Tôi thu xếp lại mạch suy nghĩ, gọi A Kỳ tới, “A Kỳ, em biết có vài chuyện ta không nhỡ rõ, lại mới chọc Hoàng thượng tức giận, em nói tình hình bây giờ cho ta nghe xem, tránh cho ta lại mạo phạm Hoàng thượng.”

“Nhưng nương nương, nô tỳ phải bắt đầu nói từ đâu?” A Kỳ thấy tôi không có ý muốn trừng phạt thì to gan hơn chút, hỏi ngược lại.

“Vậy nói xem ta tiến cung lúc nào.” Tôi suy nghĩ một chút nói.

“Thưa nương nương, mười sáu tuổi người tiến cung, đến bây giờ đã được ba năm, người vừa tiến cung thì được phong làm Quý phi, Hoàng thượng cực kỳ sủng ái người!” A Kỳ nhanh chóng liếc nhìn tôi một cái, lại cúi thấp đầu.

Sủng ái mình? Hừ, không thể nào đâu, nếu thật sự sủng ái thì sao mình đổ bệnh không thấy tới thăm một chút, cho dù hờn dỗi cũng không thấy sai người tới truyền lời chứ!

“Nhà mẹ đẻ của ta làm gì, có những ai?” Suy nghĩ một chút, vẫn nên xem nhà mẹ đẻ có đủ lợi hại không, chỗ dựa có đủ vững không, có lẽ dám cãi nhau với Hoàng đế mà vẫn không có chuyện gì, Hoàng Thái hậu chẳng những không trách móc còn chạy qua dỗ dành thì chắc hẳn thế lực nhà mẹ đẻ không nhỏ đâu nhỉ.

A Kỳ kinh ngạc nhìn tôi một cái, dường như kinh ngạc vì sao ngay cả nhà mẹ đẻ mà tôi cũng không nhớ. Thấy tôi đang nhìn nàng ta đợi nàng ta trả lời thì lại cúi đầu nói: “Thưa nương nương, nương nương có phụ thân là Tể tướng đương triều, Thái hậu nương nương là cô của người, người còn có một muội muội và một đệ đệ, muội muội tên Văn Tường, đệ đệ tên Văn Thao…”

“Đợi chút, em nói muội muội của ta tên Văn Tường, đệ đệ tên Văn Thao, vậy cha ta có phải tên Văn Chương không?” Tôi ngắt lời nàng ta, vội vàng hỏi.

Ông trời phù hộ, tuyệt đối đừng đúng, tôi đã đủ tuyệt vọng rồi, đừng đả kích tôi thêm nữa, tôi không muốn làm Văn Mị Nhi đâu! Đây chính là một bia đỡ đạn cỡ lớn đấy, sự hiện hữu của cô nàng này chính là làm chướng ngại vật trên con đường tình ái của Chu Doãn và Tư Đồ Tịnh, là một sự “nhân từ” của Chu Doãn dành cho bọn họ vì yêu Tư Đồ Tịnh! Sẽ chỉ khiến người ta nói, nhìn xem, Hoàng thượng nhân từ biết bao, cả nhà Văn quý phi đã làm ra nhiều chuyện quá phận như thế mà Hoàng thượng vẫn không so đo, thật sự là quá nhân từ, nghe nói Tư Đồ tiểu thư còn xin tha cho đám người Văn quý phi, Tư Đồ tiểu thư thật sự lương thiện! Chết tiệt! Tôi tuyệt đối không muốn trở nên như vậy, mặc dù tôi không có hứng thứ gì với vị trí của Chu Doãn và Hoàng hậu, cũng không có ác cảm gì với Tiểu Long Hà, nhưng tôi không muốn sau cùng rơi vào kết cục gần như bị phế!

“Được rồi, A Kỳ, dường như ta nhớ lại rồi, có phải ta và biểu ca Hoàng đế cùng nhau lớn lên đúng không?”

“Đúng vậy, nương nương, người nhớ ra rồi!”

“Ừm, A Kỳ, em đi xuống đi, ta không sao rồi!” Tôi để A Kỳ lui xuống, tôi cũng nhớ ra rồi, A Kỳ này không phải chính là cung nữ gián điệp của Hoàng đế phái tới sao. Xem ra sau này phải chú ý đến điểm ấy, không biết hiện tại tình tiết trong tác phẩm đã bắt đầu chưa, tôi phải chuẩn bị một chút, cái gì cần đến sẽ từ từ đến.

Hiện tại tôi có hai núi dựa lớn, phụ thân là Tể tướng, cô là Thái hậu, khó trách Thái hậu đối tốt với tôi như vậy, xem ra chỉ cần tôi không làm việc gì quá đáng thì sẽ không có người đụng đến tôi. Hèn chi Văn Mị Nhi kiêu ngạo như vậy, chỗ dựa cứng quá mà! Còn có phụ thân Tể tướng đủ tiện nghi kia nữa, phải trông chừng ông ấy, đừng để ông phạm phải những sai lầm diễn ra trên ti vi nữa. Những vẫn nên cách xa vị Hoàng đế kia một chút, sau này không thể tiếp tục lớn lối, cho dù chỗ dựa vững chắc cũng không được.

Cô nhớ tới Hoàng hậu đời thứ nhất Trần A Kiều của Hán Vũ Đế Lưu Triệt, cũng là người có chỗ dựa vững chắc. Hán Văn Đế là ông ngoại của bà, Hán Hiếu Văn Hoàng hậu Đậu thị là bà ngoại của bà. Phụ thân là cha truyền con nối Đường Ấp hầu, chính là gia đình quý tộc có chiến công khai quốc Hán triều; mẫu thân là Quán Đào trưởng Công chúa Lưu Phiêu – tỷ tỷ cùng mẹ duy nhất của Hán Cảnh Đế Lưu Khải, cũng là nhân vật hết sức quan trọng trong triều đình lúc ấy. Chỗ dựa như vậy quá vững luôn đấy, chắc hẳn tất cả Hoàng hậu từ xưa đến nay đều không có chỗ dựa vững chắc như bà. Vị Hoàng đế biểu đệ kia còn nói muốn xây một tòa kim ốc cho bà ở, tập hợp muôn vàn thứ tốt cũng không hơn cái này, kết quả như thế nào, vẫn không phải rơi vào kết cục bị giam cầm ở Trường Môn Cung sao.

Thanh mai trúc mã thì sao, hai đứa nhỏ vô tư thì sao, chi phí miếng cơm manh áo vẫn ở chế độ cấp Hoàng hậu không thay đổi thì sao, cuối cùng vẫn bị bỏ quên đấy. Cẩn thận nghĩ đến, Văn Mị Nhi này và Trần A Kiều có nhiều chỗ rất giống như, đều là gia đình quý tộc có chiến công khai quốc, đều có biểu ca Hoàng đế kiêm trượng phu thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư (bạn nhỏ A Kiều là biểu đệ Hoàng đế kiêm trượng phu, Văn Mị Nhi là biểu ca Hoàng đế kiêm trượng phu, cũng không khác nhau mấy), cũng đều là một nữ nhân có thân thích tôn quý nhất thiên hạ. Kết cục cũng không khác nhau lắm, đều bị phế.

Có lẽ chỉ cần tôi không kiêu ngạo giống Trần A Kiều, thì vẫn không đến mức rơi vào kết cục kia, tôi không tham lam muốn làm Hoàng hậu gì đó, đương nhiên, Hoàng thượng sẽ không để cho Văn gia xuất hiện thêm một Hoàng hậu nữa. Văn gia đã đủ bắt mắt rồi, trong cung một Hoàng Thái hậu, một Quý phi, trên triều đình có một vị cực nhân thần[1] Văn Thừa tướng, thế lực này quá lớn. Hơn nữa Hoàng thượng đã trưởng thành, cánh chim dần cứng cáp, đã không cần Văn Thừa tướng giúp hắn xử lý chính sự.

[1] Cực nhân thần: chỉ trọng thần, có chức quan rất cao, là người có địa vị tối cao trong đám đại thần

Hắn muốn tự mình chấp chính, tay nắm quyền hành thì Văn Thừa tướng chính là trở ngại của hắn. Hơn nữa, Hoàng thượng chủ trương cắt phiên, còn Văn Thừa tướng thì duy trì ý kiến ngược lại, nếu hắn muốn cắt phiên thì phải làm tiêu tan lực cản là Văn Thừa tướng, cho nên thật ra Văn gia rất nguy hiểm, xem như hắn nể mặt Thái hậu sẽ không quá phận, nhưng rất nhiều việc không thể nói chính xác được.

Hiện tại điều tôi cần phải làm chính là an phận không gây chuyện, đương nhiên cũng phải nhìn xem phụ thân Thừa tướng của tôi đừng gây chuyện. Đợi tình tiết trong tác phẩm kết thúc, đến lúc đó, tôi sẽ đi cầu xin Hoàng thượng để tôi xuất cung, có lẽ hắn có Tư Đồ Tịnh rồi, chỉ mong sao tôi cút đi thật xa. Nói không chừng hắn sẽ vì quan hệ biểu huynh biểu muội của chúng tôi mà đồng ý cho tôi xuất cung. Lùi lại một bước, cho dù hắn không đồng ý, cũng có thể không ngại giữ tôi lại trong cung làm một quý phi, dù sao chỉ cần tôi không trở ngại tầm mắt của hắn, hắn cũng sẽ không để bụng mà nuôi thêm một sâu gạo.

Về phần lập gia đình gì gì đó, tôi không hề muốn chút nào, nhớ năm đó lúc xem “Công chúa bướng bỉnh”, tôi chỉ để ý duy nhất mỗi mình Tư Đồ Kiếm Nam, mà Tư Đồ Kiếm Nam đã định là trở thành em rễ của tôi rồi. Tôi đâu thể xách gậy đánh uyên ương được chứ, với lại tôi cũng không có năng lực và cơ hội đó.

Về phần Hoàng đế, vẫn nên để cho hắn đi ôm con tôm càng đỏ[2] kia đi, tôi lười đi giành. Bạch Vân Phi, là của công chúa An Ninh rồi, tôi đâu có thể đi cướp chồng tương lai của cô em chồng được chứ. Thành phần còn lại, ôi ╮(╯▽╰)╭, không nói cũng được.

[2] Tiểu Long Hà nghĩa là tôm hùm nước ngọt, tôm càng đỏ

Nói không chừng đợi tình tiết trong tác phẩm kết thúc, tôi đột nhiên trở về lại thế giới bên kia thì sao, trong tiềm thức, tôi vẫn luôn mong đợi ngày nào đó sẽ đột nhiên trở về, giống như tôi đột nhiên tới đây vậy, như một giấc mộng mà thôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play