Bà Hoa nói xong câu đó, sắc mặt của ông cụ Tạ rất khó coi.

Nhưng việc cũng đã đến nước này rồi, cho dù có nói khó nghe thêm thì cũng có làm được cái gì đâu?

Hai vợ chồng nhà họ Hoa mang theo sự tức giận và bất mãn vội vàng rời khỏi khách sạn.

“Minh Trạch.” Giọng nói lạnh lùng của ông cụ Tạ cất lên.

“Ba.”

“Bất luận là dùng cách gì, phải bắt được tên súc sinh kia về cho ba, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Sau khi bỏ lại một câu nói hung tàn này, ông cụ Tạ phất tay áo rời đi.

Một tiếng đồng hồ sau.

Trong phòng tổng thống của một khách sạn cao cấp bảy sao nào đó.

Người con thứ hai của nhà họ Tạ, cũng chính là Tạ Minh Doãn, đang lắc lư mặc quần áo tử tế đi ra từ trong phòng.

Mà ngôi sao nữ kia đã sớm không thấy tăm hơi đâu rồi, có lẽ là sợ truyền thông ngăn ở cửa.

“Minh Doãn, lần này cậu đã gặp họa lớn rồi.”

Tạ Minh Trạch nhìn cậu em trai, trong mắt đều là vẻ lo lắng.

Nhà họ Tạ sinh ra hai trai một gái, anh cả là Tạ Minh Trạch, là một người rất nghe lời, trước mắt là phó tổng giám đốc của công ty, đi theo bên cạnh của ông cụ làm việc cũng đã nhiều năm rồi.

Vợ là bạn học thời đại học, quốc tịch Hoa Kiều lai Canada, sau khi kết hôn với anh ta thì liền về nước định cư, đã sinh được một đứa con gái.

Mà cậu hai Tạ Minh Doãn từ nhỏ chính là một người không khiến cho người ta bớt lo, cậu ấm nhà giàu ăn chơi trong truyền thuyết chính là anh ta.

Lúc đi học thì tiếng tăm đã không tốt rồi, nghe nói còn đùa giỡn với giáo viên nữ, quả thật là tội lỗi chồng chất.

Ông cụ Tạ đã từng nghĩ đến cưới cho anh ta một người vợ, cũng có thể khiến cho anh ta kiềm chế lại, sống đàng hoàng, nào biết được lần này lại đâm vào một cái giỏ lớn hơn.

Phải nói là cậu hai Tạ keo kiệt hơn ai hết, sắp đặt tình nhân là ngôi sao, chắc chắn sẽ không hoàn mỹ như thế?

Nói cho cùng thì anh ta vẫn còn bất mãn vì trong nhà đã định trước cô dâu cho anh ta, anh ta chính là cố ý làm loạn một trận như thế.

Chuyện này khiến nhà họ Tạ và nhà họ Hoa mất mặt cũng không nói, còn kéo theo nhà họ Giang dính vào, lần này quả thật rùm beng rồi.

Nghe thấy anh cả nói như thế này, cậu hai Tạ cười nhạo nói: “Anh cả, anh cũng đâu phải là mới quen biết em ngày đầu tiên đâu, từ nhỏ đến lớn, em mà gây chuyện thì có cái nào không đủ lớn?”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói… chờ lát nữa về nhà xem ba xử lý cậu như thế nào đi. Cậu nói cậu đó… đàng hoàng kết hôn, sao lại gây chuyện đến mức đó, cậu để cho cô năm Hoa người ta một mình đứng ở trên sân khấu hôn lễ, mất mặt đến cỡ nào hả, người ta là một cô gái… cậu thật sự hại con người ta chết rồi.”

“Ể? Anh cả cũng đừng có nói như vậy, em trai anh cũng biết xem tin tức mà, người phụ nữ kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu gì, em cũng đã nghe nói cô ta vì giữ gìn mặt mũi, cũng đã tìm một người chồng dự bị tại chỗ. Mà ánh mắt của cô ta tốt đến nỗi không thể tốt hơn được nữa, người được chọn lại là Giang Hiểu, có đúng không?”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa hả, đó còn không phải lại chuyện xấu do cậu gây ra hay sao?” Tạ Minh Trạch lại không biết làm sao, nghĩ thầm, nếu như không phải là em trai không thể bớt lo nhà mình làm ra như vậy thì sẽ liên lụy đến Giang Hiểu sao?

Thật ra thì chuyện sau đó của cô năm Hoa và Giang Hiểu, người nhà họ Tạ cũng không biết được.

Cái đó dù sao cũng là Giang Hiểu với cô năm Hoa tự bàn luận với nhau, cũng chưa chính thức tuyên bố.

Có lẽ là chờ đến lúc bọn họ biết thì lại bất ngờ hơn nữa.

“Phải cảm ơn em đã thành toàn mới đúng chứ, có điều em cũng rất bất ngờ… lần này, Giang Hiểu vậy mà lại vừa hôn vừa thề thốt cùng vợ của em ở trước mặt của nhiều người như vậy, xem xem cậu ta xử lý như thế nào, ha ha.”

Từ trước đến nay, Tạ Minh Doãn và Giang Hiểu không ưa nhau, nguyên nhân rất đơn giản.

Bởi vì ông cụ Tạ cứ luôn khen ngợi người ta như thế nào ở trước mặt của anh ta, còn anh ta thì ra làm sao, nên khiến cho anh ta có cảm giác ghét bỏ.

Bây giờ nghe nói Giang Hiểu đã thu thập cục diện rối rắm cho mình, anh ta ngược lại cũng rất chờ mong, tiếp theo nên làm cái gì đây? Cũng có chút ý cười trên nỗi đau của người khác.

Không đợi Tạ Minh Trạch nói chuyện, Tạ Minh Doãn lại nói thêm một câu: “Không phải là từ trước đến nay Giang Hiểu đều thích cao cao tại thượng hay sao, lần này để em nhìn xem anh ta còn có thể cao như thế nào nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play