Du Chu tỉnh giấc, ánh nắng sà vào từ ô cửa sổ, cậu phát hiện mình dậy trễ, nên bèn vô thức quýnh quáng toan rời giường đi làm, hòa hoãn giây lát mới sực nhớ mình đã là “Nhà sản xuất âm nhạc” chủ động về thời gian rồi. Đồng hồ sinh học đúng là thứ gì đấy rất kì quái, dẫu có thoát khỏi môi trường cũ bao lâu, thi thoảng ta vẫn nghe theo phản xạ quay về nhịp sống mà cơ thể đã quen thuộc từ lâu.
Du Chu sờ soạng bên cạnh, lạnh ngắt, không có ai. Thiệu Vinh rời nhà đến công ty rồi ư? Đương lúc Du Chu nghĩ ngợi như thế, cậu chợt nghe được một âm thanh nho nhỏ bật ra từ lòng bàn tay mình, đầu ngón tay còn bỗng đau nhói y hệt bị muỗi cắn. Du Chu cúi đầu xem thử, chỉ thấy một người tí hon lớn chừng ngón tay cái đang nhảy tới nhảy lui cạnh ngón tay mình, nhìn kĩ thêm phút chốc, ấy vậy mà là Thiệu Vinh phiên bản thu nhỏ!
Chuyện lạ gì đây? Du Chu thảng thốt nâng Thiệu Vinh lên, mới nghe rõ hắn đang quát tháo điều gì: “Gặp ma rồi, tối qua anh nằm mơ nghe thấy một giọng nói uy hiếp anh, nó dọa biến anh thành tí hon, anh cười khinh thách ‘ngon biến thử tao coi’, ai ngờ vừa tỉnh dậy đúng là bị thu nhỏ.” Thiệu Vinh đi xà quần trong lòng bàn tay Du Chu, chọt chọt đầu ngón tay này, đoạn chọt chọt đầu ngón tay kia, “Giọng nói kia còn bảo, em phải mang theo anh đứng hát một bài dưới ánh mắt hàng ngàn người, anh mới trở về như cũ được.”
Du Chu chưa bao giờ đụng độ sự kiện hoang đường nhường này, nhưng người đang đi tới đi lui trên lòng bàn tay mình thực sự là Thiệu Vinh.
Dù đã bị thu nhỏ thành vầy, Thiệu Vinh vẫn chẳng mảy may nóng nảy, thậm chí còn bắt đầu suy luận vớ vẩn với cậu: “Quần áo của anh cũng bị nhỏ theo này, đây là nguyên lí gì nhỉ? Lẽ nào thế giới này thật sự có ma pháp? Không đúng, chúng ta là người phương Đông, người phương Đông gọi là tiên pháp mới đúng.
Du Chu chả còn lòng dạ nào đùa giỡn lúc Thiệu Vinh biến thành như vậy. Béo Ú rất chi là kích động, nó sủa gâu gâu với Thiệu Vinh to chừng ngón cái hoài, nom có vẻ đang tò mò vì sao Thiệu Vinh lại bé tí xíu thế kia. Thiệu Vinh nhờ Du Chu thả mình lên lưng Béo Ú, được Béo Ú cảm thấy hứng thú thồ đi một vòng, sau khi quay về hắn bèn nằm sấp xuống lòng bàn tay Du Chu, phủi sạch vài cọng lông cún dính trên người, thoi thóp nói: “Lần đầu tiên anh phát hiện mình bị say lưng chó.”
Béo Ú vô cùng quan tâm ghé vào bệ cửa sổ quan sát hắn.
Du Chu bị bọn họ léo nhéo đến phát phiền, nỗi lo trong lòng dần vơi hơn phân nửa. Đằng nào chỉ cần làm theo yêu càu trong giấc mơ của Thiệu Vinh là được rồi, chắc thế. Nếu đổi thành Du Chu mấy năm trước, đảm bảo dẫu cố kiểu gì cũng không làm nổi chuyện này, nhưng hiện tại đã khác, hiện tại cậu có thể thích ứng với sự chú ý từ mọi người.
