“Vâng, Tưởng tổng.” Giản Hề nhanh chóng lấy ra giấy ghi chú ghi vào số hiệu chuyến bay.

Tưởng Lâm Dữ liền cúp điện thoại, lời ít mà ý nhiều, không nói lời vô nghĩa một câu, là phong cách Tưởng Lâm Dữ.

Giản Hề nắm chặt di động nhìn con đường phía trước,màn hình di động ấm lên.

Xe hơi màu đen đi ra khỏi nhà máy,cô từ kính chiếu hậu nhìn đến tổng công ty một chiếc xe khác theo sát phía sau. Giản Hề thở một hơi,thả lỏng người, lưng dựa vào ghế bằng da, không biết là nước mưa hay là mồ hôi, trên lưng ướt một mảng.

“ Điện thoại của Tưởng tổng?” Từ Noãn cũng khẩn trương ra một tay mồ hôi chi nhánh Hoài Thành cùng Tưởng Húc trực tiếp móc nối, muốn tra chi nhánh Hoài Thành phải đắc tội Tưởng Húc. Cấp trên không nghĩ cùng Tưởng Húc thương lượng, nhưng công việc thì phải xử lý, cuối cùng công việc phỏng tay này liền rơi xuống đầu Từ Noãn. Từ Noãn không có hậu trường, tốt nghiệp tiến vào Thượng Dữ, cẩn trọng làm mười năm mới ở bộ tài vụ làm được tiểu chủ quản.

Làm việc không dám sai lầm, người cũng không dám đắc tội,cô chính là cái bia đỡ đạn tốt nhất, cân nhắc một hồi kéo theo Giản Hề. Giản Hề thiếu cô nhân tình, tự nhiên sẽ giúp cô một tay.

“Ừm, Tưởng tổng đêm nay trở về, không thể cùng nhau ăn cơm,để hôm khác vậy.” Giản Hề cầm lấy di động nhập vào số hiệu chuyến bay, Hong Kong bay thẳng Yến Thành,8 giờ tối đến Yến Thành. Tưởng Lâm Dữ như thế nào ở Hong Kong? Hắn hẳn là ở nước Đức đi? Trực tiếp thông báo cho Giản Hề qua điện thoại, Trịnh Nghiêu không ở cùng hắn?

Tưởng Lâm Dữ có hai thư kí, một người là Giản Hề, một người là Trịnh Nghiêu. Trịnh Nghiêu trước là thư kí trưởng, Giản Hề là thư kí sau khi Tưởng Lâm Dữ thượng vị cất nhắc lên, lần này hợp tác quốc tế Tưởng Lâm Dữ mang theo chính là Trịnh Nghiêu. Trịnh Nghiêu làm việc trầm ổn kín đáo, cẩn thận chặt chẽ, lẽ ra không nên sai sót chỗ này.

“Quần áo của cô ướt, muốn thay một bộ đồ khác không?” Từ Noãn nói vội vàng cầm lấy di động chỉ đường, nói, “Gần đây liền có một cửa hàng, tôi đi mua cho cô một bộ quần áo mới?”

“Không cần.” Giản Hề xác định được chuyến bay,gửi tin nhanh cho tài xế của Tưởng Lâm Dữ, để hắn chuẩn bị xe, “Tôi muốn về trước, thời gian không kịp.”

Hai tiếng rưỡi mưa to tầm tã

5 giờ rưỡi chiều, xe tiến vào Yến Thành. Bầu trời hoàn toàn trong, hoàng hôn xuất hiện sau tầng mây, ánh nắng giống như thiêu đốt khắp nơi, không khí nóng lại đi lên.

Giản Hề về trước thuê phòng, Tưởng Lâm Dữ đối với mùi hương phi thường mẫn cảm, cô mắc mưa, nghe mùi hương không được tốt lắm. Giản Hề vội vàng tắm rửa xong thay đổi một bộ váy trắng, tóc dài được sấy khô, không kịp trang điểm, tô son lên môi liền bước nhanh ra cửa.

Hoàng hôn dần buông xuống, thành thị ánh đèn đã lên. Thành thị bên cạnh, sắc trời cũng nổi lên hoàng hôn muộn.

Xe hơi màu đen lái qua, là xe chuyên dụng của Tưởng Lâm Dữ. Giản Hề mở cửa ghế phụ ngồi vào trong xe, tài xế Tưởng Lâm Dữ rất ít nói, hướng Giản Hề gật đầu liền lái xe đi ra ngoài.

Yến Thành trước sau như một kẹt xe, Giản Hề không ngừng xem thời gian trên đồng hồ cùng với hướng dẫn giao thông di dời xe, trong lòng nôn nóng, sợ đến trễ. 7 giờ rưỡi hàng xe thật dài mới chậm rãi đi về phía trước, hướng dẫn giao thông cũng buông lỏng, rốt cuộc xe cũng di chuyển.

7 giờ 50,màn đêm che khuất quãng đường cuối cùng, trời chính thức trở về đêm

Giản Hề xuống đóng cửa xe, dẫm lên giày cao gót bước nhanh hướng sân bay quốc tế, cô một đường bước đi như bay, đúng 8 giờ đuổi tới sân bay. Trên màn hình lớn tin tức chuyến bay biểu thị phi cơ đã đáp xuống, Giản Hề hít sâu để ổn định hô hấp, khẽ sửa tóc rối bên tai,chạm đến chỗ mồ hôi, tay lại bỏ xuống.

Cô đợi mười phút liền thấy được Tưởng Lâm Dữ,hai tháng này Giản Hề không gặp Tưởng Lâm Dữ.

Tưởng Lâm Dữ mặc áo sơ mi đen, cổ áo mở ra không có cà vạt,trên cánh tay tùy ý đắp một áo khoác màu đen. Dáng người mạnh mẽ, tây trang quần dài phác họa ra chân dài thẳng tắp.

Ánh đèn màu trắng lạnh lẽo ở sân bay, cặp kính gọng vàng được hắn đeo hờ hững trên sống mũi cao thẳng,hơi ngẩng đầu,tròng kính lạnh lẽo phản xạ lại ánh sáng.Cặp kính mắt đã che dấu đi đôi mắt đào hoa phong lưu còn tạo ra khí chất thanh tâm quả dục

Giản Hề bước nhanh qua, Tưởng Lâm Dữ tiện tay đem rương hành lý đẩy cho cô, lướt qua Giản Hề tiếp tục đi về phía trước. Giản Hề vừa muốn xoay người liền nhìn đến cách đó không xa thấy Chu Minh Nghiên,cô dừng bước chân lại.

Chu Minh Nghiên một thân váy trắng, tóc dài khuôn mặt hình trái xoan,xinh đẹp nhã nhặn lịch sự, ưu nhã hướng Giản Hề gật đầu.

“Không đi?” Phía sau Tưởng Lâm Dữ không kiên nhẫn giọng nói vang lên.

Giản Hề hoàn hồn, vội vàng cùng Chu Minh Nghiên gật đầu thăm hỏi.

Kéo rương hành lý của Tưởng Lâm Dữ đi nhanh, Tưởng Lâm Dữ chân dài bước chân lớn, đi nhanh như bay. Giản Hề muốn đuổi kịp hắn cần một phen công phu.Cô đang đi giày cao gót bảy centimet, còn kéo rương hành lý, từ ga sân bay đến bãi đỗ xe cuối cùng vài bước đường này quả thực là giống đi trên lưỡi dao.

Tài xế tiếp nhận hành lý, Giản Hề mở cửa xe, Tưởng Lâm Dữ nhấc chân lên xe. Giản Hề không biết Tưởng Lâm Dữ cùng Chu Minh Nghiên có phải hay không ở cùng nhau, quay đầu nhìn lại,cửa sổ ghế sau xe liền hạ xuống,ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng Tưởng Lâm Dữ kéo kính mắt gọng vàng xuống, sắc bén thâm thúy mắt đen đánh giá Giản Hề, tiếng nói trầm thấp, “Phải đợi ai?”

Khoảng cách hai người vô cùng gần,khuôn mặt lạnh lùng Tưởng Lâm Dữ gần trong gang tấc, Giản Hề ngừng hô hấp rồi lắc đầu, “Không có.”

“Lên xe.”

Bọn họ không phải ở cùng nhau sao?

Giản Hề kéo cửa xe ghế phụ ngồi vào, ở ghế sau Tưởng Lâm Dữ đem kính mắt tháo xuống để ở vị trí bên cạnh,lạnh nhạt lấy ngón tay xoa mi tâm. Giản Hề quay đầu lại nhìn hắn,tay áo sơ mi Tưởng Lâm Dữ không có cài nút, lộ ra đồng hồ màu bạc bên trong, nửa khuôn mặt rơi vào bóng tối.

