộc đến rạng sáng, xe hơi màu đen chậm rãi lái qua, dừng ở bên người.

Cô nhìn thấy giày da màu đen của Tưởng Lâm Dữ, không nhiễm một hạt bụi, cô theo giày hướng nhìn lên trên, hai chân thẳng thon dài, áo sơ mi lãnh đạm lạnh lùng, thẳng đến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

Hắn nói lên xe, âm thanh là lạnh lùng trầm thấp không có bất luận gợn sóng gì.

Lâm Hi lại đặc biệt muốn khóc, cô lên xe, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Lâm Dữ.

“Năng lực công việc rất mạnh.” Lâm Hi quay đầu nhìn hình ảnh ngược của mình trên cửa sổ sát đất, có vài phần chật vật, thật sự mặt xám mày tro, “Hắn là một người rất ưu tú.”

“Những chuyện khác thì sao? Có thể đánh giá sao?”

“Chúng con nhận thức hơn 5 năm, cũng vừa là thầy vừa là bạn.” Lâm Hi tiếng nói trầm xuống, cô dựa vào trên ghế, không hề nhìn chính mình chật vật, Lâm Thế hỏi qua vấn đề này, “Nhân phẩm của hắn không thành vấn đề.”

“Lựa chọn điều con muốn, không cần ủy khuất chính mình.” Lâm Thế nói, “Ba biết con là hài tử phi thường có chủ kiến, ba cũng không nói gì nhiều, chỉ là hy vọng con ở trên phương diện tình cảm, có thể thận trọng nên thận trọng một chút.”

“Được, con đã biết.” Lâm Hi nghe được tiếng cửa thang máy mở, nói sang chuyện khác, “Không cần để anh con tới đây, anh ấy có chuyện của anh ấy, bên này con có thể thu phục.”

“Con chú ý an toàn, có việc nhất định phải gọi điện thoại cho ba ba.” Lâm Thế không có trả lời vấn đề cô nói.

Lâm Hi đáp ứng cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ đã muốn chạy đến trước mặt. Dáng người hắn đĩnh bạt thon dài, đổ ra một cái bóng lớn. Vạt áo sơ mi buông lỏng có một phần nằm trong dây lưng, Tưởng Lâm Dữ mặc áo sơ mi công sở lại ra hương vị của người nhàn hạ. Khuôn mặt của hắn dưới ánh đèn phản quang phá lệ rõ ràng, mắt đen dưới lông mi đen dày trầm thúy như biển sâu.

Lâm Hi nhấp môi dưới.

Tưởng Lâm Dữ bỗng nhiên cúi người, tay hắn chống ở hai sườn ghế dựa, khoảng cách hai người phi thường gần. Lâm Hi nhíu mày, trán Tưởng Lâm Dữ dán lên cái trán của cô.

Vào mùa thu, trời đã chuyển lạnh. Trán của Tưởng Lâm Dữ có một ít lạnh, thấm vào da thịt Lâm Hi, cô lùi lại một chút, trong mắt Tưởng Lâm Dữ cuồn cuộn cảm xúc áp chế đi xuống. Đuôi mắt có một tia ẩm ướt, nhưng cũng không có kéo dài, hắn ở khoảng cách gần nhìn Lâm Hi.

Cửa thang máy lại lần nữa đinh lên một tiếng, Lâm Hi lướt qua Tưởng Lâm Dữ nhìn thấy Hình Lộ đứng tại chỗ lúng túng quay đầu vọt vào thang máy, Lâm Hi trước khi cửa thang máy đóng lại kêu lên, “Hình trợ lý, lấy giày tới sao?”

Tưởng Lâm Dữ ngồi dậy, một tay bỏ trong túi hắng giọng dời ánh mắt nhìn lên trên cửa sổ sát đất. Hầu kết hắn lăn lộn, áp xuống ý niệm điên cuồng muốn chiếm hữu Lâm Hi kia.

Điên cuồng tham muốn giữ lấy, điên cuồng xâm chiếm.

Hình Lộ xách theo túi chạy nhanh tới đem dép lê để trước mặt Lâm Hi, nói, “Lâm tổng, chân cô nên đi dép lê.”

Hình Lộ quay đầu hướng Tưởng Lâm Dữ gật đầu, “Tưởng tổng, phiền toái cho anh.”

Tưởng Lâm Dữ sắc mặt như thường, hơi gật đầu, hai chân mở rộng đứng ở một bên, một chữ cũng không đáp.