Ban nhạc của tụi Trình Lâm mấy năm nay nổi tiếng chóng mặt, vừa tốt nghiệp cấp ba là được học viện âm nhạc danh tiếng nhất tuyển thẳng ngay. Sau khi chúng dốc hết sức bồi dưỡng bản thân thì độ nổi tiếng vẫn chẳng mảy may giảm xuống, gần đây công ty đang chuẩn bị tổ chức một concert quy mô lớn cho chúng, số lượng vé pre-order đã hơn mười ngàn rồi, muốn biểu diễn trước hàng ngàn người thật ra chả khó khăn gì. Hồi trước Trình Lâm từng rủ cậu lên sân khấu làm khách mời đặc biệt, Du Chu do dự giây lát bèn từ chối, cậu thích làm người đứng sau cánh gà hơn.
Giờ đây “Trong mơ” nêu điều kiện kiểu này, Du Chu lập tức gọi điện cho Trình Lâm, hỏi liệu còn để cậu làm khách mời được không. Trên thực tế chỉ cần xem sức ảnh hưởng của cậu tại công ty, chẳng cần hỏi cũng biết kết quả. Trình Lâm kích động đồng ý: “Đương nhiên là được!” Nếu chả phải đã xác định thành viên từ lâu, nó cũng muốn cho Du Chu làm tay ghi-ta khách mời lần nữa.
Giải quyết xong chuyện khách mời, Du Chu mới sực nhớ hôm nay có hẹn ăn cơm cùng mẹ Thiệu chú Chu. Cậu hỏi Thiệu Vinh: “Liệu có cần nói cho mẹ và chú không nhỉ?”
“Nói đi, không sao đâu, dù gì thì mấy ngày sắp tới.” Thiệu Vinh cà lơ phất phơ bảo, “Vợ yêu tài giỏi của anh sẽ nhanh chóng giải cứu được người chồng bị phù phép này thôi!”
Du Chu: “…”
Du Chu nhét Thiệu Vinh lớn chừng ngón tay cái vào túi áo, mang theo Thiệu Vinh lái xe đến nơi ở hiện tại của mẹ Thiệu. Vượt qua mấy năm phấn đấu gian nan, chú Chu rốt cuộc khiến mẹ Thiệu thông suốt, giờ đây hai người đã rời khỏi vị trí chủ chốt, sống hết sức nhàn tản, Thiệu Vinh đã làm tròn lời hứa dẫn mẹ Thiệu đi ngao du thế giới từ lâu.
Thiệu Vinh lay mép túi áo, cố gắng thò đầu ra quở trách Du Chu: “Ê vợ, em hơi thô bạo với anh rồi đó. Giờ anh yếu ớt lắm em biết không hả, em phải bảo vệ anh.” Hắn dạy đời Du Chu xong, còn nhắc tới mẹ mình, “Hiện tại mẹ anh mất tích quanh năm suốt tháng, đúng là thong thả mà! Chậc chậc, nhớ cái hồi anh đi đưa thiệp cưới cho ông bố già, bản mặt ông ta trông quạu vãi chưởng.”
Cái anh Thiệu Vinh này cực kì xấu tính thù dai, mẹ Thiệu vốn chẳng định bụng làm to chuyện tái hôn lên, song hắn lại muốn đãi tiệc thật lớn. Hắn còn dõng dạc nói: “Chú Chu đợi mẹ cả nửa đời người rồi, lẽ nào mẹ muốn để chú Chu không danh không phận ở bên mẹ hả?” Con người mẹ Thiệu thiếu cái gì chứ chả bao giờ thiếu trách nhiệm, nghe con trai nói xong thì lập tức đồng ý. Mặc dù bọn họ đã hơn năm mươi tuổi, nhưng không ngần ngại gì hết, dẫu sao cũng li hôn mấy năm trời, chẳng lẽ phải ở giá suốt đời chắc?
Sau khi mẹ Thiệu với chú Chu xác định ngày cưới, Thiệu Vinh bèn đích thân tới đưa thiệp cưới cho bố mình, mục đích là để chứng kiến vẻ mặt của ông. Dám ngoại tình thì phải dám nhận chứ? Ngoại tình đến đẻ con rơi con rớt rồi lại vứt phăng người ta chạy về làm người chồng gương mẫu, giỡn mặt hả?