“Anh ăn cơm tối không?” Giản Hề thực hiện chức trách thư kí bên người Tưởng Lâm Dữ, cẩn thận chiếu cố Tưởng Lâm Dữ.

Tưởng Lâm Dữ buông tay dựa vào chỗ ngồi, “Ăn cháo.”

“Trong nhà dì giúp việc tháng trước từ chức,dì giúp việc mới không phải người địa phương,khẩu vị nấu cơm cùng người trước có một ít chênh lệch ——”

“Cô làm.” Tưởng Lâm Dữ lại mở một cúc áo sơ mi, lười biếng dựa vào ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Giản Hề: “……”

Tốt a, ai bảo Giản Hề là đại tổng quản bên người Tưởng Lâm Dữ đâu.

Tưởng Lâm Dữ đối với đồ ăn đặc biệt kén chọn,đầu bếp nữ trước là ngàn chọn vạn chọn tuyển vào. Tháng trước từ chức, Giản Hề hướng Tưởng Lâm Dữ báo cáo, Tưởng Lâm Dữ lại cho cô quyền tự chọn.Mới đây công ty gia đình đưa tới một dì, trù nghệ bình thường, Giản Hề giống người mù nhìn người chọn đại một người,muốn đợi Tưởng Lâm Dữ trở về rồi quyết định, xem ra Tưởng Lâm Dữ hôm nay là không nghĩ nếm thử tay nghề tân nữ đầu bếp.

Giản Hề mở ra app siêu thị,muốn chọn mua đồ ăn đơn giản.

Tưởng Lâm Dữ thế nhưng không có đi cùng Trịnh Nghiêu? Hắn đi Hong Kong làm gì? Thị trường Thượng Dữ chủ yếu là nội địa, gần đây nhất công ty cũng không có chuyện gì cần Tưởng Lâm Dữ đi Hong Kong xử lý.

Ai ở Hong Kong? Chu Minh Nghiên.

Chu Minh Nghiên là bạn gái cũ của Tưởng Lâm Dữ, bốn năm trước bọn họ chia tay, Chu Minh Nghiên gả cho phú thương ở Hong Kong. Nhưng cuộc hôn nhân này cũng không có duy trì bao lâu, gần đây cô đã ly hôn,tuần trước cô còn lên tin nóng bởi vì bạo lực gia đình.

Tưởng Lâm Dữ đi Hong Kong bởi vì Chu Minh Nghiên? Bọn họ cùng nhau đi trên một chuyến bay trở về Yến Thành? Cho nên Tưởng Lâm Dữ đi tiếp Chu Minh Nghiên?

Chu Minh Nghiên đã trở lại, nhưng vì cái gì không cùng nhau rời khỏi sân bay? Chu Minh Nghiên còn chưa có hoàn toàn ly hôn, sợ ảnh hưởng danh dự Chu Minh Nghiên?

Bất quá điều này cùng Giản Hề không có quan hệ gì,cô cũng nhanh chóng sẽ rời đi.

Giản Hề rũ mắt xuống, đè nén cảm xúc.

Tưởng Lâm Dữ ở tại biệt thự Dương Hồ,khu vực tấc đất tấc vàng, phía tây Yến Thành là Dương Hồ trứ danh, phía bắc là công viên rừng rậm. Xe hơi tiến vào khu biệt thự, bóng cây san sát, lờ mờ rơi vào trên xe.

Ghế sau Tưởng Lâm Dữ vẫn luôn đang ngủ, xe tiến vào chỗ đỗ xe, Giản Hề xuống xe đi qua mở cửa xe, Tưởng Lâm Dữ chân dài bước xuống trước, ngay sau đó dáng người thon dài liền rời khỏi xe,mang theo áo khoác nhanh chân hướng đi vào trong biệt thự. Tài xế mở cốp xe lấy ra hành lý, Giản Hề phải đi qua để lấy,ánh mắt tài xế nhìn xuống đến gót chân cô đỏ một mảng liền mở miệng, “Để tôi đi.”

“Cảm ơn.”

Tài xế đem rương hành lý mang vào phòng.

Nhân viên chuyển phát nhanh cũng mang đồ ăn tới, Giản Hề bước nhanh ra cửa lấy đồ ăn xách về. Lầu một đã không thấy bóng dáng Tưởng Lâm Dữ, Giản Hề buông đồ ăn, lấy dép lê dùng một lần trong ngăn tủ để thay, xách theo túi tiện lợi thật lớn đến phòng bếp, rửa tay sửa sang lại thực đơn.