Dĩ vãng Lâm Hi không tinh xảo đến từng cọng tóc cũng không ra khỏi cửa, hôm nay bị bắt đi dép lê, thật đúng là bất đắc dĩ. Cô đi dép lê vào, đỡ ghế dựa muốn đứng lên, Hình Lộ duỗi tay tiếp.

Một đạo thân ảnh, khi Lâm Hi phản ứng lại, người đã rơi vào vòng tay Tưởng Lâm Dữ.

Tưởng Lâm Dữ chặn ngang bế cô lên, đưa thuốc cho Hình Lộ.

“Trở về Nhã Hi?”

Hình Lộ gật đầu, “Đúng vậy.”

Tưởng Lâm Dữ trên người có khí thế của người đứng đầu, tình hình lúc này không cười làm cho người ta thực áp bách. Mấy năm nay Tưởng Lâm Dữ thật sự đứng đầu.

“Xe ở bên ngoài?”

Hình Lộ cầm thuốc đi theo phía sau Tưởng Lâm Dữ, “Ở cổng cấp cứu.”

“Xe tôi hỏng rồi, Lâm tổng, tôi có thể ngồi xe của em không?”

“Tôi có thể tự mình đi.” Lâm Hi trước mặt trợ lý cũng không có cường ngạnh giãy giụa, sắc mặt có vẻ khó coi, “Cảm ơn Tưởng tổng.”

Tưởng Lâm Dữ cong cánh tay chống hơi dùng một ít sức lực, cũng không có ý thả lỏng cô, “Không cần khách khí, tôi còn muốn ngồi xe của em quay về Nhã Hi, không trả em tiền xe.”

Lâm Hi: “……”

Hình Lộ đi bên cạnh ấn nút tiến vào thang máy xuống lầu, tận lực giảm bớt khả năng tồn tại của chính mình.

Ba người vào thang máy, hắn cảm thấy chính mình rất dư thừa.

Lâm Hi cao gần 1m7, cô lại là người tập thể hình, rất có phân lượng cơ bắp, cân nặng khoảng một trăm cân. Khoảng cách từ phòng cấp cứu đến bên ngoài rất xa, Tưởng Lâm Dữ cứ ôm như vậy cánh tay chịu được sao?

*Một cân= 1/2kg

“Tiền xe không thắng nổi sức lao động của Tưởng tổng.” Lâm Hi nhìn vào tròng mắt kính hắn, nói, “Tưởng tổng, ngài vẫn là bị thua thiệt.”

“Lâm tổng khiêm tốn.” Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống nhìn Lâm Hi, “Vì Lâm tổng trả giá sức lao động.”

Ánh mắt hai người đối diện, Lâm Hi có loại dự cảm bất hảo, cô chậm rãi nhìn Tưởng Lâm Dữ.

“Tôi vẫn là kiếm lời.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp câu chữ rõ ràng, nói, “Em không cần có tâm lý gánh nặng.”

Cửa thang máy mở ra Hình Lộ sải một bước ra ngoài, dường như đang trốn cũng dường như đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Lâm Hi cũng muốn chạy trốn khỏi vòng tay Tưởng Lâm Dữ, nhưng chân cẳng lại không tiện.

Hình Lộ lái xe chạy đến cửa chính đi vào phòng cấp cứu, Tưởng Lâm Dữ đưa Lâm Hi lên trên xe. Lâm Hi ngồi trên xe nhanh chóng làm chính mình bình tĩnh lại, sửa sang lại quần áo với tóc, khôi phục lại bình tĩnh tự tin của Lâm tổng, thắt đai an toàn nhận máy tính Hình lộ đưa qua xem xét sự việc phát sinh đêm nay. Tưởng Lâm Dữ từ bên kia lên xe, khi hắn lên xe gió lạnh cũng tiến theo vào.

Cửa xe kéo lên, Tưởng Lâm Dữ cũng thắt đai an toàn, ngón tay thon dài mở màn hình điện thoại di động, ánh sáng màn hình chiếu sáng trên đầu ngón tay, hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Hi, “Gửi cho em một phần văn kiện, của cục thành phố.”

Lâm Hi gật đầu, đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh, quay đầu nhìn qua vừa lúc đối mặt với đôi mắt thâm sâu của Tưởng Lâm Dữ.

“Tưởng tổng?”