Dĩ nhiên bố Thiệu sẽ không đi tham dự hôn lễ, tuy nhiên thằng con có hiếu Thiệu Vinh ấy thế mà gửi thẳng ảnh chụp qua cho ông, chặn tài khoản này nó đổi tài khoản khác, hết sức siêng năng chọc tức ông! Bố Thiệu ức chế tới độ suýt bất tỉnh nhân sự, sang hôm sau ông ngã bệnh, nằm viện thật lâu mới hồi phục.
Thiệu Vinh xả giận xong, trong lòng rất chi là khoái trá, hễ nhắc lại chuyện đó là nom cực kì phấn khích. Du Chu chở hắn đến chỗ mẹ Thiệu, vừa vào cửa, mẹ Thiệu bèn ngạc nhiên hỏi: “Thằng oắt Thiệu Vinh đâu? Sao con sang đây một mình?”
Du Chu móc Thiệu Vinh ra khỏi túi.
Mẹ Thiệu hiểu biết sâu rộng, đột nhiên chứng kiến tình huống ngoài ý muốn vẫn vô cùng bình tĩnh: “Nào, ngồi xuống hẵng kể rõ ràng.”
Thiệu Vinh nương theo áo Du Chu trèo lên bả vai cậu, oán trách mẹ Thiệu: “Mẹ không lo cho con trai mình hả? Con trai mẹ bị biến thành người tí hon rồi nè!”
Mẹ Thiệu đáp: “Tiểu Chu đã dẫn cậu sang đây được thì có chuyện gì to tát?” Tuy rằng bà khá bất ngờ lúc con trai thành ra nông nỗi này, nhưng bà hiểu rõ tính cách Du Chu, nếu Thiệu Vinh thật sự gặp điều chẳng lành, Du Chu chắc chắn sẽ quýnh quáng cả lên, há có chuyện tỉnh rụi sang tìm bà như thế.
Thiệu Vinh thu nhỏ, cần tốn nhiều sức để nói cho to, đành phải để Du Chu thuật lại đơn giản sự việc cho mẹ Thiệu nghe. Tranh thủ khi Du Chu nói chuyện Thiệu Vinh bèn trốn sau tai cậu, hôn chùn chụt lỗ tai mềm mại của Du Chu.
Tai Du Chu bị Thiệu Vinh hôn tới nhộn nhạo, mang tai cũng nhanh chóng nóng ran. Cậu mất kiên nhẫn giơ tay túm Thiệu Vinh xuống, không cho hắn ngang nhiên giở trò lưu manh nữa. Thiệu Vinh thích thú nằm nhoài trên ngón trỏ Du Chu, khuôn mặt ung dung tự tại.
Mẹ Thiệu chẳng hề lo lắng cho con trai mình tẹo nào, bà còn bảo: “Thu nhỏ càng tốt, thu nhỏ thì nó không bắt nạt con được nữa.”
Thiệu Vinh khẽ hừ, lại đi hôn đầu ngón tay xinh xắn của Du Chu.
Du Chu: “…”
Chờ chú Chu về nhà, cả gia đình bèn ngồi xuống ăn bữa cơm. Nghe nói Du Chu sắp làm khách mời tại concert, mẹ Thiệu thấy hứng thú lắm, nhắc Du Chu nhớ chừa cho bà và chú Chu hai tấm vé, đến lúc đó họ sẽ ghé xem concert.
Nếu đã xác định đi làm khách mời, dĩ nhiên Du Chu phải tới trao đổi chương trình cụ thể cùng tụi Trình Lâm chút đỉnh. Mấy năm nay Du Chu rất hiếm khi lộ diện trước mặt công chúng, nhưng độ phủ sóng thì cao ngất ngưỡng, bởi từng ông cụ non được công ty push nổi tiếng đều thường xuyên thổ lộ với cậu trên Weibo – có công khai có mập mờ, lượng người theo dõi ở cái tài khoản cậu hay chăm chỉ đăng ảnh bánh quy dần dần tăng lên, hiện tại đã đạt đến mức của một ngôi sao hàng đầu rồi.
Tới công ty, Thiệu Vinh nằm vắt trên túi áo Du Chu, hắn trưng bản mặt vô cảm nhìn lũ tiểu thịt tươi hớn hở vẫy gọi Du Chu. Hồi đầu Thiệu Vinh xụ mặt còn ngăn bọn họ ve vãn cậu được, chứ sau này thấy ca khúc do Du Chu chấp bút nổi tiếng dữ dội, lượng tiêu thụ vượt kỉ lục, chương trình tạp kĩ trước đó còn phất lên như hiện tượng khắp toàn quốc, mà Thiệu Vinh thì chỉ cảnh cáo ngoài miệng thôi, vì thực tế Giám đốc Thiệu còn chẳng nỡ mắng nhiếc PD Du một câu khó nghe, đâm ra cái bọn này lập tức mặt dày xáp đến cạnh Du Chu tới tấp.
Có kẻ chú ý đến người tí hon vất vưởng trong túi áo Du Chu, không khỏi hỏi: “Ớ PD Du, đây là búp bê mô phỏng người thật hả? Anh với Giám đốc Thiệu đúng là mặn nồng thiệt đó!”
Bấy giờ Du Chu mới phát hiện Thiệu Vinh đương thò đầu ra ngó quàng ngó xiên. Du Chu đành phải đáp: “Đúng thế, anh ấy cố tình đặt làm riêng, chẳng những trông giống thật, mà còn biết nói chuyện nữa cơ.”
Thiệu Vinh hết sức phối hợp trừng thằng ranh sắp sửa sà đến chỗ Du Chu quát: “Cấm tới gần vợ tao!”
Du Chu: “…”
Du Chu xua cậu ta đi, hết nhịn nổi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng bóp bụng Thiệu Vinh, nhắc hắn đừng ầm ĩ nữa. Thiệu Vinh lập tức thốt lên: “Bớ người ta dê xồm, bớ người ta dê xồm, có người sờ họa mi của tôi trước mặt mọi người nè.”
Du Chu: “…”
Em hoàn toàn ứ cảm giác được nó luôn nhé!
Thiệu Vinh nhìn nét mặt của Du Chu, lập tức vỡ lẽ cậu đang nghĩ gì. Hắn cay cú gằn: “Được đấy, dám chê họa mi của tôi nhỏ à, cậu toang cmnr, chờ tôi biến lớn xem tôi có cột cậu vào giường chịch ba ngày ba đêm cấm mò xuống nửa bước không? Cho cậu từ từ cảm nhận rốt cuộc nó có nhỏ hay không!”
Du Chu biết nói gì đây, cậu chỉ đành giữ im lặng nhét hắn vào trong túi. Thiệu Vinh vịn Du Chu trông thấy hàng tá người, ngầm hối hận vô số lần tại sao hồi đó bản thân ngu đần đi mở cái công ty con này. Mặc dù Du Chu rất vui vẻ, cũng kiếm được cả bộn tiền, nhưng người trong làng giải trí thật sự quá trơ trẽn, Thiệu Vinh thậm chí còn túm được vài tấm danh thiếp bị lén nhét vào túi áo Du Chu!
Có chướng mắt không!
Coi có chướng mắt không hả?!
Nếu biết trước như vầy, chẳng thà cứ để Du Chu đi làm dự án cùng thầy mình, làm nghiên cứu toàn là cái lũ thần kinh mê khoa học, chẳng giống mấy tên oắt con mưu mô xảo trá này! Hoặc là để Du Chu mở tiệm bánh nướng cũng được, hiện tại Triệu Vân Phong đã kết hôn, chả có tí uy hiếp nào sất.
Tuy là nghĩ thế, chứ Thiệu Vinh ghé vào mép túi áo Du Chu, nghe Du Chu cất giọng nhẹ nhàng bàn bạc về chuyện sắp xếp concert với tụi Trình Lâm, thì tâm trạng lại dần bình tĩnh, không khỏi vui vẻ hơn.
Nếu đổi thành trước đây, Du Chu gặp chuyện như vậy chắc chắn sẽ hồi hộp tới khóc nhè, hoặc là cũng sợ hãi tới khóc nhè thôi. Thời gian thấm thoát trôi đi, Du Chu của họ đã bước ra khỏi quá khứ tăm tối, cất bước chạy thật nhanh về phía trước. Và đến tận bây giờ, cũng chỉ có Thiệu Vinh mới bắt nạt được Du Chu khi ở trên giường.
Chàng trai ngón cái – còn tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT