Nói xong, Giang Hiểu uống một ngụm trà.

“Tôi không cần.”

Hoa Ngọc Nhi là tính cách gì, vốn dĩ hôn nhân chính là một giao dịch, cô ta không muốn vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác.

“Đây coi như bán cho em.” Giang Hiểu cười.

“Tôi không có tiền mua.”

“Vậy thì cho em thuê.”

“Thuê không nổi.” Hoa Ngọc Nhi từ chối.

“Vậy thì tùy ý em đi, dù sao xe của là tên em, vừa mới cũng đưa đến, ở trong sân, em lái cũng được, không lái cũng được… Em nếu như chê, trực tiếp đập đi, cũng không có quan hệ gì, chỉ cần em vui là được.”

Nói xong, Giang Hiểu chủ động đi lên lầu.

“Anh…”

Hoa Ngọc Nhi lại tức không chịu được, người đàn ông này chơi trò lưu mạnh, tặng xe không cần thì không được?

“Cô chủ, tôi sao cảm thấy cô gia thật lòng với cô, thật ra trong gara còn có siêu xe, nhưng cô gia vẫn mua Audi, không phải vì muốn thuận theo tính cách của cô sao, chúng ta cũng quá đừng từ chối người cách cả trăm dặm được không?”

Đây là lần đầu tiên Xuân Đào nói chuyện thay Giang Hiểu, bàn chuyện, chuyện này Hoa Ngọc Nhi cũng có tham gia một chút.

“Vô công bất thụ lộc, bỏ đi, tí nữa thì trả tiền cho anh ta là được, coi như tôi mua.” Hoa Ngọc Nhi cũng thở dài.

“Cô chủ, tôi sao cảm thấy, cô gia biết chuyện hôm nay vậy, cô suy mà xem, cậu ấy cũng biết cô bị đâm xe, không biết ai đâm sao? Nhưng cô gia không hỏi, nếu như đổi thành một người đàn ông khác, chắc phải hỏi một chút trước đây cô và Minh Doãn có chuyện gì?” Ngân Hạnh nghĩ đến sự thuận tiện này.

“Quản tôi làm gì, hai chúng tôi không phải ân ái thật.”

Hoa Ngọc Nhi ngược lại cảm thấy, Giang Hiểu chắc cũng không cần ghen, vốn dĩ đã nói rõ, không ai chen vào được nữa?

Với cả, cô và Tạ Minh Doãn thật sự không sao, không phải tên mặt mày vô sỉ đó, cứ muốn gài cô, sờ mèo của cô chứ?

Nếu không đâu có những chuyện đằng sau chứ?

Vừa nghĩ đến những thứ này, Hoa Ngọc Nhi liền cảm thấy đau đầu, đàn ông thật sự là một phiền phức.

Biệt thự tư nhân của Tạ Minh Doãn.

Tạ Minh Doãn bị mèo cào, nhưng tâm trạng vẫn còn nâng nâng.

Thậm chí tôi qua còn chụp ảnh lưu niệm, đăng lên trang cá nhân.

Bàn tay bị nắm cùng dòng caption— Đột nhiên phát hiện, mèo là sinh vật đáng yêu.

Sau đó không sao đâu, điện thoại đổ chuông.

Là Tạ Minh Nguyệt.

“Vãi, anh hai, đây là người phụ nữ nào đã khiến anh thành ra như thế này? Lợi hại…”

“Phụ nữ gì chứ, em không nhìn thấy trên tường của anh là mèo, là mèo.”

Tạ Minh Nguyệt cười lớn: “Vậy con mèo này bây giờ bị anh hấp, hay quay rồi?”

“Nói linh tinh, anh là người tàn nhẫn như thế sao? Chú mèo đó… rất dễ thương.”

“Ầu? Đây không giống phong cách của nó… Với cái tính khí thôi đó của ông, bình như người khác giẫm một cước lên chân em, em sẽ tức giận, mèo khiến em thành ra như thế này, em có thể nhịn?”

Câu này hỏi đúng chỗ treo.

Tạ Minh Doãn mỉm cười: “Đổi thành mèo của người khác, đương nhiên không được, nhưng mèo của Hoa Ngọc Nhi là một ngoại lệ.

“Hỏng bét hỏng bét hỏng bét… là mèo của ai?” Tạ Minh Nguyệt ngạc nhiên.

“Mèo của Hoa Ngọc Nhi.”

“Anh hai anh điên rồi, anh bây giờ không nhận được sự đồng ý của mình, và trông mèo nhà này rất mệt. Em nói cho anh biết… cường bạo động vật nhỏ là điều không thể dung tha, là phải thiên lôi đánh.”

“Tạ Minh Nguyệt, em có tin bây giờ anh nếu như ở trước mặt, anh muốn dùng một chưởng đang bay em.”

Đầu anh ta chứa gì vậy? Ôm không được chủ nhân thì ôm mèo của người ta à?

Anh ta là người biến thái như thế sao?

“Ha ha ha ha.” Bên đó là tiếng cười ác ma của Tạ Minh Nguyệt.

“Tạ Minh Nguyệt em đừng gây chuyện, nói thật, anh hôm nay… Trực tiếp tiếp xúc với Hoa Ngọc Nhi, ừm, cô nhóc này khắc sâu trong tim anh… Anh càng lúc càng cảm thấy, cô chính là chân mệnh thiên nữ của anh.”

“Anh hai, anh có phải tẩu hỏa nhập ma rồi không? Câu nào cũng không thoát được Hoa Ngọc Nhi, anh có cần đến gặp bác sĩ tâm lý không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play