Da mặt Giang Hiểu thật sự rất dày, đương nhiên chỉ khi ở trước mặt Hoa Ngọc Nhi mà thôi.
Cho nên biết rõ Hoa Ngọc Nhi không hứng thú đối với lễ mừng thọ nhưng vẫn cứng rắn đem chuỗi Diệp tử đàn nhỏ kia đưa tới trước mặt cô, để cô giám định.
Hoa Ngọc Nhi bất đắc dĩ đành quay đầu lại mở hộp gấm ra nhìn thoáng qua.
Sau đó cầm lên nghiên cứu một phen, ánh mắt mới có chút phức tạp nhìn anh: “Anh cũng chịu chi đấy nhỉ, tằng đồ đắt như vậy làm gì?”
“Đây không phải là mẹ vợ của tôi sao, cũng không phải đưa cho người ngoài mà.”
Hoa Ngọc Nhi không đáp lại mà đang ước lượng chiếc vòng tay kia một chút.
“Anh mua bao nhiêu tiền?”
“Hơn một tỉ.”
Hoa Ngọc Nhi gật đầu: “Giá cả hợp lý, giá thị giá cũng chỉ khoảng một tỉ đến một tỉ hai nhưng đồ này của anh chất lượng quả thật không tệ, bạn anh không lừa anh đâu.”
“Ha ha, không lừa tôi là tốt rồi.”
Sau khi Hoa Ngọc Nhi giám định xong, Giang Hiểu tâm tình thật tốt thu lại.
Bởi vì không cần ở lại nên cô không mang Xuân Đào và Ngân Hạnh về cùng.
Xe từ từ lái vào nhà lớn của nhà họ Hoa.
Lúc hai người từ trên xe bước xuống, Giang Hiểu liền thuận thế nắm tay Hoa Ngọc Nhi.
“Anh làm cái gì vậy?” Hoa Ngọc Nhi thấp giọng hỏi.
“Đã nói là chỗ công cộng phải tỉnh cảm với nhau rồi.”
Giang Hiểu nắm chặt tay của cô sau đó đi vào trong.
Có không ít người nghênh đón ở cổng.
Làm như thế cũng là coi trọng nhà họ Giang, coi trọng Giang Hiểu.
“Khí sắc của em năm càng ngày càng tốt lên đấy.” Người nói chuyện chính là cô ba Hoa Ngọc Đình.
Bởi vì Hoa Ngọc Đình là minh tinh nổi tiếng cho nên rất có địa vị ở trong nhà, tính cách cũng rất mạnh mẽ từ trước đến nay nói chuyện đều có sao nói vậy không biết giữ mồm giữ miệng.
Hoa Ngọc Nhi cười cười không nói gì đi theo Giang Hiểu vào trong.
Hai người ở phòng khách ngồi một lát sau đó Hoa Ngọc Nhi lại chạy nhà sau thăm bà nội cô.
Mãi cho đến giờ ăn cơm trưa mới đỡ bà cụ đi ra cùng nhau ngồi vào chỗ.
Nhà họ Hoa có năm người con gái thì có ba người đã đi lấy chồng.
Chỉ có cô ba Hoa Ngọc Đình và cô tư Hoa Ngọc Khiết là chưa kết hôn.
Nhưng Hoa Ngọc Khiết cũng đã có bạn trai, hôm nay cũng dẫn tới đây tên là Bạch Cẩm Phong làm cảnh sát.
Với những người như nhà họ Hoa thì người bình thường rất khó lọt vào trong mắt bọn họ.
Lúc trước gia đình cũng đã phản đối nhưng tính tình Hoa Ngọc Khiết bướng bỉnh nhất quyết muốn ở bên người đó.
Thậm chí còn mang người về nhà chỉ có điều trong nhà giàu luôn luôn có kẻ nịnh hót.
Bạch Cẩm Phong chỉ là một người bình thường nên trong những trường hợp như thế này ở nhà họ Hoa khó tránh khỏi sẽ bị xấu hổ.
Nhất là sau khi Giang Hiểu đưa quà mừng thọ lên.
Lại nhìn Bạch Cẩm Phong chỉ tặng một chiếc khăn lụa Burberry, giá trị cũng chỉ có mấy chục triệu mà thôi.
Cô hai Hoa Ngọc Anh cố ý chế nhạo nói: “Khăn quàng cổ loại này mẹ tôi có rất nhiều còn sắp chất thành núi rồi, sao cậu còn tặng thêm khăn quàng cổ làm gì?”
Hoa phu nhân cười cười: “Đúng là có rất nhiều, màu này tôi cũng có rồi nếu không cậu lấy về cho mẹ mình dùng đi?”
Mặt ngoài nói như vậy nhưng thật ra trong lòng mọi người đều biết cũng chỉ bởi vì đồ vật quá bình thường.
Khăn lụa Burberry đối với nhà họ Hoa mà nói thì chẳng khác nào là vật dụng thường ngày, đem tặng sinh nhật không khỏi lộ ra quá keo kiệt rồi.
Nhưng cũng hết cách rồi, Bạch Cẩm Phong chỉ là một cảnh sát bình thường tiền lương cũng chỉ có mười mấy triệu, người ta cũng là có tấm lòng thành.
Hoa Ngọc Khiết hơi mất mặt cũng có chút tức giận.
Cô ta hờn dỗi mở miệng: “Bạch Cẩm Phong chỉ là cảnh sát bình thường nên đương nhiên thu nhập không thể so với cậu Giang được rồi, cậu Giang tặng quà giá cả tỉ... Đã bằng tiền mua một ngôi nhà của người dân bình thường, giàu nghèo chênh lệch lớn nhưng có đôi khi cũng không thể dùng tiền tài để đo tấm lòng được, tấm lòng là vô giá.”
Lời nói này của Hoa Ngọc Khiết đã kéo cả Giang Hiểu vào khiến bầu không khí càng trở nên lúng túng hơn.
Giang Hiểu cúi đầu không nói gì, anh cũng không có ý định kích thích mâu thuẫn.
Nhưng Hoa Ngọc Nhi lại không vui.
Cô lạnh nhạt quét mắt nhìn Hoa Ngọc Khiết một chút: “Lời này của chị tư là không đúng, sống chết có số phú quý tại trời, vẫn đề chênh lệch giàu nghèo đã là tình hình chung của cả nước, có thể trách Giang Hiểu sinh ra ở nhà họ Giang sao? Đầu thai cũng là một môn kỹ thuật sống chứ không phải có người nào điều khiển được.”
Cô nói xong lời nói này khiến Giang Hiểu có chút được sủng ái mà lo sợ, đây là Hoa Ngọc Nhi đang chủ động bảo vệ cho anh đùng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT