“Bà của con đang nghỉ ngơi ở ngoài sân sau đó, không cần phải vội, ngồi xuống rồi chuyện với mấy chị trước đi.” Bà Hoa đứng dậy cười cười hòa giải.

Cũng không muốn để thái độ của Hoa Ngọc Nhi khiến cho mọi người thấy bị lạnh nhạt.

Trên thực tế thì mấy người này cũng không có người nào sẽ buồn, dù sao những người này và Hoa Ngọc Nhi gặp nhau vốn cũng không nhiều.

Cô ba Hoa Ngọc Đình nhà họ Hoa cũng không nhịn được mà nhìn đồng hồ, cầm lấy áo khoác đứng lên muốn đi: “Trưa nay con còn có một cuộc phỏng vấn nữa, một lát nữa phải đi trang điểm, cũng không thể ăn cơm với mọi người được.”

Hoa Ngọc Đình là một ngôi sao lớn, là loại rất nổi tiếng, chuyên đóng phim, hợp tác với những người có tên tuổi lớn.

Cho nên làm người có chút ngạo mạng, có chút cường thế.

Lúc mà cô ta đi ngang qua người của Hoa Ngọc Nhi, dừng bước chân lại một chút, nói: “Em năm, chuyện của Tạ Minh Doãn nhà chúng ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu, hồ ly tinh thông đồng với hắn ta chính là Lương Tiêu Tiêu có đúng không? Sau này chị sẽ khiến cho cô ta không thể lăn lộn nổi ở trong giới giải trí, hồ ly tinh không biết xấu hổ.”

Không đợi Hoa Ngọc Nhi mở miệng nói chuyện, Hoa Ngọc Đình liền đi.

Chính là hùng hùng hổ hổ như vậy đó…

“Ngọc Nhi, dẫn Giang Hiểu đến đây uống trà đi.” Bà Hoa cười nói.

Hoa Ngọc Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Giang Hiểu: “Anh có thích uống trà không?”

“Cũng được.” Anh hờ hững.

“Vậy anh ở đây uống trà với bọn họ đi, tôi đi thăm bà nội một chút.”

Nói xong, Hoa Ngọc Nhi cũng không thèm quay đầu lại mà đi, cũng không hề chú ý đến mặt mũi của người trong nhà gì cả.

Giang Hiểu đã sớm nghe nói mối quan hệ của Hoa Ngọc Nhi và người trong nhà không tốt, bây giờ xem ra thật sự không tốt đến cực điểm.

Ngay cả vẻ mặt cũng không miễn cưỡng mà duy trì.

Anh phận con cháu, chắc chắn không thể không để ý đến mặt mũi của ba vợ và mẹ vợ.

Chỉ có thể kiên trì ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm với người nhà họ Hoa.

Hoa Ngọc Anh, cô hai nhà họ Hoa lạnh giọng mở miệng nói: “Đứa em năm đó của tôi là do bà nội chiều hư, cũng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì cả, trời sinh tính tình cũng lạnh nhạt, ở trong mắt cũng không có tình cảm gia đình gì. Về điểm này, cậu Giang, cậu vẫn nên phải từ từ làm quen đi.”

“Con hai, đừng có nói hưu nói vượn.” Ông Hoa liền nhanh chóng trách cứ Hoa Ngọc Anh.

“Ba, chẳng lẽ là con nói không đúng hả? Lúc nãy ba có nhìn thấy không, trong mắt của nó nào có mấy người chị là bọn con đây chứ, ngoại trừ bà nội, người khác cũng không thể lọt vào trong mắt của nó được, tính cách này không thể gả vào nhà họ Tạ cũng là đúng thôi, nếu không thì dựa vào tính tình nóng nảy của Tạ Minh Doãn, đoán chừng một ngày cũng không biết đánh nó mấy lần nữa.”

Hoa Ngọc Anh càng nói chuyện càng quá đáng, lời nói cũng càng ngày càng không đúng mực.

Thật ra thì trong lòng của cô ta có oán giận, nhiều hơn là ghen ghét.

Nhan sắc của cô ta cũng không kém, năng lực của cô ta cũng hơn người, nhưng mà ở trong công ty suốt ngày cứ bị chị chèn ép.

Tìm một người chồng, hôn nhân cũng không như ý, chồng của cô ta là một người làm nghiên cứu khoa học ở viện nghiên cứu, rất chất phác.

Hai người bọn họ kết hôn với nhau ba năm rồi mà cũng không có con, bây giờ nhìn Hoa Ngọc Nhi, mọi thứ cũng không bằng cô ta, nhưng lại do trời xui đất khiến mà gả vào nhà họ Giang giàu có nhất.

Địa vị lập tức liền bay lên cao, ngay cả thái độ của ba mẹ đối với cô ta cũng đã thay đổi.

Cho nên trong lời nói khó tránh khỏi quá quắt một chút…

Cô bốn Hoa Ngọc Khiết vẫn còn chưa kết hôn, lớn hơn Hoa Ngọc Nhi cũng không tới mấy tuổi, tính cách của cô ta hướng nội, thành thật, vẫn luôn cầm quyển sách lịch sử lật xem, cũng không tham gia vào mấy câu chuyện này.

Giang Hiểu nghe thấy cô hai nhà họ Hoa nói mấy lời này, đương nhiên cũng không thoải mái.

Dù sao thì bây giờ Hoa Ngọc Nhi là vợ của anh.

Cho nên anh cười cười nói tiếp: “Tính cách của Ngọc Nhi ngược lại rất hợp với tính tình của tôi, ba mẹ cũng rất thích cô ấy, cũng không cảm thấy cô ấy trời sinh bạc bẽo. Về phần Tạ Minh Doãn, tính tình của cậu ta như thế nào thì bây giờ cũng không liên quan gì đến Ngọc Nhi, hơn nữa cậu ta cũng đã không có cơ hội. Nếu như một ngày nào đó thật sự có người nào dám động đến Ngọc Nhi, đó chính là đang xem thường nhà họ Giang chúng tôi, cũng giống như xem thường Giang Hiểu tôi.”

Lời nói này của Giang Hiểu khiến cho người nhà họ Hoa nghe thấy mà đều trầm mặc… cái này suy nghĩ cho Hoa Ngọc Nhi biết bao nhiêu chứ?

Thế nhưng mà trước đó không phải là bọn họ không quen biết nhau hay sao? Không phải là mới gặp mặt trong hôn lễ hay sao? Sao cậu Giang này… lại bảo vệ cô như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play