“Trước tiên em có thể đem bỏ số điện thoại của tôi ra khỏi danh sách đen không?” Tưởng Lâm Dữ giơ tay mở nút cổ áo sơ mi, chậm rãi nói, “Liên hệ thuận tiện.”

Lâm Hi: “……”

Lâm Hi bỏ số điện thoại của Tưởng Lâm Dữ khỏi danh sách đen, không khí có vài phần xấu hổ.

Tưởng Lâm Dữ gửi văn kiện tới, “Bắt cha con Trần Dũng sao?”

“Ngày mai Trần Dũng bị bắt, Trần Minh không có chứng cứ trực tiếp, hắn đem tất cả vấn đề của hạng mục lên trên đầu lão bà của hắn, chính mình lại rất sạch sẽ.” Lâm Hi nói đến chuyện này liền cảm thấy trào phúng, Trần Minh đúng là tính kế tới cực điểm, nói là làm lão bà đi theo bên nhà làm giàu, trên thực tế bất quá là đẩy người khác đi ra chịu tội thay. Người kề bên gối, mỗi ngày lên kế hoạch giết cả nhà mình, cũng là có ý tứ.

“Tư liệu của Trần Minh có thể cho tôi một phần không?”

Lâm Hi quay đầu nhìn qua, đầuTưởng Lâm Dữ dựa trên chỗ ngồi của xe nhìn cô, tư thái của hắn có vài phần lười biếng, nhưng ánh mắt lại không có chút buông lỏng nào.

Toàn thân hắn viết: Hắn muốn làm đại sự.

“Cảm ơn Tưởng tổng, tôi có thể giải quyết.” Lâm Hi tiếp tục xem văn kiện, nói, “Trần Dũng đi vào, Trần Minh không gây ra bọt sóng gì được.”

Tưởng Lâm Dữ không có tranh cãi nữa vấn đề này, trên xe có người ngoài, có một số chuyện không dễ mà nói.

Xe dừng lại ở khách sạn Nhã Hi, Hình Lộ dừng xe ổn định liền đi đẩy xe lăn, khách sạn có cung cấp xe lăn.

Tưởng Lâm Dữ không có lập tức xuống xe, hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Hi.

“Năng lực làm việc của em rất mạnh, điểm này tôi tán thành, vô luận là trước đây hay là hiện tại.” Tiếng nói trầm thấp của Tưởng Lâm Dữ vang lên trong không khí yên tĩnh, “Vấn đề lớn nhất của em chính là tính cách, không đủ tàn nhẫn, sự cẩn trọng cũng không có trọn vẹn, điều này sẽ dẫn tới độ cao có hạn trong tương lai của em.”

Tay Lâm Hi rơi xuống trên cửa xe, nghe vậy quay đầu nhìn lại.

Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, đèn đường màu vàng xám lẳng lặng chiếu sáng khách sạn biệt thự Hi Thịnh, khuôn mặt tuấn mỹ Tưởng Lâm Dữ khắc sâu, mắt kính trên sống mũi cao thẳng, ánh sáng dọc theo gọng mắt kính của hắn một đường chiếu tới hầu kết đang hoạt động của hắn.

“Những lời này, cũng không có ý tứ giáo dục gì.” Tưởng Lâm Dữ quay đầu nhìn về phía Lâm Hi, “Em có muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì coi như tôi cái gì cũng chưa nói.”

“Trên thương trường, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Em nhân từ, chính là đem mạng của mình đưa cho người khác hạ đao.” Tưởng Lâm Dữ ngồi ngay ngắn, chân dài hơi rộng mở. Lâm Hi từ trong hoàn cảnh bết bát như vậy đi ra, cô vẫn có thể duy trì một phần hồn nhiên kỳ thật rất hiếm. Nhưng hiện giờ cô lựa chọn con đường này, phải cũng đủ thực lực, không có sự lựa chọn nào khác, “Một người thương nhân hoàn mỹ, lợi ích là vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất, tình cảm chỉ là phụ trợ cho lợi ích.”

Chuyện ngày hôm nay có thể tránh, nhưng Lâm Hi xem nhẹ một số người ác, cũng xem nhẹ uy lực của đồng tiền.

“Ngày mai em phải mở họp báo, muốn mọi người trước cuộc họp báo phải câm miệng. Vĩnh viễn không mở miệng được thì phải là loại câm miệng kia, nếu không em liền gặp phải cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.” Tưởng Lâm Dữ ánh mắt rất bình tĩnh, ngữ điệu cũng không nhanh, nếu không phải nội dung nói chuyện, thậm chí sẽ cảm thấy hắn thực là ôn nhu cùng người lo việc nhà.

“Trước kia tôi không muốn thả em đi ra ngoài, chính là không muốn em đối mặt với sự dơ bẩn này. Em đối với thế giới này còn ôm thiện lương, tôi cảm thấy rất khó có được, rất muốn bảo vệ cho phần có khó được này.” Tưởng Lâm Dữ ánh mắt trầm xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ xuống tay vịn, “Nhưng con đường hôm nay em lựa chọn, em phải buông phần thiện lương này, đem giới hạn nhân tính thấp nhất đặt tới trước mặt mỗi người.”

“Nếu là tôi, trước tiên tôi sẽ đem toàn bộ người Trần gia bắt đi vào tù chấm dứt hậu hoạn về sau, bao gồm cả phu nhân Trần Minh. Tôi đoán phản ứng của em khẳng định là phu nhân của Trần Minh có phải bị lừa hoặc là vô tội, em xem nhẹ nhân tính, lợi ích rất lớn trước mắt, có một số người đã sớm không phải là con người, không có người vô tội, người bị thương mới vô tội.”

Tưởng Lâm Dữ rất ít cùng Lâm Hi nói những chuyện này, hắn không thích mặt âm u của mình bị phóng đại đặt trước mặt Lâm Hi. Về điểm này Lâm Hi chỉ là tiểu xiếc, Lâm Hi trước sau là thiện lương, là người bên hắn rạng rỡ sáng chói nhất.

Tưởng Lâm Dữ tạm dừng một lát, lại nhìn về phía Lâm Hi ánh mắt thâm trầm có vài phần sắc bén, “Tôi hy vọng em có thể vững vàng đứng ở chỗ tối cao, trở thành Lâm tổng độc nhất vô nhị.”

Ban đêm mùa thu yên tĩnh, gió mát như nước. Thấm vào làn da, rơi xuống trong lòng mỗi người. Bọn họ trầm mặc cân nhắc tự hỏi, quan sát thế giới này.

Tưởng Lâm Dữ nhìn làn da trắng nõn của Lâm Hi, sườn mặt nhu mì. Cô ở bệnh viện tháo nón bảo hộ ra, tóc dài rơi xuống, thanh tao thoát tục, không trang điểm lại xinh đẹp kiều diễm.

“Cảm ơn.” Lâm Hi giương mắt, mắt đen trong trẻo không nhiễm một hạt bụi.

Những lời này cô nhớ kỹ, cô thật sự không có đủ tàn nhẫn như vậy. Đối với Trương thần, cô chỉ là chơi cái thủ đoạn nhỏ. Trần gia, cô đi theo điền lệ, lại cho Trần gia cơ hội chơi thủ đoạ. Còn có đám công nhân xách theo côn bổng kia, là cô đánh giá cao nhân tính.

Hình Lộ mở cửa xe đem xe lăn đẩy đến trước cửa xe chờ ở một bên, “Lâm tổng.”

Tưởng Lâm Dữ cởi đai an toàn cũng mở cửa xe vòng qua bên kia, chân dài của hắn bước vào trong xe, quay đầu nhìn về phía Lâm Hi, “Hỏi em một vấn đề.”

Lâm Hi quay đầu lại, “Anh nói.”

“Em rất thích mang giày cao gót?” Ánh mắt Tưởng Lâm Dữ ánh mắt nhìn xuống, nhìn xuống trên mắt cá chân Lâm Hi.

Lâm Hi gần như không có đi qua giày đế bằng, bọn họ nhận thức lâu như vậy, Lâm Hi hận không thể mang giày cao gót theo cùng. Rõ ràng giày cao gót sẽ làm chân của cô đau, nhưng cô vẫn mang.

“Không thích.” Lâm Hi trả lời.

“Vậy —— vì cái gì muốn mang?” Tưởng Lâm Dữ hạ mi mắt, chăm chú nhìn cô.

“Anh 1m85.” Lâm Hi xoay người xuống xe ngồi trên xe lăn, điều khiển xe lăn lập tức đi hướng khách sạn, “Tưởng tổng, cảm ơn những lời hôm nay anh nói. Tạm biệt, không tiễn.”

Xe lăn là chạy bằng điện, cô chạy nhanh như bay.

Tác giả có lời muốn nói: Trước 50 đưa bao lì xì, sao sao pi ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play