Tưởng Lâm Dữ bên này có chuyên gia quét tước vệ sinh, mấy tháng không ai ở cũng không thấy một hạt bụi. Giản Hề đem cháo nấu trước, lại xử lý rau xanh,cô từ nhỏ đã làm những việc này,vô cùng thành thạo.

Cuối cùng Giản Hề đem rau xào bỏ vào đĩa sứ trắng,mùi cháo thơm tỏa ra bốn phía, Tưởng Lâm Dữ đứng trên sàn nhà lau tóc ướt, mặc áo choàng tắm màu xanh biển lỏng lẻo, chân trần đi một đôi dép lê. Đường cong quai hàm hẹp, đậm nét nhìn rất đẹp mắt. Xuống chút nữa, hầu kết uốn lượn đi xuống, xương quai xanh kéo dài sâu trong áo choàng tắm.

Tưởng Lâm Dữ cận 6 độ, không mang mắt kính nhìn người phải híp mắt,đôi mắt đào hoa của hắn so với bình thường sâu hơn một ít, có thể là do thời gian dài híp mắt dẫn tới.Mấy sợi tóc đen ẩm ướt rủ xuống trên trán hắn, cả người lộ ra sự lười biếng.

Giản Hề mang đĩa rau xào đưa đến trên bàn cơm,quay trở lại bếp lấy một chén cháo, Tưởng Lâm Dữ đã ngồi xuống bàn ăn cầm lấy đôi đũa, Giản Hề đem cháo mang tới trước mặt hắn.

“Ăn xong liền mang chén bỏ vào máy rửa chén, hoặc là buổi sáng ngày mai dì giúp việc tới thu dọn, tôi đây liền đi trước.”

Tưởng Lâm Dữ lấy cái muỗng múc cháo, ngón trỏ chỉ vào vị trí đối diện, không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói, “Ngồi.”

Giản Hề không biết hắn có ý tứ gì, kéo ghế đối diện ngồi xuống, “Tưởng tổng?”

“Cô nấu một chén cháo?”

“Trong nồi còn có.”

“Lại mang thêm một chén.” Tưởng Lâm Dữ phân phó nói.

Vị thiếu gia này thật nhiều chuyện, ăn một chén còn muốn để nguội một chén sao?

Giản Hề quay trở lại bếp mang ra tới một chén, Tưởng Lâm Dữ hết sức chuyên chú ăn măng tây xào thịt bò, “Buổi tối ở nơi này, ăn cơm.”

Giản Hề chợt ngẩng đầu, Tưởng Lâm Dữ bởi vì cháo nóng, trên môi có chút sắc,ít đi vài phần lạnh lùng.

Giản Hề ngồi xuống ở đối diện,cầm muỗng qua lấy cháo,nhìn ở đối diện Tưởng Lâm Dữ kén ăn đến biến thái đối với rau xanh làm như không thấy,ăn xong thịt bò liền buông đũa.

Hắn không thích ăn rau xanh, nhưng trên bàn cơm không rau xanh hắn lại khó chịu, cho rằng phối hợp không cân đối ảnh hưởng đến sức khỏe của hắn.

Chỉ là có bệnh.

Giản Hề nguyên bản không cảm thấy đói,nuốt cháo xuống bụng,cơn đói liền từ bốn phương tám hướng mà đến.Cô ăn xong một chén cháo thêm một phần rau xào, chỉ khi ăn rau cô mới có cảm giác thoải mái, sở dĩ chỉ ăn rau xào bởi những đồ ăn khác cô ăn không được. Buổi chiều bị dập môi, chỉ có ăn rau xào mới khiến vết thương không đau.

Ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Tưởng Lâm Dữ, Tưởng Lâm Dữ dựa vào ghế dựa khoanh tay nhìn cô.

Giản Hề buông đũa, “Làm sao vậy?”

Tưởng Lâm Dữ chợt đứng dậy, đẩy ghế dựa ra, ghế dựa cọ xát mặt đất phát ra tiếng vang, hắn vòng qua chỗ Giản Hề tay liền để lên trên cằm cô. Chiều cao Tưởng Lâm Dữ đứng như vậy che lại toàn bộ ánh đèn.

Giản Hề rơi vào bóng của hắn, thân thể căng thẳng, “Tưởng tổng?”

Tưởng Lâm Dữ tay nâng cằm Giản Hề, ngón tay cái rơi xuống trên môi Giản Hề, cúi người gần sát, tiếng nói trầm có chút khàn, “Miệng làm sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play